Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: [Khoai Sâm Đất]
-----
Có hai người gia nhập vào, nguyên bản chỉ tốn mười mấy phút thời gian công việc nhanh chóng áp s·ú·c lại còn mười phút thời gian.
Nhưng Nguyễn Thái giống như nông dân với được mùa, khoé miệng toe toét cười lên:
Công dụng: Có thể ăn (củ).
Ngửi lấy trong không khí nhàn nhạn tươi mát vị đất.
Nhưng đáng sợ ở chỗ chính là... Khụ khụ, vấn đề này vẫn là về sau lại nói a.
Nhưng, ngươi hẳn chưa nghe qua nghề nghiệp phụ của nàng a.
Sàn~ sàn~ xạt ~ xạt ~
Nếu như chỉ nhìn mặt ngoài thì kỹ năng này ngoại trừ cùng hoa giao tiếp thì chả có gì hữu dụng cả.
Về phần đúng hay không, chờ hắn vén lên bụi đất liền biết.
Vội vàng đưa mắt nhìn xem thông tin.
Lấy được Nguyễn Thái giải đáp, rắn nhỏ hai mắt sáng lên, kinh hỉ kêu to.
"Ít nhất cũng phải là 5- 60 cm!"
Không nhiều cũng không ít, mười mấy, hai mươi kg mà thôi.
[Khoai Sâm Đất]
Nếu như nhìn tới đây mà vẫn không biết được kỹ năng này cường đại nữa.
---
Nghề phụ của nàng gọi là [Sứ Giả Của Hoa] mặc dù nghe giống như cùng nghề chính của nàng xung đột một chút.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái kích động không thôi, cũng không nói nhảm nữa.
"Cây mặc dù nhìn nhỏ, nhưng củ của nó thật là lớn a!"
Bất quá hắn chỉ hơi xoắn xuýt một chút liền đem vấn đề này quăng ra sau đầu.
Sopia hưng phấn kêu một tiếng, liền từ trên thân Khả Lỵ nhảy xuống.
Laa~! (Nghe ngươi!)
Nhìn xem trước mặt xanh tươi mang theo lấm tấm vệt vàng chỉ có mười mấy cm cây nhỏ, hô hấp của hắn không tự chủ được gấp rút lên.
(Cảm xúc biến hóa của Khả Lỵ - Lục: Sợ hãi, Lam: Vui vẻ, Đỏ: Thẹn thùng, Hồng: Yêu thích, Cam: Tức giận, Vàng: Buồn Tím: Đau đớn)
Hơn nửa mét củ [Khoai] Nguyễn Thái hơi tính toán một chút liền biết được trọng lượng của nó.
Giới thiệu: Một loại thực vật bình thường, ngoại trừ phần củ ăn được thì cũng không còn gì khác đặc biệt.
Nhưng đừng quên đây chính là rau củ quả a!
Bị hắn nhìn chăm chú một hồi, trên đầu màu xanh đóa hoa nhanh chóng biến thành màu đỏ, lấm tấm thêm chút hồng.
Nguyễn Thái nhếch miệng lên, nói:
Đừng nói là rắn nhỏ cùng Khả Lỵ, ngay cả hắn cũng đều nhịn không được hưng phấn mà kích động cười lên một hồi.
Mặc dù chỉ là 1 ⋆ Trắng phẩm nguyên liệu nấu ăn, sau khi ăn cũng không có công dụng gì khác.
"Hì hì~ Đó là đương nhiên, dù sao cũng là thực của ta tự mình trồng ra a~ Mặc dù không còn mỹ lệ như trước, nhưng cũng không kém bao nhiêu!"
Nghe được sau lưng vang lên âm thanh, Nguyễn Thái nhẹ quay đầu lại nhìn xem.
"Ân."
Thô to rễ cây?
Nhẹ nhàng tô thêm một chút màu sắc cho cảnh tượng trước mặt, yên bình mà mộng mơ.
Rắn nhỏ bên cạnh cũng gật đầu tán đồng kêu lên:
Nguyễn Thái cẩn thận, nhẹ nhàng dùng tay đẩy ra bao phủ đất cát.
Dù sao cả hai đều liên quan tới thực vật.
Thì cẩu tác giả chỉ có thể bất đắc dĩ lần nữa đi ra giải thích.
Đưa tay chỉ chỉ bị Nguyễn Thái đào lộ ra thân củ [Khoai Sâm Đất] nói với rắn nhỏ.
Ở đây nói một chút.
Laa~ (Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đào a~)
Trung tâm đảo, hồ nước.
Laa~?!! Laa~ ? (Mỹ thực?!! Ở đâu?)
Cũng không biết hắn đang làm gì, chẳng lẽ có gì dưới đất sao?
Nhìn thấy hai người động tác, Nguyễn Thái hé miệng ra, dự định nói cái gì, nhưng khi nhìn đến hai người mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc, hắn ấp úng một hồi liền thở dài, lắc đầu nói.
Chỉ thấy hai đôi giống như bảo thạch mắt to đang mở to, manh manh nghi hoặc nhìn mình.
"Bất quá trước tiên đến giữa đảo tắm rửa một phen đã, mùi tanh hôm qua vẫn còn đây."
Từng lớp từng mềm mại đất cát chậm rãi bị hắn moi ra, lộ ra phía dưới hình ảnh.
"Chà~ Chỉ mới rời đi một buổi thôi mà thảm thực vật đã phát triển nhanh như vậy!"
Khả Lỵ cũng không khác hơn nàng chút nào, nhỏ nhắn nặt nhỏ lúc này cũng vui vẻ cười lên, vòng quanh củ [Khoai] chuyển vài vòng, khoa tay nói:
[Sứ Giả Của Hoa] cho nàng một loại kỹ năng tên là [Tinh Linh Hoa] có thể để cho nàng nhìn thấy, đồng thời giao tiếp với linh hồn của những bông hoa!
Nàng sinh sống ở đây hơn một tháng cũng không phải nhàn rỗi ở không.
Nhưng đưa lên một nửa hắn liền phát hiện tay trái của mình lúc này đã dính đầy bụi cát.
Mà hành động kỳ lạ của hắn cũng thu hút rắn nhỏ cùng Khả Lỵ chú ý.
Nhìn xem trước mặt thành quả, rắn nhỏ vui vẻ kêu lên một tiếng:
Huống chi hắn còn biết được củ [Khoai] trước mặt này hương vị cũng không tệ lắm, cớ sao nà không vui được đây?
Cấp bậc: 1 ⋆
"Sopia, ở đây."
Đổi lại là ai, tự mình đào lên một củ [Khoai] to dài dến 6-70 cm xem?
Hắn chỉ mời đào ra một góc nhỏ thôi cũng nhìn ra thể tích của nó vô cùng lớn.
Nói là rễ thì lại không giống rễ, bởi vì phần thân của nó phồng lên vô cùng to, giống như củ cây.
Chương 117: [Khoai Sâm Đất]
Dùng đuôi nhỏ của mình đào ra bên cạnh đất cát.
Hmm...
Nghe được Khả Lỵ nhu nhu âm thanh, rắn nhỏ vội vàng đưa mắt nhìn xuống.
Phát hiện một cái lấm lem bụi đất củ ấu đã bị Nguyễn Thái đào lên một góc.
Lấy được rắn nhỏ trả lời, Nguyễn Thái nhẹ đưa mắt sang nhìn xem Khả Lỵ, nhu hòa hỏi:
Ba người, ngươi một cái, ta một cái, nhẹ nhõm đem vén ra che lấp dưới lớp đất củ [Khoai] lộ ra ánh sáng.
Chỉ có thể tiếc nuối buông xuống, hướng hai nàng nói:
Mặc dù thu hoạch lần này không lớn, nhưng đã đủ ba người bọn hắn ăn no nê một trận a!
Nhìn xem nàng manh như vậy, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi cảm thán.
"Ân, vậy thì đi thôi."
Chiếu vào mắt hắn là một cái...
Không nói hữu dụng hay không hữu dụng, chỉ cần có thể thay cái khẩu vị thôi là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai cái đầu nhỏ quay đầu sang nhìn hắn một chút.
Khả Lỵ nhu thuận gật đầu một cái, cũng bắt trước rắn nhỏ, đưa ra mềm mại tay nhỏ nhanh chóng bới đất.
Cũng không trách các nàng hưng phấn như vậy.
"Hắc~ Đương nhiên là đào mỹ thực rồi."
"Haha~ Quá tốt rồi! Xem ra bận rộn cả ngày cuối cùng cũng có thu hoạch."
Đưa mắt nhìn xem một vòng, phát hiện phía trước dập nát hoa cỏ lúc này đã mọc lên một chút chồi non.
"Bữa trưa liền ăn nó a, hắc hắc~ đây chính là đồ ngon a."
Cuối cùng hai nàng vẫn nhịn không được tò mò trong lòng, chậm rãi đi về phía hắn.
Nhưng nếu như ngươi nghĩ như vậy mà nói, vậy thì sai quá sai rồi.
Vội vàng tăng thêm tốc độ đào bới, nhanh chóng móc ra che lấp đất cát.
"Ân."
Phẩm chất: Trắng
Gãi gãi đầu vài cái, hắn cũng không biết nên nói thế nào.
Hơn nữa, đừng nhìn [Khoai Sâm Đất] thân cây chỉ có mười mấy cm, mà nghĩ phần củ của nó nhỏ.
Nghe được hai người cả ngợi, Khả Lỵ nhanh chóng đưa tay chạm lấy, đắc ý cười lên, nói:
"Thật khả ái!"
"Ầy~ Các ngươi... Haizz~ tùy các ngươi vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như đã nói ở trên, tuy [Khoai Sâm Đất] trước mặt hắn chỉ là 1 ⋆ Trắng phẩm nguyên liệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơi lấy lại tinh thần, Nguyễn Thái liền hướng đang còn hưng phấn hai cái nhóc con, cười nói:
Laa~? (Ala~ Ngươi đang làm gì đó?)
Lại nghe được Nguyễn Thái nói một hồi nữa mới nấu ăn, Sopia chỉ có thể nhịn xuống trong lòng con sâu tham ăn, liếm liếm kêu lên:
Nghe tới chính mình đào lên củ ấu ăn vô cùng ngon, rắn nhỏ trong đầu không khỏi tưởng tượng hương vị một hồi.
Trắng nõn hai má hơi hơi phiếm hồng, Khả Lỵ nhịn không được thẹn thùng, cúi đầu xuống, điềm đạm gật đầu:
Laa~ (Xong!) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghề nghiệp chính của nàng là [Thực Vật Sư] cái này ta đã nói qua rồi, cho nên sẽ không nói nữa.
Nếu như hắn nhìn không lầm mà nói, thì trước mặt hắn cây nhỏ chính là một cái siêu phàm thực vật!
Chuyển cảnh.
Không chờ hắn nói tiếp, bên cạnh Khả Lỵ nhu thuận ngồi xuống quan sát một chút.
Laa~! (Đúng vậy a~ Phía trước còn nhìn vô cùng hoang tàn, bây giờ lại sinh cơ bừng bừng!) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bịch~ bịch~
Nhưng nói nó là củ, thì lại không giống củ, bởi vì phần đuôi của nó hoàn toàn kết nối lấy gốc cây, đảm nhận việc hút lấy dinh dưỡng cho cây nhỏ.
Tính toán đưa lên tội ác chi thủ, bóp mặt nhỏ của nàng một cái.
"Ngươi đây, Khả Lỵ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.