Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 289. Chỉ là trẻ con
"..."
"..."
Hoshino xếp hai tay ra trước mắt, ánh mắt hướng thẳng về phía Mio: "Em đã nghĩ cái quái gì trong đầu mà lại làm vậy hả Mio?"
"Mio, em đang càng lúc càng quá đáng đó! Em không muốn xin lỗi chị cũng chẳng sao, nhưng ít nhất em cũng phải công nhận những nỗ lực của Limia chứ! Cậu ấy thực sự đã rất lo cho em nên mới có mặt ở đây! Mau! xin lỗi cậu ấy mau lên cho chị!"
Nói đến đây, dì Kiriko nhìn thẳng vào mắt Limia như thể nhìn thấu toàn bộ tâm can cậu ta: "Nhưng với tư cách là một người bạn, cũng đồng thời là một người đồng đội... Cháu không có ý định bỏ mặc cho mối bất hoà này cứ thế tiếp diễn đâu có đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì Kiriko cúi đầu: "Xin con hãy giúp cho hai đứa trẻ đó thấu hiểu được nhau, hoàn thành điều mà dì đã không thể làm được trong suốt nhiều năm qua"
"Giờ thì lại tự hỏi mình đã làm gì sao? Con người cậu mâu thuẫn thật đấy, Mio"
Dù trời đã tối đến nơi nhưng dòng nước suối trong vắt vẫn làm hiện lên khuôn mặt u buồn của cô ấy, thậm chí là bên trong đôi mắt đó còn có cả sự đau khổ và tuyệt vọng.
Limia không cách nào ngăn cản được hai chị em nhà này var nhau, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Sao mình lại đi đồng ý dấn thân vào cái mớ rắc rối to đùng này cơ chứ...?"
Limia: "..."
"...Nhờ cả vào cháu" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngoài này lạnh lắm, làm lon sữa đậu nành cho ấm người đi"
Dường như vẫn chưa thể nguôi giận, lời nói của Hoshino dần trở nên cay nghiệt hơn: "Em có biết để có thể trở về đây, chị đã tiêu sạch gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm hay không? Limia cũng vì muốn tốt cho chúng ta nên mới phải cắn răng đi theo, dù kì thi đã dí sát đít đến nơi rồi. Em có biết là em đã gây ra cho mọi người bao nhiêu rắc rối hay không?"
Tuy nhiên, những gì cậu nghe thấy khi đứng đối diện với cánh cửa chỉ là tiếng nức nở của cô bạn học, làm cho đôi tay vốn đang định gõ cửa của cậu phải chùn xuống.
"Limia, đây chỉ là yêu cầu của một người mẹ như dì thôi... Con có thể đồng ý hoặc không, không sao cả, dù gì thì con vẫn là người ngoài, con có quyền lựa chọn"
"Mio, em có biết là em cực kì, cực kì ích kỷ hay không? Em đã không cố gắng để hiểu được suy nghĩ của chị, chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi mà không cho chị một lời giải thích thật tử tế. Mãi đến khi trở về gặp em, em cũng không thèm nói một lời xin lỗi với chị, em thực sự nghĩ mình đã làm điều đúng đắn sao Mio? Em thật sự tin rằng mình đã đúng ư?"
"Trời ạ..."
"Hơn nữa, tên này vốn dĩ đã không liên quan đến chuyện của chúng ta. Thế nên em không có trách nhiệm phải nhận lỗi với hắn"
Kể cả khi cô ấy có ghét cậu ra mặt, thậm chí là cách đối xử cũng rất tệ hại... Thế nhưng bằng cách nào đó, Limia vẫn không ghét được Mio.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể thở dài rồi quay lưng đi ra ngoài với ý định tìm kiếm Mio, người mà chẳng ai biết được cô ấy đã đi đâu.
"..."
Nhìn Mio nghẹn ngào đến mức không thể ăn nói cho ra hồn, còn Limia chỉ khẽ nhún vai lắc đầu: "Hai người quả nhiên giống hai đứa em ngốc nghếch nhà tôi... Toàn cãi nhau bởi những lí do ngớ ngẩn"
"Ha ha, con bé trông đáng yêu quá nên không nỡ từ chối chứ gì? Dì biết tỏng luôn á"
"..."
Thú thật thì trong hai chị em, cậu đang cảm thấy lo cho Mio nhất.
...
Limia sau một lúc cân nhắc đã tìm đến phòng của Hoshino.
"...Cháu trót lỡ miệng hứa với Hoshino là sẽ giúp cô ấy hàn gắn mối quan hệ với Mio"
"Có vẻ như con đã có câu trả lời" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cách~
Trận tranh cãi dữ dội giữa hai chị em dần lên đến đỉnh điểm, khiến cho Limia ngồi một bên chứng kiến tưởng chừng như họ đã lao vào đánh nhau đến nơi.
"Nếu đã không có chủ đề nào khác để tán dóc vậy thì chúng ta vào chủ đề chính luôn đi"
...
"Sự xuất hiện của cậu... Làm tôi... Dần trở nên... Thừa thãi..."
"Mio từ xưa đến giờ đã luôn ngưỡng mộ Hoshino. Để có thể đuổi kịp những bước chân thiên tài của cô chị nhà mình, nó cứ nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ. Nó luôn lấy chị của nó làm hệ quy chiếu, quy chụp tất thảy sự vật trên đời, đem chị nó ra làm thước đo đối với tất cả mọi người, bao gồm cả chính bản thân nó"
Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của đối phương, Limia thậm chí còn không có ý định nhún nhường: "Tôi đang nói hai người hành xử rất ngớ ngẩn đấy, thậm chí tôi còn dám nói kẻ dở hơi nhất trong hai chị em chính là cậu! Mio!"
"Ừm, lần này dì cũng định sẽ làm như vậy... Tất nhiên là với vai vế và vị thế của mình thôi"
Lúc này, Kiriko xuất hiện cùng với một mâm cơm, vừa dọn lên bàn vừa cười hỏi Limia: "Nếu thực sự từ chối được thì cháu đã không ở đây rồi có phải không?"
"Mỗi lần tôi nhìn thấy cậu, tôi đều có cảm giác giống như thể tôi đang đối diện với bản nâng cấp hoàn hảo của chính mình vậy... Tôi... Cực kì... Ghét cậu"
Đoạn, dì Kiriko nói tiếp: "Hoshino ngay từ khi còn nhỏ đã phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên vai mình. Nó phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân và Mio, đồng thời còn phải thu thập Nguyên Hồn để duy trì trạng thái tồn tại này cho dì nữa... Vì vậy, nếu nói đến sự nỗ lực, Hoshino mới là đứa điên cuồng nhất"
"Còn dì, dì chỉ là một hồn ma vất vưởng, dì không thể tác động quá nhiều đến thế giới vật chất, chỉ có thể nhìn hai đứa nó từng bước hủy hoại chính mình... Ấy là cho đến khi hai đứa nó gặp được con, Limia"
Kiriko cười khẽ, biểu hiện trông vẫn cực kì điềm tĩnh dù trong nhà đã có chuyện không hay xảy ra: "Dì biết ở nhà con cũng có mấy đứa em nhỏ. Bọn nó có hay cãi nhau không con?"
Tại một thảm cỏ bên bờ suối trong tươi mát, Mio ngồi thẩn thờ ra đó ngắm nhìn mặt nước, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Limia xuất hiện, chỉ bằng một cái nhún chân nhẹ nhàng liền đã có thể tiếp đất ngay bên cạnh Mio: "Tôi ngồi ở đây được chứ?"
...
"Rốt cục mình đã làm cái gì thế này? Sao mình lại đi tổn thương chị ấy cơ chứ?"
"..." Mio im lặng một lúc rồi khẽ cắn răng: "...Vì cậu hiểu bọn tôi còn hơn cả chính bọn tôi"
"Dì yên tâm, cháu hứa cháu sẽ kéo cô ấy trở về ăn cơm sớm thôi"
"Em không hiểu, cũng không muốn đi. Chị thừa sức để tiếp tục ở lại đó học tập mà, nhất định cứ phải lôi em theo làm gì cơ chứ? Chị cũng đâu còn nhỏ nữa, sao mà cố chấp quá vậy?"
Limia mỉm cười, khẽ gật đầu rồi đẩy cửa rời đi.
"Có, nhưng toàn cãi nhau bởi những lí do ngớ ngẩn thôi dì ạ. Để vài ngày trôi qua là đâu lại vào đấy ngay, cháu hiếm khi can thiệp lắm"
"Nếu đã muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ không cười cậu đâu"
"Cậu vừa... Nói cái gì!?"
Limia trầm mặc.
"Em đã nói rõ trong thư ngay từ đầu là em không muốn ở đó nữa, số tiền tiết kiệm em để lại cũng là để giúp chị tiếp tục học tập cho đến khi nghỉ hè. Chị muốn dùng số tiền đó dẫn trai về đây là việc của chị, còn việc em có đi theo chị hay không là việc của em"
Mio nghe đến đây, tay nhỏ hơi nắm chặt lon sữa đậu lại... Nhưng vẫn không uống.
"Mio, em!?"
"...!?"
"Lần đầu tiên trong đời, dì nghe thấy Hoshino kể về ai đó bằng giọng điệu hào hứng của một đứa con nít... Dì vui lắm. Thế nên, dì tin rằng con sẽ là cứu cánh của hai đứa nó, kể cả có là trong trường hợp hiện tại"
Mio không nói gì, cũng không thèm nhìn lấy Limia một lần. Còn Limia thì coi sự im lặng đó như một cái gật đầu đồng ý, chẳng nói gì nhiều liền tự tiện ngồi xuống bên cạnh đối phương.
"Cậu tưởng tôi muốn nói những lời đó lắm à?"
"..."
"...Thế chị nghĩ chị đã hiểu được suy nghĩ thực sự của em chắc? Chị có biết trong suốt mười mấy năm theo chị, em đã phải chịu đựng những gì hay không? Chị nói rằng em ích kỷ? Đúng, có thể là em ích kỷ thật, em không cố gắng để hiểu được cảm xúc của chị... Nhưng bản thân chị cũng vậy, chị chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của em cả. Chưa bao giờ, thực sự chưa một lần nào cả"
"Chị, chính chị mới chính là kẻ vô cảm nhất trong hai người chúng ta!"
Tuy vậy, họ đã không đánh nhau, trái lại còn dứt khoát từ mặt nhau, ai đi đường nấy, chẳng thèm đoái hoài gì đến nhau nữa.
"..."
"Đã đến nước này rồi mà em vẫn cố nói vậy được sao Mio? Em biết rõ vì sao chị phải về tận đây để kéo em trở về trường mà đúng không?"
Đây rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để cậu nói chuyện với một cô gái mỏng manh như Hoshino.
"Làm sao? Em cố tình im lặng hay là không tìm ra được câu trả lời?"
"Con nghĩ điều này là do đâu mà ra?"
Ôi không... Cô ấy nói có lí quá! Sự thật đúng là cậu không hề liên quan đến chuyện này mà!
"Đó chính là điểm mà tôi ghét nhất ở cậu, Limia... Cậu không có lỗi gì cả, nhưng tôi vẫn ghét cậu"
"Lí do vì sao hả? Tôi chỉ có thể trả lời là do linh cảm thôi. Tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ ở đây nên liền đi tìm thử, hoá ra cậu lại ở đây thật" Limia khẽ nhún vai.
"Đủ rồi!"
"Đừng để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài lanh lợi hoạt bát của Hoshino. Nó là kiểu người một khi đã nỗ lực rồi là sẽ chẳng còn quan tâm gì đến xung quanh mình nữa, thậm chí là cả chính bản thân nó cũng vậy"
Mio hỏi ngược lại Limia bằng tông giọng nặng nề và cay nghiệt vô cùng quen thuộc: "Nếu cậu biết mình bị tôi ghét thì còn cố gắng đuổi theo tôi làm gì? Mà hơn nữa, sao cậu biết tôi ở đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em chẳng cần cái người đó phải lo cho em! Hai người cứ trở về sống trong cái thế giới xinh đẹp của riêng hai người đi, đừng quan tâm đến em làm gì nữa! Cứ mặc xác em, để em sống cho thoải mái đi!"
Limia dúi lon sữa đậu nành nóng hổi vào tay Mio, buộc cô ấy phải nhận lấy mới chịu thôi: "Cậu ghét tôi ra sao cũng được hết, nhưng đừng có tổn thương Hoshino chứ?"
Chương 289. Chỉ là trẻ con
Hoshino cứ thế trở về phòng riêng của mình, còn Mio thì đẩy cửa chính ra ngoài đi đâu đó, dù rằng trời đã sắp tối.
Mio khép hai chân lại, định lấy đó làm điểm tựa để gục đầu vào mà khóc. Thế nhưng giữa chừng, cô ấy đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân cực kì vững chãi vang lên từ bên bờ đối diện, làm cô ấy vô thức tiến vào trạng thái cảnh giác.
Dì Kiriko thấy Limia xỏ giày định ra ngoài, trong lòng đột nhiên cảm thấy có hơi do dự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Từ thời tiểu học đến trung học, nó cứ cắm đầu vào tập luyện và kiếm sống, thậm chí đã có những lúc nó bị áp lực làm cho suýt chút trở nên điên dại. Cũng chính vì vậy mà nó không có bạn bè, chỉ có mỗi gia đình làm điểm tựa duy nhất, và tất nhiên... Những điều này đã làm tổn thương con bé rất nhiều, thế nhưng chính con bé lại không hề nhận ra sự thật đó"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.