Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: 35: Ngược Cặn Bã 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: 35: Ngược Cặn Bã 1


Cô ghét bỏ hắn sao? Chán ghét hắn sao?

Thẩm Chấp dùng toàn bộ sức lực mới có thể đứt quãng nghẹn ra một câu như thế.

Trà Trà từ nhà ăn mua được mì ăn liền vị chua cay, mang về ký túc xá, một bát mì chua cay liền bị cô ăn đến cạn nước, tất cả đều cho vào bụng.

Cô đã sớm cùng hắn chấm dứt, cũng không còn có quan hệ gì nữa.

Độ đả thương của ánh mắt ấy đem Thẩm Chấp k1ch thích đến nỗi khiến đầu óc ù đi, bên tại lại bắt đầu kịch liệt sinh ra ảo giác, vì cái gì mà cuộc đời hắn chưa bao giờ được yên ổn, đủ loại âm thanh hỗn loạn cứ vang lên, như sóng trào cuồn cuộn cứ thi nhau ập đến trong tai hắn, lặp đi lặp lại, khiến cho hắn phát điên.

[ Là tớ nói sai, là tớ không biết suy nghĩ.

Sự rời đi của Khương Diệu Nhan quá trùng hợp, vào thời điểm hắn cho là bản thân yêu cô nhất thì cô liền xoay người rời đi.

Khương Diệu Nhan có chút hoang mang: “A Chấp, cậu làm sao vậy? Hai tháng nay cậu đối với tớ xa cách rất nhiều, tớ thật sự thấy rất bất an.”

Sau khi chia tay, để thấy mặt cô thôi cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn đối với hắn.

Bọn họ hiện tại đang ở trong nhà ăn, ánh mắt mọi người vây xem càng ngày càng nhiều, họ cố tình đè thấp giọng nói, khe khẽ mà bàn tán nhưng tất cả đều rơi vào trong tai cô.

Hắn kỳ thật rất muốn ôm cô một cái, muốn đem cô khắc sâu vào lông ngực.

Thẩm Chấp vốn muốn mở miệng, vứt bỏ đi tự tôn của mình để nói lời xin lỗi với cô, nhưng lời vừa mới tràn đến cổ hắn nói cũng không có xong, bởi vì hắn thấy cô tránh hắn như tránh rắn rết, và thái độ không bao giờ muốn cùng hắn có liên quan, cùng ánh mắt ghét bỏ khó phát hiện mà lời nói sắp nói lại bị ngăn lại bên miệng.

Trà Trà vẫn như cũ không trả lời anh, tắt thông báo, đến khi thấy chấm đỏ nhắc nhở có tin nhắn đến.

Thật nực cười.

Trước kia, Trà Trà gần như là cái đuôi nhỏ ở phía sau hắn mười mấy năm, cô cất giấu chua xót cùng ủy khuất, trở thành một cái bóng của hắn.

“Đừng đụng vào tớ.”

Thẩm Chấp cố hết sức gồng lưng chống đỡ mới không bị choáng ngợp bởi tình cảnh hiện tại.

Thẩm Chấp cảm thấy đỉnh đầu của mình đã bị mặt trời chiếu đến nóng rát, choáng váng, nói: “Cậu tự đi ăn đi, tôi lên lầu đây.”

Thẩm Chấp một lần nữa cẩn thận nhớ lại Khương Diệu Nhan đã làm gì mà liền trở thành bạch nguyệt quang khiến hắn ngày đêm thương nhớ như thế?

Trên thực tế, Thẩm Chấp thật sự đúng là không hề đỏ mặt, hoàn toàn không cảm thấy lời nói bản thân vô lý một tẹo nào.

Tất cả là do hắn phạm sai lầm mà ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một chữ cũng không lọt.

“Tôi chán ghét cậu.”

Thẩm Chấp thả lỏng cơ mặt, ngữ khí nhàn nhạt: “Là như vậy sao?”

[ Tôi đối tốt với cậu nhiều năm như vậy còn không thắng nổi mấy câu nói đó sao? Tôi từng vì cậu đánh nhau nhiều như vậy, được thôi, cậu cứ đối xử với tôi như vậy đi.

Thẩm Chấp không muốn nghĩ đến nữa, hắn thật sự không thể đứng vững được.

Dù muốn phủ nhận nhưng hắn đã thương tổn tới người con gái hắn thân thiết nhất, lừa gạt tình cảm của cô ấy không những chỉ một lần mà hắn một lần nói dối liền kéo dài chính là 3-4 năm.

Thẩm Chấp có lẽ biết bản thân có bệnh, chứng mất ngủ kéo dài cùng với việc ban đêm gặp ảo giác đều là dấu hiệu của việc tinh thần hắn bắt đầu xuất hiện vấn đề.

Mỗi một lần gặp gỡ sau này đều là hắn tỉ mỉ chủ mưu sắp xếp.

Thẩm Chấp hiện tại chính là một con cá mắc cạn.

Nếu đã coi trọng cô thì vì cái gì có thể không chút lưu tình mà đã tổn thương cô?

Lời nói của Trà Trà không khác gì giáng cho hắn một cú tát trời đánh.

Hắn thật sự không thể chịu nổi được nữa mới tùy tiện nắm lấy tay cô, gằn từng chữ một như tên điên chất vấn hỏi.

Kỳ thật chính hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không còn tự nhiên ôm cô một cái nữa.

]

Chưa bao giờ có khoảng cách.

Cô tắt đi thì liền không quan tâm nữa.

Sau khi điền đáp án cuối cùng.

Sự chán ghét, bài xích hiện rõ trong mắt cô.

Khương Diệu Nhan khẩn trương chớp mắt một cái: “Còn có thể là vì cái gì nữa, là do mẹ tớ cảm thấy trường học ở nước ngoài tốt hơn so với trong nước cho nên mới đưa tớ đi sang đó.”

Hơn nữa vào mùa đông, thân thể của cô cũng rất ấm áp dễ chịu, thơm tho mềm như viên kẹo vừa mềm lại vừa ngọt.

Nhưng gần đây hắn bỗng phát hiện ra nhiều chi tiết.

Lúc này lại rất muốn cầu xin cô, xin cô quay lại nhìn hắn, không cần phán tử hình với hắn.

Thẩm Chấp khi nãy dùng lực hơi mạnh, mà Trà Trà da thịt lại mỏng manh mịn màng nên dễ dàng bị lưu lại dấu vết, cổ tay nguyên bản trắng nõn mềm mại nay đã đỏ lên một vòng.

Hắn thật sự không tin, hắn với cô chẳng lẽ một chút khả năng đều không có sao?

]

Cho nên cô cũng không nhìn thấy tin nhắn Văn Hoài cuối cùng tức muốn hộc máu gửi đến:

Những âm thanh bên tai Thẩm Chấp vất vả lắm mới dừng lại, hắn một lần nữa lại có được một phút yên lặng ngắn ngủi, mắt liếc nhìn bốn phía thấy người trộm đánh giá hắn với Trà Trà đã dần tăng lên rất nhiều.

Thẩm Chấp bị trí tưởng tượng của chính mình tra tấn khiến sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, ngũ quan sáng sủa tuấn mỹ ở nơi tối tăm, ánh đèn không chiếu đến hiện ra một loại biểu cảm nhàn nhạt âm u, cổ nổi lên từng đường gân xanh, hắn dùng sức cắn chặt răng, im lặng không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trà Trà không thể hiểu nổi bây giờ trong đầu Thẩm Chấp hiện tại đang nghĩ gì.

Ai cũng có hai khuôn mặt.

Chàng thanh niên bước chân rời đi thật thong thả, bóng dáng nhìn qua trông rất cô đơn.

Cậu ta dựa vào cái gì mà nói như thế? Cậu ta nói như thế mà mặt không đỏ luôn sao? Không thấy hổ thẹn sao?

Sau khi cơm nước xong, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, thì di động cô liền liên tục nhắc nhở nháy đèn không ngừng thông báo có tin nhắn.

Và cô cũng sẽ không tò mò về tình hình hiện tại của Thẩm Chấp.

Thật kỳ quái, trước khi Khương Diệu Nhan trở về, số lần hắn nhớ tới cô ta cũng không nhiều lắm.

[ Nếu cậu đã không trả lời thì tốt nhất là cả đời cũng đừng gặp tôi nữa.

Vì hai người này không hợp nhau nên anh bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử thế nên cậu không quan tâm đến mặt mũi nữa, cúi đầu cầu làm hòa:

Trà Trà không muốn cãi nhau với hắn, càng không thích ở nơi đông người cùng người khác đôi co.

Thẩm Chấp khao khát cái ôm kia, đến nay dư vị đó dường như vẫn chưa tan.

Trà Trà thiếu chút nữa mà cười ra tiếng.

khi gặp chuyện lại đều nhờ hắn bao che.

Khát vọng muốn gặp cô tuy khắc sâu trong xương tủy nhưng khi chân chính gặp được người rồi thì những khát vọng thường quấy phá trong xương tủy đó lại lập tức yên lặng.

]

Chỉ là một sai lầm nhỏ nhoi không đáng để bụng.

[ Trà Trà, nhiều ngày như vậy rồi, cậu cũng nên bớt giận rồi phải không?]

Thẩm Chấp cảm thấy bây giờ bản thân mình chính là con tằm đang bị kéo tơ lột kén, là cá nằm trên thớt bị người ta từng chút một dùng dao cắt ra, và cái thứ ướt sũng trên con dao kia chính là máu tươi của hắn.

Đi đến cục diện của ngày hôm nay, Thẩm Chấp không thể oán hận người khác.

Cuối cùng Thẩm Chấp chỉ nói: “Trà Trà, lần sau gặp lại.”

Dáng người cô nhỏ xinh, eo rất nhỏ mà hắn chỉ cần dùng một bàn tay đã đủ để vây khốn cô, khi tuyết rơi, cô không thể chịu nổi cái lạnh hắn liền đem áo khoác của bản thân bao bọc cô, như vậy bọn họ có thể sưởi ấm lẫn nhau.

Văn Hoài thật con mẹ nó tức c·h·ế·t đi được..

Mắt trời đã lên lên cao, ánh nắng chói chang khiến Thẩm Chấp phải nheo mắt lại, trong đầu hắn lại bắt đầu xuất hiện từng trận đau đớn, hắn cố chịu đựng ánh mặt trời, chịu đứng cơn đau đau, hỏi: “Khương Diệu Nhan, lúc ấy vì sao cậu lại chọn xuất ngoại?”

Thẩm Chấp cảm thấy chắc chắn không thể từ miệng cô hỏi ra bất cứ cái gì, mà trong lòng hắn cũng đã có đáp án rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bởi vì nhất thời mới mẻ, hắn từng bước bị thôi miên với nỗi ám ảnh mà hắn cho rằng có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.

“Tránh xa tôi ra.”

[ Giờ cậu muốn cái gì, tôi cũng sẽ mua cho cậu.

Vẻ mặt vui vẻ tươi đẹp có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Là người có lòng tự trọng lớn cỡ nào.

Cảm giác vui sướng liền kết thúc.

[ Bây giờ cậu có thể tha thứ cho tôi được không? ]

Thẩm Chấp về đến ký túc xá thì nhìn thấy Khương Diệu Nhan, không phải là vừa khéo mà hẳn là cô ta đang cố ý đợi hắn.

Thẩm Chấp khi đó tự mình đa tình cho rằng cô đối với hắn cũng có hảo cảm, làm hắn liền nhất thời bị mê hoặc mà động tâm mà cô thì lại mỉm cười cự tuyệt hắn.

Ngay cả Thẩm Chấp, người cho rằng chỉ là lời đồn đại thì bây giờ cũng không thể không hoài nghi.

Bọn họ sẽ kết hôn, sẽ sinh ra hai đứa nhỏ.

Gần đây việc Văn Hoài đang bắt chuyện với Khương Diệu Nhan - người mà anh đã nhất kiến chung tình có tiến triển không tồi thế nên tâm tình tự nhiên cũng rất tốt, tính cách cũng đã thu liễm và khéo léo hơn nhiều.

Tựa như làm ra được đáp án chính xác của đề toán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô dùng ngữ khí bình thản nói: “Và chúng ta từ nay về sau nếu như có đụng mặt nhau, thì cậu nên giống như trước đây, làm như không thấy tôi thì sẽ tốt hơn.”

Mặt Thẩm Chấp so với tờ giấy còn muốn trắng hơn vài phần, sự đau đớn lan từ lỗ tai ra tận sau gáy, hắn nắm chặt tay, đau đớn truyền từ lòng bàn tay giúp hắn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, từ giọng hắn dường như không nghe ra điều gì khác lạ, xuất phát từ bản năng lên tiếng: “Cậu không thể cùng người khác ở bên nhau, trừ tôi ra.”

Cô đi rồi lại cho hắn cơ hội nhìn rõ.

“Tất cả đều phải trả lại cho tớ.”

Văn Hoài tựa hộ đem cô trở thành bằng hữu quan trọng nhất, nhưng ngày đó khi anh nghiêm túc nói với cô, đó cũng là vô số lời tàn nhẫn như cứa vào tim khiến cô chảy máu đến giờ vẫn chưa thể lành.

Thẩm Chấp cho rằng bản thân chỉ là mới phạm một sai lầm nhỏ.

Những lời đồn đại đang lan rộng, nụ hôn mà chính mắt hắn chứng kiến, còn có cái ôm trìu mến mà Thôi Nam nhìn thấy.

Cùng hắn một chút cũng không có quan hệ.

[ Ông đây mà gửi tin nhắn cho cậu nữa thì tôi sẽ liền đi c·h·ế·t.

Cô tươi cười như hoa đứng dưới nắng, thậm chí còn làm người ta tưởng mọi chuyện vẫn như trước đây, thuận theo tự nhiên kéo tay hắn nhưng khác là lần này lại bị Thẩm Chấp trầm mặc không lên tiếng tránh né.

Hắn là một người kiêu ngạo cỡ nào.

Hắn đã từng chịu đựng cơn đau dữ dội này một lần, nay lại một lần nữa bắt đầu cảm nhận được nó.

Cô xoa xoa tay, lạnh giọng nói từng chữ: “Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ yêu đương, và chuyện kết hôn sinh con cũng là chuyện thường tình.

Thẩm Chấp vẫn như cũ chỉ nói: “Cậu đi về đi.”

Câu trả lời của Trà Trà vừa đến bên miệng thì nuốt trở lại, cô không nghĩ đến việc nói dối hay dùng Vu Cố làm lá chắn giữa cô với Thẩm Chấp, cô lạnh lùng rút tay lại, lạnh lùng nhìn hắn, một bên lùi về sau vài bước, một bên nói: “Việc này thì liên quan gì đến cậu.”

Cái giá đổi lại là cô cũng sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của hắn.

Cô có cùng với ai ở bên nhau.

Văn Hoài tính cách nóng nảy, tính tình lại không tốt, cô cũng không nghĩ tới anh có thể kiên trì gửi tin nhắn nhận sai cho cô hơn nửa tháng nay.

Thẩm Chấp với cô năm đó ngồi cùng bàn lâu như vậy, sao có thể không biết thái độ đối với học tập của người bạn cùng bàn như thế nào sao?

Trà Trà đôi khi rất bái phục nghị lực của Văn Hoài, bất kể cô có trả lời tin nhắn hay không, anh ta đều có thể tự nói chuyện một mình, một ngày gửi cho cô hàng trăm tin nhắn trên WeChat.

Đi học chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng, truyền giấy cho nhau, ăn vặt trong giờ học, nằm sấp trên bàn ngủ, đủ thứ..

Sau khi nói ra thì nháy mắt hắn liền hối hận, hắn cố gắng ổn định lại cảm xúc, để tay lên ngực tự hỏi liệu hắn có thể chịu được khi nhận câu trả lời của cô hay không.

Thẩm Chấp như bị dày vò bởi câu trả lời mơ hồ này, hắn chỉ muốn nghe câu trả lời phủ định từ chính miệng Trà Trà, nhưng câu trả lời mơ hồ như vậy làm hắn nhận ra rằng hắn một chút cơ hội cũng không thể có.

“Tôi từ nay về sau sẽ không thích cậu nữa."

Cho dù là một tia khả năng hay một hy vọng mỏng manh cũng thế.

Khương Diệu Nhan không hề đơn thuần giống như hắn tưởng tượng.

Tương lai có lẽ cô sẽ gặp được người đàn ông nào đó mà cô yêu, từ tình yêu đôi lứa rồi sẽ đến hôn nhân bền chặt.

Ánh mắt Thẩm Chấp dừng lại trên người thiếu nữ, nụ cười của cô cũng là điều hắn thích, tính cách rộng rãi hoạt bát cũng khiến hắn rất thưởng thức.

Chỉ là một lần thôi không đủ để bị cô chán ghét, ghê tởm như thế.

Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, việc gì cũng phải kể cho cô.

Cô rất cẩn thận, muốn thử cũng không dám thử, trơ mắt nhìn hắn đem tình yêu, sự quan tâm dành cho Khương Diệu Nhan.

]

Hình như Khương Diệu Nhan đối với ai cũng đều như vậy.

]

Cậu không cần quan tâm.”

Đương nhiên anh cũng ý thức được tin nhắn của bản thân gửi đến sẽ bị Trà Trà cho vào thùng rác nên đã cố ý đổi số để nhắn tin cho cô, một bên là người anh thích, một bên là người bạn thân mười mấy năm.

Hình như là lúc cô không chút do dự lựa chọn đi du học bên nước ngoài.

Đúng vậy, tuy hiện tại cô cùng Vu Cố không phải người yêu, nhưng không có nghĩa là về sau cũng sẽ không phải?

Người không có bóng sẽ c·h·ế·t.

Khương Diệu Nhan tố chất tâm lý cũng thật tốt, không chút hoang mang nói: “Cậu làm sao vậy? Đột nhiên lại hỏi chuyện này, tớ chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đi nhưng tớ không có biện pháp chống đối lại bố mẹ, hơn nữa, tớ ở nước ngoài xác thực là học được rất nhiều kiến thức.”

Giống với lúc còn ở cấp hai, bọn họ bây giờ cũng không thay đổi quá nhiều, Khương Diệu Nhan trông vẫn quen thuộc như thế, vui vẻ nhiệt tình, sẽ không vì bất cứ cái gì mà cảm thấy xấu hổ.

Chương 35: 35: Ngược Cặn Bã 1 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên, Thẩm Chấp bây giờ không có quyền quản chuyện của cô.

Trà Trà cắn răng: “Thẩm Chấp, cậu đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: 35: Ngược Cặn Bã 1