Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 161: Nhân sinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Nhân sinh


"Ah ~ ha ~ ha"

Laa~? (Ai kêu ngươi làm đồ ăn ngon như vậy? Hại ta cùng Khả Lỵ nhìn thèm một hồi, nhanh để xuống, ta đều nhanh c·hết đói rồi.)

"Được rồi, được rồi, lần sau sẽ gọi các ngươi."

Nếu đây là mơ, giấc mơ này hoang đường thật.

Dù sao, cùng [Cá Nhạm] giằng co gần bốn tiếng đồng hồ, bây giờ trên người đều là sềnh sệch một hôi, vô cùng khó chịu.

"M... Mới.. Không..."

Laa~ (Hihi, ta chấp lời xin lỗi của ngươi.)

Cho dù không phải siêu phàm nguyên liệu nấu ăn, nhưng mới lạ hương vị cùng đặc thù chất thịt để cho ba người bọn hắn ăn không dừng được miệng.

Tôm sát thủ bóng đêm của hắn vừa xuất sư liền bất lợi, bận rộn cả đêm, mãi cho tới sáng mới có cá cắn câu, hắn đi tìm ai nói lý đây?

"Ân đâu, thật ra Khả Lỵ cùng với Sopia cũng không có tữ giận Nguyễn Thái cái gì, chỉ tức giận Nguyễn Thái chơi vui như vậy mà không rủ hai người bọn ta."

"Cái kia... Sopia, ngươi ăn... No chưa?"

Chương 161: Nhân sinh

Laa~!

Rắn nhỏ đột nhiên nói một câu, khiến cho Khả Lỵ đầu nhỏ đứng máy một chút, kinh ngạc nhìn xem Sopia.

Cho dù ác chiến ba ngày ba đêm, mặc dù tinh thần không nói được phấn chấn bừng bừng, nhưng cũng sẽ không có mệt mỏi quá độ biểu hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khả Lỵ đầu óc không khỏi nóng lên, đỏ mặt nhỏ giọng dò hỏi:

Nguyễn Thái cẩn thận đem một nồi lớn canh thịt bưng ra, nhìn thấy hai cái nhóc con đang hai mắt lom lom nhìn xem trong tay hắn mai rùa.

Thỏa mãn ợ một hơi, một người, một loli, một loli ôm lấy tròn vo bụng nhỏ lười biếng nằm xuống.

Khụ khụ, thủy chữ đã đủ, trở lại mạch truyện.

Laa~? (Ala như thế nào nằm một hồi liền ngủ rồi?)

Rắn nhỏ ngoẹo đầu, nghi hoặc tự hỏi một chút liền nghe được Nguyễn Thái nhỏ nhẹ âm thanh hô hấp.

Dù sao, nồi canh này cũng không phải thường ngày canh cá, mà là một nồi canh thịt rừng a.

Sopia gật gù gật gật đầu nhỏ:

Hai cái nhóc con nói hăng say một hồi liền phát hiện nơi nào không đúng.

Mặc dù chỉ mới bước vào con đường này, nhưng Nguyễn Thái lại cảm nhân được vô cùng rõ ràng siêu phàm vô hạn sức mạnh, [Võ Đạo Gia] [Luyện Khí Giả] [Kỵ Sĩ Sinh Mệnh]...

"Ân, ân, đúng đó đúng đó, chỉ nói không sao được, Nguyễn Thái ngươi phải đền bù, hai, không, ba món mỹ thực!"

Mấy chục phút sau.

"Oáp~ Xem ra kế hoạch nghỉ ngơi muốn dời lại một chút rồi ~ oáp ~ Cũng được, ăn no bụng lại ngủ cũng không tệ cho lắm."

Người sống một đời, cần làm là hưởng thụ.

Sẽ có người nói, khi ngươi vô địch, ngươi liền có thể muốn làm gì làm.

Đây chẳng phải là trạng thái buông lỏng, để cho cơ thể nghỉ ngơi hoàn toàn sao?

Ah~!

Khác với rắn nhỏ thèm ăn, Khả Lỵ mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, thẹn thùng, lắp bắp nói:

Nguyễn Thái chỉ nhìn tới đây liền khinh thường cười nhạt một tiếng.

Đôi khi manh manh thẹn thùng, thật quá cmn khả ái!!!

Siêu phàm là không bờ bến a.

Hưởng thụ ở đây cũng không phải nằm một chỗ, vọc vọc điện thoại qua hết một ngày là hưởng thụ.

Hắn theo đuổi là nhân sinh, mà không phải một cái máy móc, chỉ biết tăng cường thực lực.

Nguyên bản hắn dự tính chỉ thả câu một hồi chắc chắn sẽ có cá cắn câu, chờ đem nó câu lên, thời gian hao tốn cũng chỉ mấy tiếng mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đùa giỡn xong hai cái nhóc con một hồi, came nhận được mí mắt hơi hơi mệt mỏi trĩu xuống, Nguyễn Thái cũng không dài dòng nữa, cười lớn một tiếng, ra hiệu hai người nhanh chóng động đũa, bằng không chờ một hồi đồ ăn liền vị hắn ăn hết sạch đó.

Bạch ~ bạch ~

Không khí cứ như vậy liền lâm vào quỷ dị trầm mặc.

Đủ loại, đủ kiểu siêu phàm chức nghiệp liền có thể thấy được tương lai là cỡ nào đặc sắc, rộng lớn.

Xoa xoa hai người đầu nhỏ một cái, Nguyễn Thái nói tiếp:

Nghe được Nguyễn Thái cười nhạo âm thanh, rắn nhỏ cũng không có cảm xúc gì khác, đương nhiên kêu lên:

"Ân."

Cho dù thuộc tính tinh thần từng bước, từng bước lên cao, có thể đem thời gian ngủ rút ngắn đi rất nhiều, một ngày chỉ cần ngủ hai tiếng liền có thể nhảy nhót tỉnh dậy.

Nhìn xem hai cái nhóc con mong chờ nhìn mình, Nguyễn Thái nhẹ nhếch miệng, cưng chiều nói:

Với hắn, hưởng thụ chính là cảm nhận một ngày trôi qua phong phú mà không lãng phí thời gian.

Laa~! (Như vậy sao được, ngươi phải đền bù nữa mới được!)

Nguyễn Thái nằm mơ.

Đừng đùa.

Nhưng cmn, người tính không bằng trời tính a.

.....

Trừ khi người đó thực lực đã đạt tới cực hạn của mình, tiến không thể tiến mới có thể như vậy, nhưng, hắn sẽ cam tâm không?

Lấy được mình muốn đáp án, hai cái nhóc con hoan hô cười lên, liền nhanh nhẹn chạy đi vệ sinh buổi sáng.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ dừng lại một chủ, tiếp đó liền ngọt ngào nhoẻn miệng cười.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mang manh trừng nhau một hồi, nhìn thấy rắn nhỏ đưa ra phấn hồng đầu lưỡi liếm môi vài cái.

"Đừng nói là ba món, mười món cũng được."

Hai cái nhóc con nhuyễn nhuyễn ngọt ngào âm thanh không ngừng truyền vào tai, nhưng Nguyễn Thái lúc này đã mệt mỏi không thôi, mơ mơ màng màng liền nhắm mắt lại, ngủ th·iếp đi.

Không đúng, hắn cũng không biết đây là mơ hay là thật nữa.

Ngủ là lãng phí thời gian sao?

Laa~ (...)

"Hắc hắc~ Hai cái quỷ tham ăn, mới có mấy chục phút liền chờ không được."

24/7 không ngừng nghỉ rèn luyện thực lực?

Laa~! (Đúng vậy, đúng vậy, lần sau ngươi còn lén lút chơi một mình, cẩn thận hai người bọn ta rắc ~ rắc ngươi đó!)

Với hắn, hưởng thụ là chính, vô địch mới là phụ.

Lấy thuộc tính tinh thần của hắn hiện tại mà nói, đừng nói là một đêm, ác chiến ba ngày ba đêm hắn đều không nháy mắt một... Khụ khụ, chém hơi quá.

Cho dù cơ thể hoàn toàn hồi phục, có thể bắt đầu rèn luyện, tăng cường thực lực, đem khoảng cách cường giả cùng kẻ yếu kéo càng xa.

Không chờ Khả Lỵ nói xong, Nguyễn Thái giương lên khóe miệng, ôn nhu xoa đầu nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Laa~? (Nói như vậy, hai ta muốn làm gì cũng được?)

Đối với Nguyễn Thái.

Bừng tỉnh kêu nhẹ:

Nói xong, Nguyễn Thái cũng quay người rời đi.

Khả Lỵ đỏ mặt lên, nhu nhu gật nhẹ đầu.

-----

Vậy thì sao chứ?

"Được rồi, ta đùa giỡn, không cần để ý." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ, khi làm như vậy, hắn sẽ nhiều thời gian hơn, chỉ là...

Lớn tới mức, Nguyễn Thái không ngày nào không chờ mong cảnh tượng tương lai cùng kiến thức đủ loại bất ngờ gặp gỡ.

Hẳn là còn rất dư dả, đầy đủ hắn trở về phòng mỹ mỹ ngủ một giấc mới đúng.

Rắn nhỏ hài lòng gật gật đầu, lại lắc lắc đầu:

-----

Tính cách của Khả Lỵ mặc dù tại hắn dẫn đạo phía dưới đã dần dần khá hơn, không giống lúc mới gặp, làm gì cũng thẹn thùng, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng biến thành một người khác.

"Tốt, các ngươi đi rửa mặt trước đi, ta đi tẩy rửa một chút liền nấu cơm."

Khả Lỵ không chắc cho lắm, trả lời:

Thuần túy chính là hắn muốn ngủ một giấc mà thôi.

Mặc dù hắn cũng không có bệnh sạch sẽ gì, nhưng chỉ ngâm nước một cái liền sạch sẽ sự tình, Nguyễn Thái cũng không ngại thuận tiện làm một cái.

Cho dù ngươi có mạnh đến vô địch thủ, như vậy cuộc sống của ngươi có gì đây?

Thời gian gia tốc.

Cho nên Nguyễn Thái chỉ có thể phiền muộn thở dài một hơi, cúi đầu nhận sai:

Hai người nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà quỷ dị cười lên.

Nhìn xem hai cái nhóc con tinh xảo bóng lưng chậm nhanh nhẹn đi, Nguyễn Thái giương người ngáp dài một hơi, lẩm bẩm:

"Chắc hẳn là tối qua quá mệt a?"

Ah~ "..."

Bẹp bẹp chẹp chẹp, nhai ngấu nghiến âm thanh không ngừng vang lên, chỉ dùng hơn mười phút, một nồi to canh thịt liền bị ba người quất sạch sành sanh.

Lần nữa gãi gãi đầu, Nguyễn Thái cũng không biết nên giải thích thế nào.

Hắn nhịn không được cười lên, trêu chọc:

Nhưng Nguyễn Thái chưa bao giờ làm như vậy.

"Tốt, ăn cơm a."

Khả Lỵ hai mắt sáng lên, cũng đi theo rắn nhỏ, nhao nhao phụ hoạ.

Laa~ Laa~ (Hắc~ hắc) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Nhân sinh