Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Khoai nướng
"Xem ra một củ [Khoai] nướng không đủ ăn a, may mà phía trước hái được một đống lớn [Cỏ Nước] vừa vặn xem như món tráng miệng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không thể không nói, mặc dù hắn chỉ lột đi hai tầng tre nhưng động tác của hắn giống như một cái nghệ thuật gia.
Tiếp đó lại nhanh chóng chia thành ba phần nhỏ mới chậm rãi dừng tay lại.
-----
Kêu gọi hắn nhanh nhanh ăn thêm nữa đi!
Nhìn thấy Khả Lỵ nhu thuận như vậy, Nguyễn Thái cười lên hắc hắc liền vươn ra tà ác bàn tay, nhẹ nhàng xoa đầu nàng vài cái:
Hơi lắc đầu, Nguyễn Thái cũng không chậm trễ nữa, cẩn thận từ đống lửa cầm ra đã nướng thơm phưng phức [Khoai Sâm Đất].
Nhìn xem hai người tham ăn bộ dáng, Nguyễn Thái chậc lưỡi, lẩm bẩm:
Cũng may dựa vào thôn tin trong đầu, Nguyễn Thái liền biết rõ toàn bộ cấu tạo của nó.
Nhưng ai bảo hắn không chịu được rảnh rỗi đây?
Rắn nhỏ vẫy vẫy đuôi, ghét bỏ kêu lên nhưng trên mặt khoé miệng lại kéo lên một mảng lớn.
Nhẹ nhàng cắt ra nướng đen lớp vỏ, lộ ra bên trong vàng óng thơm ngát, mềm mại phần thịt.
Nhè nhẹ vị mặn kết hợp với đậm đà hương gỗ cùng với bùi bùi, ngào ngạt vị ngọt giống như khoai lang, không tới chốc lát liền thành công bắt đi vị giác của hắn.
Phía trước vô cùng cứng cáp vỏ cây, sau khi lột ra liền giống như mềm mại lá cây, không còn một chút độ cứng nào cả!
Như tên, trước mặt cây tre này đúng là có một trăm tầng, mỗi tầng đều so một tầng trước, cứng cáp dẻo dai hơn một vòng.
Nói xong hắn liền kéo lấy vẫn chưa thỏa mãn hai người đứng dậy rời đi.
Phát hiện mặt trời đã dần ngã về phía tây, hơi suy tư một hồi.
Nhìn xem đã bị mình lột mất đi vài tầng cây tre, Nguyễn Thái không khỏi không thán phục [Tre Trăm Tầng] thần kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chờ rắn nhỏ thúc d·ụ·c, Nguyễn Thái nhân lúc [Khoai] nướng vẫn còn đang nóng hổi, nhanh chóng cắt ra một đoạn lớn.
"Hô~ Xem ra đầu lưỡi ăn hơn một tháng thịt cá đều nhanh ngán rồi a, bằng không chỉ là một chút ngọt ngào bùi mẫn cũng không đến mức để nó thèm thuồng như vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ân!"
Lấy được rắn nhỏ trả lời, Nguyễn Thái giả bộ tức giận kêu lên, đưa ra thô to bàn tay tại trên đầu rắn nhỏ xoa mạnh một hồi, mới hài lòng buông ra.
"Ân!"
Một loại ngọt bùi hương vị chớp mắt liền từ trên đầu lưỡi trực kích thẳng thần kinh của hắn.
Thẳng đến bị hắn kéo đi mới phản ứng trở lại, gật đầu kêu lên.
Bởi vì cấu tạo của [Tre Trăm Tầng] vô cùng đặc biệt, xử lý vô cùng phiền phức cùng tốn thời gian.
Dù sao muốn đem nó chế tạo thành một thanh cần câu mới, vẫn có một chút độ khó.
"Ân!" (x2)
Laa~ (Ân!)
Laa~! (Thơm quá a!)
Nhanh chóng mở ra hành trình săn boss.
Nhưng ai bảo công việc của hắn nhiều đây, không tranh thủ bận rộn xử lý mà nói, khả năng cao lại phải dời đến ngày mai.
Đưa mắt nhìn xem bên cạnh hai cái nhóc con.
Cho nên muốn tách rời ra dày đặc tầng tre cũng không khó, chỉ tốn thời gian mà thôi.
Ực~ (x3)
Thăm dò xong toàn bộ vị trí tay trái, tiếp đó tại giữa trung tâm hồ nước xây dựng lều gỗ, thuận tiện tắm rửa một phen.
Càng về sau, càng khó tách rời.
Mà mục tiêu của hắn chính là tầng thứ nhất, cũng là tầng cuối cùng của [Tre Trăm Tầng]!
Đủ thấy độ khó lớn đêan cỡ nào!
Ùng ~ ục ~ ục~
"Haizz~ Trở về lại tiếp tục a."
Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái ngậm miệng lại, gia nhập vào tổ đội càn quét mỹ thực.
Để hắn nhịn không được kinh ngạc mà trừng mắt lên.
Quá ngon!
Ngẩng đầu lên nhìn xem bầu trời một chút.
Mà Nguyễn Thái đây?
Không chỉ có thể câu câu cá, kiếm chút nguyên liệu nấu ăn, còn có thể rèn luyện tinh thần cùng cảm giác một hồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chậm rãi điêu khắc, nện gõ gỡ xuống tầng tầng dầy nặng lớp đá.
Không chỉ vậy, sau khi nuốt xuống, một cổ cay nồng hương vị không ngừng quấn quanh trong khoang miệng, không ngừng mà kích thích đầu lưỡi của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngọt ngào bùi mẫn hương vị giống như vị vén đi lớp màng, chớp mắt một cái liền từ bên trong tản ra, tràn ngập khắp không khí.
Thời gian giống như tua nhanh.
"Hắc hắc~ Vẫn là Khả Lỵ hiểu chuyện."
"Thật thơm!"
Hai đôi mắt to giống như bảo thạch, lấp lánh sáng lên:
Cẩn thận đem nóng hổi [Khoai] nướng để lên ván gỗ.
Dù sao, cũng không thể nặng bên này, nhẹ bên kia được a?
Nguyễn Thái thở dài, lẩm bẩm:
"Nhanh ngồi xuống a~"
"Ngươi a!"
Mặc dù hắn cũng rất muốn giống như hai người, thoải mái nằm xuống tiêu thực một hồi.
Nghe được Nguyễn Thái lời nói, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ vội vàng ngừng lại, gấp gáp kêu lên, nhanh chóng bơi vào bờ.
"Chậc~ Nửa tiếng mới lột được hai tầng, không hổ là siêu phàm thực vật!"
Mềm mại vàng óng thịt củ nhẹ nhàng chui vào khoang miệng.
"Ah! Ân!"
Nhìn thấy hai người khả ái b·iểu t·ình, Nguyễn Thái nhẹ đưa tay lên bóp bóp vài cái, nói:
Laa~! (Chờ đã, tới liền đây!)
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, hai mắt mong chờ nhìn hắn.
Cho nên hắn phải tranh thủ một chút, nhanh chóng làm ra cần câu mới.
Mặc dù kế hoạch hôm nay đã hoàn thành.
"Đi thôi, nên trở về."
"Hương vị thật thơm!"
Chương 119: Khoai nướng
Thoáng một cái, thời gian đã qua hơn một tiếng.
Hít~
Sau khi ăn uống no nê một trận, cả hai đều thỏa mãn ôm lấy giống như dưa hấu bụng nhỏ, lười biếng nằm xuống.
Nhu nhu gật đầu, kêu nhẹ một tiếng:
Nhìn xem trước mặt, dài hơn mười mét, thô bằng một người ôm [Tre Trăm Tầng] Nguyễn Thái gãi gãi đầu, than:
Nhìn thấy các nàng sau khi cắn xuống một ngụm, hai mắt cũng kinh ngạc trừng to, tiếp đó liền vùi đầu xuống, ngốn nghiến ăn sạch mỹ thực trong tay.
Tràn đầy một loại khí tức nghệ thuật, để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhịn không được mà nhìn mê mẩn một hồi.
Nồng đậm hương thơm để cho bụng nhỏ của hắn nhịn không được thèm ăn, gào khóc kêu lên.
Lại đùa giỡn thêm một hồi, cảm nhận nhiệt độ trong bát đã yếu hơn rất nhiều, Nguyễn Thái liền nghiêm mặt lại, vội vàng nói:
Nhẹ ngửi một hơi, Nguyễn Thái liền nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi cảm thán một câu:
"Hô~ Bắt đầu thôi."
"Chậc~ Hai cái quỷ tham ăn."
Hít sâu, thở ra một hơi, hai mắt Nguyễn Thái chăm chú, thì thào:
Xinh xắn mũi nhỏ hơi động vài cái liền bắt được trong không khí ngào ngạt hương thơm.
"Ân, đã nguội bớt, có thể ăn rồi, nhanh ăn a, bằng không một hồi nguội ngắt liền ăn hết ngon."
Chỉ sợ một đêm cũng không khả năng liền làm ra phôi can.
"Các ngươi cẩn thận một chút, nhiệt độ rất nóng, coi chừng bỏng đấy."
Khoé miệng của hắn nhẹ kéo lên, cười nhạt:
Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?
"Ầy~ Khó làm a~"
Nói xong, hắn liền nhanh chóng đưa ra tay trái, cầm lên nóng hổi [Khoai] nướng, cắn một ngụm.
Cực hạn hương thơm để cho ba người nhịn không được mà nuốt bọt một cái.
Cho dù hắn đã có dự đoán từ trước, hương vị của [Khoai] nướng sẽ không quá kém, nhưng lại không nghĩ tới nó lại ngon như thế này!
Nửa tiếng sau.
Mà Nguyễn Thái cũng không dài dòng gì nữa.
Lần đầu tiên ăn được ngon như vậy đò vật, để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đều nhịn không được mà ăn nhiều một chút.
Laa~! (Biết, Ala ngươi thật dài dòng!)
Mà lúc này hai cái khả ái nhóc con cũng đã từ trong hồ đi ra, hấp tấp chạy tới.
Nhẹ nhàng đem thơm nức mũi [Khoai] nướng đưa cho hai người, Nguyễn Thái nhu hòa nói:
-----
Nhìn thấy hai người thân mật tương tác, Khả Lỵ vui vẻ cười lên.
Trong khi tiêu thực, hắn liền bận rộn lấy ra [Tre Trăm Tầng] bắt đầu xử lý sơ một chút.
Kế tiếp liền là ăn uống, nghỉ ngơi liền có thể trở về rừng đá, tiếp tục công việc dang dở.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.