Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: [Tre Trăm Tầng]
"Quá tốt rồi!"
"Thật là!"
Cảm nhận trên mặt đột ngột ẩm ướt, Nguyễn Thái không khỏi bất đắc dĩ, cười lên một cái.
Cái cmn!
Đây là kỹ năng của hắn a!
Lắc lắc đầu vung đi suy nghĩ tạp nhạp, Nguyễn Thái vui vẻ cười to lên, hắn còn đang lo không tìm thấy nguyên liệu chế tạo cần câu mới đây, không nghĩ tới rắn nhỏ cùng Khả Lỵ lại cho hắn kinh hỉ lớn như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai đôi bảo thạch mắt to sáng lên, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, nhìn xem trong tay mình tinh xảo tượng gỗ, môi nhỏ khẽ mở, cảm thán:
"Ta... Ta cũng quên..."
"Đúng vậy a, sinh động như thật!"
Kêu to:
"Cmn!"
Có rắn nhỏ đi trước, Khả Lỵ cũng mở miệng giải thích, nhu nhu âm thanh theo nàng mở miệng cũng càng ngày càng nhỏ dần, mãi cho đến không nghe thấy.
"Hắc ~ hắc~ Chẳng lẽ các ngươi nghĩ nhiêu đây là hết rồi sao? Làm sao có thể?"
Dựa vào thông tin trong đầu Nguyễn Thái dễ dàng tìm ra dưới chân cây tre này thông tin.
Trải qua một trận hồ ăn biển nhét, đem bụng nhỏ ăn đến no nê, ba người mới hài lòng đem miếng cuối cùng thịt nướng nuốt xuống, ợ lên.
Mà trong lúc này, Nguyễn Thái đã nhanh chóng đi tới trước người các nàng, cũng không kịp để ý các nàng mang về cái gì.
Tiếp nhận Nguyễn Thái đưa tới tượng gỗ.
Chỉ có điều, ý nghĩ này vừa dâng lên, phía xa đột ngột vang lên rắn nhỏ âm thanh, triệt để cắt đứt trong lòng Nguyễn Thái lo lắng.
Nhìn thấy Nguyễn Thái đang nhanh chóng chạy tới, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ lúc này mới ngừng lại, buông tay ra.
Một loli một rắn cũng không có khách khí, đưa tay tiếp nhận Nguyễn Thái đưa tới bình gỗ, hé miệng đổ xuống.
Đương nhiên phía trên chỉ là trong lòng Nguyễn Thái chửi bới, phát tiết nội tâm kinh ngạc cùng một chút hoài niệm mà thôi.
Nói xong, Nguyễn Thái nhịn không được tâm tình của mình, tại trên mặt rắn nhỏ cùng Khả Lỵ, phân biệt bẹp một cái, liền haha kéo lấy [Tre Trăm Tầng] trở về.
Mát lạnh dòng nước xuyên qua khô khốc khoang miệng, cảm giác sảng khoái để cho hai người nhịn không được hơi híp mắt lại, thoải mái rên một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái nghi hoặc mở miệng hỏi:
Rắn nhỏ thì càng tuyệt hơn, kêu to một tiếng, liền phốc nhảy lên người hắn.
Mà trên đầu nàng khả ái mệnh hoa đã nhuộm sang màu hồng, từng chút một biểu lộ ra Khả Lỵ cảm xúc lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sopia: Laa~(Đúng vậy a~)
Cấp bậc: 2 ⋆
A~
Một cái to lớn bàn đá vây đống lửa lúc này đang ngồi ba người, không, phải nói là một người, một loli, một rắn đang điên cuồng cắn lấy trong tay đồ nướng.
"Haha~ Hai người các ngươi quả nhiên là phúc tinh của ta mà ~ bẹp ~ bẹp ~ Đi, trở về ăn cơm!"
Khả Lỵ: "Thật no a~"
Tiếp đó, Khả Lỵ cũng không dằn được, bắt trước rắn nhỏ, nhào lên.
Theo hoàng cam bầu trời chuyển sang đen tối, mặt trời cuối cùng cũng tan làm, nhường chỗ cho mặt trăng lên ca. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Thái ngã người lười biếng nằm xuống nệm cỏ, hưởng thụ mát mẽ gió biển thổi tới.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đang chật vật lôi kéo một khúc to lớn cây... Gỗ?
Đến nỗi cái sân trước này là tình huống gì, thì phải nói đến Nguyễn Thái nửa ngày hôm nay bận rộn.
Cũng không có tham gia, chỉ yên lặng lắng nghe rắn nhỏ cùng Khả Lỵ ríu rít trò chuyện.
Chỉ có điều híp lại hai mắt cùng cong lên khoé miệng nhanh chóng bại lộ ra rắn nhỏ tâm tình lúc này.
Lại qua một hồi, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới phản ứng trở lại, cả hai mặt nhỏ mê ly nhìn hắn một cái...
Hắn cũng không chịu thua thiệt, quay người đáp trả.
"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"
Vui mừng toét miệng cười lên:
Hắn từng nhìn qua tre trăm đốt, nhưng cmn chưa bao giờ nhìn qua tre trăm tầng, không nghĩ tới bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái...
Khuôn mặt của nàng lúc này đã đỏ bừng một mảnh, môi nhỏ không ngừng lắp ba lắp bắp tính toán nói cái gì nhưng lại không nói được, chỉ có thể ngượng ngùng xấu hổ, nhanh chóng đuổi theo hai người.
Bất quá tâm ý của các nàng, hắn đã nhận được, khoé miệng hơi kéo lên, cười nhạt, quỳ xuống xoa đầu hai người, nói:
Đập vào mắt là hai cái mỹ lệ vòng dây, nhìn tới đây, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ trợn to mắt, Liên tiếp kinh hỉ để cho hai người vui mừng nói không nên lời, chỉ có thể manh manh trừng hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua vài giây.
Laa~! (Ala~ Nhanh tới phụ một tay, thật nặng!)
Khả Lỵ bởi vì chủng tộc nguyên nhân, cũng không thể giống như rắn nhỏ, mở miệng phàn nàn, chỉ có thể thông qua thở dốc hơi thở cùng đỏ bừng mặt nhỏ, biểu đạt chính mình mệt mỏi.
Nguyên bản có thể trở về kêu hắn phụ giúp một tay, nhưng hai người các nàng cứ khăng khăng tự mình đem cây "tre" này mang về đây?
Laa~! (Ta cắn c·h·ế·t ngươi!)
Cảm nhận trên đầu quen thuộc cảm giác ấm áp, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hơi hưởng thụ một chút, phân biệt kêu lên.
Hai mắt trừng to, trong lòng hô to:
Nhịn không được kinh ngạc một trận.
"Hahaha~ Đùa các ngươi thôi."
[Tre Trăm Tầng]
Hắn cũng không chờ các nàng mở lời, lần nữa từ trong balo móc ra hai sợi vòng dây, đưa tới trước mặt các nàng.
Laa~
Ôn hòa Khả Lỵ lúc này cũng không nhịn tức giận, kêu lên:
Nhìn xem trước mặt rừng đá hồi lâu cũng không xuất hiện Khả Lỵ thân ảnh, Nguyễn Thái hơi nhíu mày một chút, lẩm bẩm:
Trông thấy hai người ngây ngốc long lanh nhìn mình, trong lòng Nguyễn Thái vui vẻ không thôi, dù sao đây đều là công sức cả buổi chiều của hắn a.
Chương 106: [Tre Trăm Tầng]
Laa~ (Hô~ Nhanh mệt c·h·ế·t ta rồi.)
Công dụng: Không thể ăn, có thể dùng để chế tạo dụng cụ...
"Đúng, Sopia, Khả Lỵ, ta nhớ không gian balo của các ngươi hẳn là còn a? Tại sao phải khổ cực kéo về cái kia nặng nề cây tre?"
Khoảng cách hơi xa, hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy đó là một khúc cây mà thôi, cũng không nhìn rõ đó là gì.
Giới thiệu: Một loại đặc biệt cây tre, từ non đến già sẽ theo độ tuổi lớn lên mà tăng thêm tầng cây, tầng cây càng vào bên trong thì càng dẻo dai, cứng cáp.
Nếu như hắn nhớ không lầm thì balo của hai người các nàng hẳn là không giống như hắn chật ních a?
Định chơi khắc xuất khắc nhập hay gì?
"Thế nào? Không có sao chứ ?"
Hô~
Đang còn ríu rít hai người đột nhiên nghe được Nguyễn Thái lời nói, cả hai đều không hẹn mà trầm mặc xuống.
Vẫn là rắn nhỏ nhịn xuống cảm giác lúng túng, ngượng ngùng cười lên.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ sự tình buổi chiều.
Nhìn xem hai người vui mừng biểu cảm, Nguyễn Thái lần nữa hắc hắc cười lên.
Nhẹ nhõm thở phào một hơi, Nguyễn Thái vội vàng đứng người lên, chạy về phía hai người.
Ợ~ (x3)
...
Nhìn xem hai người khả ái phản ứng, Nguyễn Thái lần nữa cười to, đưa tay lên xoa đầu các vài cái, trấn an nói:
Sopia đột ngột bị hắn tập kích, biểu tình trên vô cùng ghét bỏ, nhanh chóng dùng đuôi nhỏ lau đi trên mặt nước bọt, tức giận hướng hắn kêu lên:
Laa~! (Chê!)
La~ a~ (A ~ ha~ ha ~ Ta nói ta quên, ngươi tin không?)
Nơi trú ẩn, sân bãi phía trước.
Khả Lỵ: ...
Bẹp ~
Nói xong, hắn liền móc ra hai cái điêu khắc sống động tượng gỗ, lung lay trước mặt hai người.
Vội vàng lấy ra hai bình nước đưa cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ.
Phẩm chất: Lục
Laa~ (Thật đẹp!)
Rắn nhỏ: ...
Bị Nguyễn Thái trêu đùa để cho tâm tình của hai người chập chờn vài cái.
Thấy vậy, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới hài lòng bỏ qua hắn.
Bị hai người hỗn hợp đánh đôi, Nguyễn Thái rất nhanh liền bị đánh không còn manh giáp, chỉ có thể bắt đắc dĩ giơ tay đầu hàng.
Khụ khụ, dù sao một bên ăn uống, một bên hưởng thụ trời đêm cùng gió biển là một loại cảm giác tuyệt vời a.
Kiệt sức ngồi bệch xuống đấy.
"Ầy~ ầy~ Đừng tức giận, xem, đây là gì?"
...
"Không... Không có gì."
Laa~ (Chút chuyện nhỏ.)
Khả Lỵ: !!!
Rắn nhỏ phì phò kêu lên:
Đúng vậy, nếu con măt của hắn không có nhìn lầm mà nói, thì trước mặt cái này lớn hơn mười mét, thô to thân cây là cây tre!
Chờ hai người chậm rãi dừng tay, Nguyễn Thái hì hì, cười xòa nói:
Dù sao, tre trăm tầng, tre trăm đốt, nghe thôi cũng biết là huynh đệ khác cha khác mẹ với nhau rồi... Phải không?
Theo thời gian trôi qua, bầu trời cũng chậm rãi tối xuống.
Bày đặt tre trăm tầng, tre trăm đốt?
Nhìn xem hai người biểu tình, Nguyễn Thái cũng không nhẫn tâm buông lời quấy trách, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhún vai nói:
"Haizz~ Chịu các ngươi luôn."
Còn Khả Lỵ?
Nhẹ nhàng đỡ hai người đứng dậy, lúc này hắn mới rảnh rỗi quan sát dưới chân, cái này thô to cây "tre".
Rắn nhỏ: !!!
Cao mấy chục mét cây tre hắn đều nhìn qua, nhưng bự hơn vài mét hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Bẹp ~
-----
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.