Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 04: Trần Quân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 04: Trần Quân


Trần Quân rốt cuộc ăn xong, chén cháo đã sạch đến bóng loáng, so với mặt gương hãy còn bóng, không có cách, nước không có đành dùng lưỡi làm sạch, cũng coi như cách tiết kiệm lương thực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhàn thoại một chút, thời gian một canh giờ liền qua, Trần Quân vậy mà đã đến được bãi tha ma rìa bên ngoài.

Mỉm cười!

Này một giấc mộng giống như hồi ức chuyện xảy ra rất nhiều năm trước, "tính toán, cũng đã 70 năm, thời gian quá dài khiến cho con người đã nhanh không còn nhớ" Trần Quân lẩm bẩm.

Tuế nguyệt không tha người, Trần Quân bản thân cũng đã quá già, xương cốt lỏng lẻo, nhanh đứng không vững.

Người khác đả thông một mạch thất huyệt, bát huyệt hoặc tối đa cửu huyệt, nhưng Trần Quân hắn một mạch thông thập nhị huyệt, hắn từng nghĩ qua, người có 108 huyệt vị, bao gồm 36 đại huyệt xưng là túc huyệt, và 72 tiểu huyệt xưng là tục huyệt, vậy làm sao đả thông cửu mạch đâu, nếu như chỉ có cửu mạch, vậy còn không phải mỗi mạch thập nhị huyệt?

Thế giới này c·hiến t·ranh liên miên, mạng người như cỏ rác, đôi khi không cần một lý do nghiêm trọng, chỉ cần là thế lực hoặc bộ tộc đối địch lạc đàn đi ra đều sẽ bị người chém g·iết, vì đó Trần Quân cũng không dám loạn chạy, nếu như đi vào lãnh địa Man Tộc đó chính là bị coi như kẻ xâm lược, chỉ có chờ c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người khác chê, hắn nhặt, người khác vứt bỏ, hắn nhặt, những thứ này tạp vật, chính là "ve chai".

Bây giờ duy nhất chèo chống để hắn sống tiếp lý do chính là niềm tin vào trước mắt cái này thiết lệnh, cũng chính là năm đó mảnh kia sắt vụn không có giá trị bên trong bảo thạch.

Trần Quân thu hồi thiết lệnh, cất kỹ vào người.

Lại tiếp tục đi tới.

Ánh dương khai quang!

Nhưng mà mất 16 năm chỉ để đả thông cửu mạch, này tư chất coi như kém đến không thể lại kém, không còn ngôn từ diễn tả, lại nói, hắn sau đó làm mọi cách cũng không thể mở ra Đan Điền, không cách nào ngưng tụ Khí Hải, từ đó dừng bước võ đạo.

Tuế nguyệt tàn pha, hắn cũng đành chịu.

Mười dặm đường có chút xa, nơi này hoang sơ vắng người cũng không có thông lộ, đường rất khó đi, Trần Quân bộ xương già lọ mọ lên xuống dốc đá có chút chịu không nổi, đi một khắc phải dừng lại thở trăm hơi, cảm giác mệt mỏi muốn c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đáng tiếc, phụ hoàng và mẫu hậu đã không thấy được thiết lệnh, không biết được chính mình nhi tử năm xưa lựa chọn không sai, càng không phải là một kẻ bất tài phế vật."

Mấy mươi năm trôi qua, hắn cũng đã thử nhiều lần, sau cùng chán nản từ bỏ con đường tu luyện, chuyên tâm nhặt ve chai chữa trị thiết lệnh, coi đó niềm vui để sống, nhưng có lẽ do khai thông cửu mạch 108 huyệt vị, hắn già lọm khọm nhưng sức hồi phục rất nhanh, cũng minh mẫn nhiều, đôi mắt đục ngầu nhưng hãy còn nhìn rõ lắm, duy chỉ có răng tóc là không chịu được lão hóa, rơi rụng dần dần.

Chính là 90 tuổi lão nhân tóc bạc Trần Quân, vừa mới tỉnh lại từ trong mộng cảnh.

Tuy nhiên, đôi lúc chỉ cần gặp được Dị Nhân Tộc hay Dị Ma Tộc, cả hai cho dù không muốn cũng phải buông xuống hận thù kết hợp lại, đây chính là một cơ hội hiếm hoi để hai dân tộc hòa hoãn.

Một khắc thời gian trôi qua,

Nếu như không thể sánh được, vậy hắn coi như thua không oan, nhưng nếu như thiết lệnh có thể sánh ngang hoặc vượt trội, hắn Trần Quân có thể an tâm nhắm mắt đi gặp phụ hoàng cùng nhị đệ, để báo cho hai người là bọn họ sai, lúc đó, hắn c·hết cũng sẽ vui lòng.

Hắn hôm nay mục tiêu cần đến có chút xa, bãi tha ma chiến trường Đại Hạ, cách hang nhỏ ngụ cư ước chừng mười dặm, nơi mấy trăm vạn đại quân xảy ra đại chiến nhiều năm trước.

Chỉ có chiến giáp hàng cũ rất không có giá trị, thường là rất khó bán, mặc dù một bộ hoàn hảo chiến giáp cũ giá bán cũng không thấp hơn 50 Bạch Ngân nhưng đòi hỏi chất lượng quá khắt khe, nếu như gặp một điểm nhỏ như hại, đó coi như phế, không có giá trị sử dụng.

Vì cái này động lực, Trần Quân chấp nhận lãng phí thanh xuân, đi qua trung niên, vượt khó lão niên, hao tổn một đời tâm lực chỉ để chữa trị và nhìn thấy nó chân diện, mong đợi chiêm ngưỡng được hình dáng thật sự, cũng muốn kiểm chứng nó có hay không bất phàm, sánh được hay không cái kia nhị đệ Thiên Cương Bạch Ngọc bên trên chiến kỹ.

"Nơi này đến cặn bã cũng không còn." Trước mặt hiện ra là một hoang mạc khô cằn, xương cốt rải rác, nhưng một chút tàn dư vật phẩm ve chai không có.

Ăn xong, đã đến lúc làm việc.

Đó là lý tưởng, cũng là động lực.

Khi thái dương tia sáng đầu ngày vừa mới vạch phá thương khung, khu trục hắc ám, Dị Giới chiến trường Nam Vực một góc nào đó, trong hang động nhỏ, một lão nhân hãy cao niên kỷ nước da có nhiều nhăn nhúm, đồi mồi pha sương, đôi mắt đục ngầu nhìn lên vách đá ngồi đó ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố gắng!

Chương 04: Trần Quân

Man Tộc chính là bản địa dân, người từ thế giới bên ngoài đến chính là xâm lược dân, hay còn bị gọi là Ngoại Tộc, hai bên mối thù đã đến độ không c·hết không thôi, gặp mặt liền đỏ mắt, không cần bất cứ lý do cũng lao vào đánh nhau.

Trần Quân công việc rất đơn giản, đó là đi vào chiến trường bãi tha ma nhặt nhạnh ve chai tạp vật các thứ, mảnh vụn v·ũ k·hí hay cũ nát chiến giáp chính là ưu tiên, nếu như có nguyên vẹn v·ũ k·hí, đó chính là bão. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dị Nhân Tộc, cùng với Dị Ma Tộc, đó mới chính là Dị Giới này bá chủ.

Để chiếm đầu to, một số lớn người đã hợp lại thành lập bang hội, chủ yếu tranh giành thứ tự và địa bàn, ví như Phát Tài Bang nhân thủ đông, thực lực mạnh, làm lão đại, giành được quyền phát tài n·gười c·hết trước tiên, Bạch Bang yếu hơn một chút làm lão nhị, lượt thứ hai, chuyên thu gom v·ũ k·hí nguyên vẹn và tài vật rớt lại, lão tam là các nhóm nhỏ, bọn họ vét qua những gì còn sót lại có giá trị lần thứ ba, lão tứ là những kẻ có sức lực nhưng độc hành, lục lọi tìm kiếm những thứ có thể nấu lại đúc lại, lão ngũ là những người già yếu như hắn, chuyên quét dọn cặn bã cuối cùng.

Mà chiến giáp từ n·gười c·hết làm sao không có vài điểm hư hại đâu, vậy nên chiến trường lưu lại cũ nát chiến giáp rất nhiều, và đó là Trần Quân mục tiêu.

"Bọn người Phát Tài Bang và Bạch Bang có lẽ phát tài xong đi, cũng đến lượt lão đây húp chút nước cháo."

Năm đó bại cược, hắn Trần Quân tha hương Dị Giới, vĩnh viễn không quay về, từ đó không ai còn tin tức, "nhiều như vậy năm, chắc là phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng đã mất đi, chỉ là không biết ta vị kia nhị đệ có hay không còn sống."

Ở Dị Giới này, thức ăn rất khan hiếm, lương thực rất khó trồng cho nên giá cả rất cao, nơi này một cân mễ, giá mười lượng Bạch Ngân, đắt gấp trăm lần ở hoàng thành An Nam Quốc khi xưa, bởi vậy hắn chỉ có thể nấu cháo tạm ăn.

Lòng vòng một chút thời gian, cháo mễ đã chín, này một chén cháo mễ là dành ăn một ngày, Trần Quân cũng không dám lãng phí, cẩn thận ngồi xuống từng chút từng chút ăn, cẩn thận ăn, cháo trắng cũng không có thả thêm gia vị hay bất cứ gì khác, hương vị nhạt nhẽo nhưng đó là cứu mạng duy nhất, vả lại, hắn bây giờ răng một cái không còn, cũng không ăn được gì ngoài cháo.

Đây cũng không có cách nào, Dị Giới khan hiếm nước, khô hạn kéo dài khiến nguồn nước dần cạn kiệt, bây giờ muốn kiếm được nước miễn phí ngoài tự nhiên rất khó, lãng phí nước để trồng trọt là càng không có, nước đã bị các thế lực khống chế trong tay, coi như mỏ vàng từng giọt tùng giọt bán, nhiều khi, chỉ vì tranh giành một con Suối nhỏ mà mấy thế lực khai chiến, c·hết rất nhiều người.

Hắn năm đó còn trẻ cũng từng tu luyện qua, nhưng làm sao không có năng khiếu Võ Đạo, bảy tuổi luyện võ cho đến 19 tuổi cũng chỉ đả thông bảy mạch, trong khi bình thường người 5 năm tối đa đã thông cửu mạch, điều này khiến cho các huynh đệ tỷ muội một phen cười chê, đi đến Dị Giới sau, mất thêm năm năm thời gian mới đả thông cửu mạch, năm đó hắn đã 25 tuổi.

Ở Dị Giới này, nhặt ve chai chiến trường cũng có quy tắc hẳn hoi, bởi số lượng người nhặt ve chai rất nhiều.

Thiết lệnh là tên gọi hắn đặt cho mảnh này sắt vụn, mặc dù bây giờ nó hãy còn chưa rủ bỏ hết lớp gỉ sét, chưa hoàn toàn hiện ra chân diện, nhưng cũng đã chữa trị nối liền, không còn rời rạc, thượng diện cũng chỉ còn một vài vết nứt, mặt sau gỉ sét hãy còn đọng lại không thấy được bên trong, "chỉ cần cố gắng một chút ta có thể nhìn thấy được ngươi rồi."

Nếu chỉ đả thông mỗi mạch cửu huyệt, vậy hắn đã từ sớm hoàn thành, chỉ là làm như vậy hắn thấy mình quá phàm, cũng không khác gì nhóm kia Võ Giả, cũng như vậy yếu kém, ngày sau sẽ không thể ngưng tụ Đan, chỉ có thể tụ Tinh, mà phàm những kẻ ngưng tụ giả Đan, khó khăn đột phá cảnh giới đi đến Nguyên Linh, ngưng tụ Võ Hồn.

Đến lượt hắn, chiến trường hầu như chỉ còn bạch cốt và. . . rác!

Không có cách, nếu không đi sâu vào, đến một mảnh vụn v·ũ k·hí cũng không tìm thấy, cứ như vậy, thiết lệnh còn lâu mới được chữa trị.

Hắn nhặt ve chai, chính là cho thiết lệnh chữa trị.

Cược thạch hắn bại, nhưng đổi lại có dư thời gian để toàn tâm nghiên cứu mảnh này sắt vụn, dù là vậy cũng phải đi qua 10 năm khám phá mới tìm được cách chữa trị thiết lệnh, cũng biết được đây chính là một bảo vật có linh tính, chưa nói đến bất phàm.

Nguyên Linh, còn được xưng tụng vì Võ Hồn, lực lượng khác biệt một trời một vực với Nguyên Tinh, cũng không phải cách xa nhau một nấc thang đi lên như vậy tính toán.

Một thanh trường thương nguyên vẹn hàng cũ giá bán 10 đến 20 Bạch Ngân, một thanh trường đao cũ giá khoảng 15 đến 30 Bạch Ngân, chỉ cần nhặt một thanh đao, ngày đó kiếm được một cân mễ và một túi da đầy nước, dùng ăn được năm ngày.

. . .

Trần Quân vác theo một túi da, tay chống gậy gỗ chậm rãi rời hang, này hang cũng không có tài sản hay vật đáng giá, vài cái chén, một cái nồi đất cũ, bỏ cũng liền bỏ, nếu như có ai vô tình xông tới, muốn nhặt liền nhặt, không có quan trọng, không cần thiết c·hết nhìn chằm chằm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 04: Trần Quân