Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Bóng đất
Nghe vậy, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai mắt sáng lên, hưng phấn gật đầu một cái, hấp tấp chạy tới cạnh hắn.
Đáng tiếc trên đời không có nếu như.
Lại qua vài giây, hơi hơi thu hồi cảm xúc một chút, cảm nhận được bụng nhỏ bắt đầu gào khóc đòi ăn.
Nếu như hắn có một cái tiện tay công cụ cùng với tay phải hoạt động bình thường mà nói.
Tạch~ rét~ tạch ~
Mặc dù vô cùng tốn sức, nhưng lợi tức tỉ lệ thuận với độ khó, chỉ cần hắn cố gắng kiên trì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên không thể lãng phí thời gian được.
Đào xem một chút hẳn là không sai.
Theo ba người từng bước tiến tới, hoàn cảnh xung quanh cũng chậm rãi biến đổi.
Chương 120: Bóng đất
-----
Sáng hôm sau.
Laa~ (Ân.)
Sau khi trở về, Nguyễn Thái liền để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhanh chóng đi tu luyện.
Khụ khụ, hắn có thể xác định đây là đất mà không phải là phân động vật vo tròn lại.
Chậm rãi bóp chặt bóng đất.
"Bất quá... Trước tiên nấu cơm cái đã."
"Ah! Đi thôi!"
Đập vào mắt hắn là một viên lớn chừng bàn tay (hắn) đen xì, tròn vo, đất... Sét?
Nhìn thấy Nguyễn Thái nét mặt, lần này liền tới Khả Lỵ kích động đứng lên hỏi:
Laa~! (Ân!)
Laa~ ! Laa~ !(Đâu! Cái gì a!) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thôi cũng biết bọn hắn đã tiến vào một khu tài nguyên, không có lý nào mà trắng tay trở về a?
Mà Nguyễn Thái lần này cũng đã chăm chú tinh thần.
Nguyên bản đổ sập thân gỗ từng chút một thiếu đi, thay vào đó chính là từng đống từng đống nhô lên gò đất.
Mục đích lần này của bọn hắn chính là thăm dò nốt diện tích còn lại, thuận tiện đi vòng quanh đảo nhỏ một vòng.
Vội vàng vẫy vẫy tay ra hiệu cho bên cạnh hai cái nhóc một cái, Nguyễn Thái liền cúi người xuống, nhanh chóng đào mở đất cát.
Phía trước hắn dùng nửa giờ mới chỉ gỡ được hai lớp mà thôi, còn 98 tầng nữa đây.
"Các ngươi bình tĩnh một chút, để ta xem là gì đã."
-----
Nguyễn Thái nhếch miệng lên, lộ ra trắng nõn hàm răng, thì thào:
Nghe được Khả Lỵ kêu lên, rắn nhỏ nhịn khokng được tò mò, kêu to hỏi:
Hắn chờ được.
Lại nhìn một hồi, Nguyễn Thái kinh ngạc kêu to:
Sàn~ sạt ~ sạt ~
Lại đào thêm một hồi, Khả Lỵ giống như đào được cái gì, kích động nhảy lên, nhanh chóng đưa cho hắn nhìn xem.
Laa~? (Thế nào Ala? Là vật gì a?)
"Haha~ Đây, để ta xem một chút."
Hai đầu lông mày của hắn chậm rãi giãn ra, vui mừng cười lên:
"Hắc hắc~ Tối nay lại có mỹ thực ăn a, đây, các ngươi nhìn kỹ a~"
Lại qua vài giây.
Nghĩ tới lại có thể thỏa thích cùng cá lớn đấu trí đấu dũng, Nguyễn Thái nhịn không được hưng phấn mà cười lên vài tiếng.
Nhưng rất nhanh Nguyễn Thái liền buông lỏng, giãn ra khuôn mặt căng thẩm, thở dài:
Nhìn xem từng chút một vỡ nứt bóng đất, rắn nhoe cùng Khả Lỵ trong lòng không khỏi hồi hộp, hô hấp chậm lại.
Rừng đá, nơi trú ẩn.
Còn mình thì tiếp tục bận rộn xử lý [Tre Trăm Tầng].
Bị hai người manh manh bộ dáng nhìn xem, Nguyễn Thái vui vẻ cười lên, đưa tay tiếp nhận Khả Lỵ đưa tới đồ vật.
Chưa chờ hắn nghĩ tiếp, rắn nhỏ nghe được hắn kêu to cùng với kinh ngạc biểu tình, vội vàng hỏi thăm:
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhíu mày một phen.
"Hahaha~ "
Tách~ tách (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn hòa chiếu sáng phía dưới rộng lớn mênh mông biển cả.
Âm thanh xé rách không ngừng vang lên, một đoạn lại một đoạn lớp tre không ngừng từ trên mạch nối chậm rãi tách ra.
Hai mắt mở to, căng thẳng chờ mong nhìn xem trong tay Nguyễn Thái bóng đất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm cũng dần dần buông xuống.
Hí hửng đào ra xốp mềm bùn đất.
Ba người đồng tâm hiệp lực, không tới chốc lát liền đào ra một cái hố nhỏ.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi cảm khái một câu:
Nói làm là làm.
Nhìn xem trước mặt đã nhỏ đi một vòng [Tre Trăm Tầng] trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ một chút.
Về phần thông tin rõ hơn thì hắn không biết, không, cũng không phải nói là không biết, mà là đang tìm kiếm.
Xem xem có may mắn nhặt được bảo bối gì không.
Nhìn xem kích động hai người, Nguyễn Thái vội vàng xua tay, để hai người bình tĩnh một chút.
Nói xong, Nguyễn Thái liền dùng sức nắm chặt lại năm ngón.
Đem tách rời tầng tre phủi xuống đất.
Ngẩng đầu lên nhìn xem tối đen bầu trời một hồi.
Thấy vậy, rắn nhỏ nhẹ gật đầu một cái liền nhu thuận ngồi xuống.
Hai mày nhíu lại một chút, trầm ngâm nhìn xem trong tay bóng đất.
"Khụ khụ~ Chờ ta một chút."
"Chậc~ Thật dày a~ Hơn nữa còn phải hao tốn tâm trí phân tích kết cấu để tách rời nữa, không hổ là 2 ⋆ Lục phẩm nguyên liệu, đủ khó!"
"Cmn!"
"Ân!" (x2)
Dù sao tách rời [Tre Trăm Tầng] hắn muốn gấp cũng gấp không được, cùng lắm là tốn thời gian thêm một, hai ngày mà thôi.
Haha~ ha~ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Thái mới đưa tay lên, lau đi trên trán vài giọt mồ hôi, lẩm bẩm:
"Xong."
Nguyễn Thái liền chậm rãi dừng lại công việc trên tay, chậc lưỡi, xoa xoa huyệt thái dương vài cái, cảm thán:
Ra hiệu hắn nhanh lên xem một chút đây là cái gì.
Nhìn xem hai người nguyên khí tràn đầy bộ dáng, Nguyễn Thái cười nhẹ, gật đầu nói:
"Sopia, Khả Lỵ, đào mở chỗ này a, xem xem phía dưới có gì nào, nói không chừng liền có mỹ thực đây?"
Đã có kinh nghiệm buổi trưa, cho nên hắn vô cùng thuần thục cầm lên dao phay.
Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, mặc dù chỉ tách rời đi mười mấy tầng tre, nhưng đây cũng là thành quả a!
Tại trên thân tre ước lượng, tính toán một hồi liền dùng sức xuyên tới.
Phía trước hắn chỉ bị ngoại hình của nó kinh ngạc mà nhịn không được kêu lên, bây giờ đã chăm chú hơn cho nên nhìn một cái liền biết được cấu tạo, thành phần của nó.
Làm sao lại nhìn giống như cục phân của bọ hung vậy!
-----
Dịu nhẹ, vàng cam ánh nắng chậm rãi buông xuống.
Thấy vậy, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ chỉ có thể nén xuống tâm kích động, gật đầu một cái, mở to hai mắt, lấp lánh nhìn hắn.
Tiếp đó hắn liền nhanh tay lung lay vài cái, mượn nhờ nguyên lý đòn bẫy, bật lên.
Hắn cũng không nói nhảm nữa.
"Ân, đi thôi."
"Ha~ Lại thêm một tầng, còn 97 tầng nữa, lấy tốc độ hiện tại mà nói, xem ra ngày mai mới hoàn thành được, không đúng, có khả năng là hôm kia nữa "
Ăn uống no nê, tiêu thực một trận.
Sựt~
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đã không kịp chờ đợi, vui vẻ kêu lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Laa~! (Đi thôi!)
Sắc bén lưỡi dao sựt một tiếng, nhanh chóng đâm qua một mảnh lớp tre, xuyên thẳng vào bên trong.
Bất đắc dĩ nhún vai vài cái, Nguyễn Thái lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
Còn gần 1/3 diện tích chưa thăm dò nữa đây.
Một thanh cứng rắn hơn, bền dẻo hơn trúc can sẽ là của hắn!
Hắn cũng không biết bên dưới có gì không, nhưng địa hình ở đây đặc thù như vậy.
Phải biết càng về sau, tầng tre sẽ càng ngày càng khó gỡ, càng ngày càng cứng rắn.
Lẻ tẻ vụn đất nhẹ nhàng nứt ra, rớt xuống trước mặt hai người.
Cho nên, xuất phát!
"Chà~ Xem ra thu hoạch hôm nay sẽ không kém a!"
"Nguyễn Thái! Nguyễn Thái! Ngươi xem ta đào được cái gì nè!"
Cầm lên tay, Nguyễn Thái đưa tới trước mặt quan sát một hồi.
"Haizz~ Xem ra ý nghĩ phía trước của ta quá đương nhiên."
Nguyễn Thái cũng không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng xòe ra bàn tay, cười nói:
"Thế nào Nguyễn Thái? Đây là vật gì a?"
Thời gian lột đi [Tre Trăm Tầng] lớp áo hẳn sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Bị rắn nhỏ bảo thạch mắt đỏ nhìn chăm chú một hồi, Nguyễn Thái biết mình thất thố, cười gượng vài tiếng, nói:
"Ân!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.