Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Không phục lại đây cắn ta đi!
Ở đây không được thì đi nơi khác, hợp tác với gia tộc này không ổn thì còn gia tộc khác, giang hồ rộng lớn, thứ không thiếu nhất chính là chốn nương thân a. Nên là… đánh trước, tính sau!
Chương 49: Không phục lại đây cắn ta đi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ bằng hai câu nói đơn giản, xém chút hắn đã hố không chỉ Gia Liệt Áo, mà còn là toàn bộ Gia Liệt Gia… đi thẳng xuống địa ngục. Người này…”
Đúng vậy, là phong sát tất cả, bao gồm luôn kế hoạch cho thương đội đi thành thị khác thu mua dược liệu về mà Gia Liệt Gia đang ấp ủ đấy!
“Cẩn thận…”
“Ngươi… vương bát đản! C·hết đi!”
Quát lớn một tiếng, tay phải Liễu Tịch vung lên thành chưởng, đấu khí màu đỏ cam bao bọc nhắm thẳng đầu Tiêu Thiên đánh tới. Mới vừa ngăn cản Gia Liệt Áo bị khích tướng, hiện tại cũng chính hắn vậy mà lại là người chủ động ra tay trước.
Bản thân xem người ta là “cục cứt c·h·ó vô dụng” vậy mà bây giờ lại bị chính “cục cứt c·h·ó vô dụng” ấy chỉ thẳng mặt mắng thành nhân hình cẩu dạng, vẫn là ngay trước đám đông, bao gồm luôn Liễu Tịch đại ca và Huân Nhi nữ thần, Gia Liệt Áo lập tức nộ khí xung thiên, bàn tay thành quyền muốn xông tới đánh cho Tiêu Thiên một trận. Chỉ là…
Đáng nói là, thái độ quay xe 180 độ của một nhất phẩm Luyện Dược Sư cao quý như Liễu Tịch lần nữa khiến cả tầng lầu ngạc nhiên. Vừa mới không thèm nhìn sự tồn tại của người ta, sau hai câu nói liền biến “huynh đài - tại hạ” rồi, tốc độ trở mặt này cũng quá nhanh đi chứ hả?
Quan trọng hơn, Gia Liệt Áo nói riêng và Gia Liệt Gia nói chung có thể sợ phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, chứ Liễu Tịch hắn sợ cái chym này!
Mà, cũng phải thôi, bị người ta ngay tại nơi đông người, vẫn là trước mặt mỹ nữ, chỉ thẳng mặt nói “hai phút phụt ba phát” thì bố con thằng nào chịu nổi. Vốn luôn “xem tửu như mệnh, xem nữ như mạng” Liễu Tịch đương nhiên là càng không nhịn nổi muốn xé nát miệng Tiêu Thiên ra rồi.
“Bị người ta cười tới trên đầu mười tám đời tổ tông rồi mà vẫn có thể bình tĩnh ăn được, ta đúng là phục ngươi.” - Gia Liệt Áo chép miệng: “Tiêu Gia quả nhiên là một đám ô hợp không hơn không kém!”
“Oa! Đôi chân này mà khoác lên vai thì… hắc hắc, xem ra vận khí của ta hôm nay đúng là không tệ a.”
“Cái gì gọi là bất chiến tự nhiên thành? - Chính là đây chứ đâu!”
Tức là nếu hôm nay có chiến đấu lớn nổ ra ở đây, vẫn là do Gia Liệt Áo khơi mào, thì phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ hoàn toàn có thể dùng nó làm cái cớ để chân chân chính chính phong sát tất cả các hạng mục làm ăn của Gia Liệt Gia mà không cần e ngại dư luận nữa.
Duyệt Lai tửu điếm dựa vào cái gì để trở thành địa chỉ ăn uống lớn, sang trọng và uy tín bậc nhất Ô Thản Thành? - Đáp án là bởi vì nó được chống lưng bởi phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ!
Thứ hai, ta không muốn c·hết, nhưng ta cứ thích ăn nói như vậy với ngươi đấy, ngươi làm gì được ta? Ngươi là cái thá gì mà tỏ ra hổ báo? Nhìn kỹ xung quanh một cái xem, trên không thấy hổ, dưới chẳng thấy báo, nhưng “nhân hình cẩu dạng” lại có một con, đoán xem là ai. Chúc mừng! Ngươi đoán không sai, chính là đang nói ngươi đấy, phục hay không? Không phục lại đây cắn ta đi!”
Vừa mới ngay mặt thừa nhận không có bản lĩnh đấu lại người ta, làm sao bây giờ lại ngoác miệng ra chửi như chưa từng được chửi rồi? Rốt cuộc là có bản lĩnh hay không có bản lĩnh, có đấu hay không đấu đây?
Chỉ có điều, Tiêu Ngọc không biết, mà có khi biết cũng chẳng quan tâm, là hành động giẫm một chân lên ghế rất “chiến” của nàng lại không may tạo điều kiện cho đôi chân cực phẩm lấp ló sau làn váy có dịp lộ ra trước mặt Liễu Tịch, kẻ nãy giờ vẫn luôn chú ý vào nhan sắc như một đóa không cốc u lan của Huân Nhi hơn.
...một giọng lạnh nhạt, nhưng nhồm nhoàm do miệng nhét đầy thức ăn, bất thình lình vang lên cắt ngang hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gia Liệt đệ, bình tĩnh lại đi! Hắn đang khích tướng ngươi đấy.”
Lại nói, nếu Tiêu Gia là một đám ô hợp, vậy Gia Liệt Gia bị chèn ép mấy chục năm không trở nổi mình lại là cái gì đây? Đúng rồi! Chính là một đám không bằng ô hợp đấy!”
...Liễu Tịch lại giơ tay ra chắn ngang trước mặt hắn, đồng thời híp mắt nói ra một câu như vậy.
Đang lúc Gia Liệt Áo nịnh nọt đầy mặt muốn làm việc của một chân c·h·ó nên làm, thì…
“Ngươi im mồm cho ta, đống cứt c·h·ó vô dụng này!” - Chửi lại Tiêu Ngọc thì mất phong độ, mà không chửi thì cay, vậy mà đúng ngay lúc này Tiêu Thiên lại chủ động nhảy ra làm bia ngắm, Gia Liệt Áo lập tức tìm được nơi để xả giận: ”Dám ăn nói với bản thiếu gia như vậy, muốn c·hết đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...và Tiêu Ngọc…
Vù!
“Tiêu Thiên biểu ca, cẩn thận!”
...cũng không ngoại lệ!
“Liễu Tịch đại ca, hai người này…”
“...”
Đương nhiên là Huân Nhi…
Mà quan hệ ba bên giữa phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu Gia và Gia Liệt Gia hiện tại như thế nào? - Người mù cũng có thể nhìn ra Gia Liệt Gia đang bị hai nhà còn lại liên thủ chèn ép a!
“Ừ, vận khí của ngươi hôm nay không phải tệ bình thường đâu, mà là quá tệ đi!”
Người không biết Tiêu Thiên thì bị bất ngờ tới sững sờ bởi sự ngông cuồng trong cách hắn nói chuyện với một nhất phẩm Luyện Dược Sư cao quý như Liễu Tịch và thiếu chủ Gia Liệt Gia, Gia Liệt Áo. Còn người quen biết hắn, chính là Huân Nhi và Tiêu Ngọc, lại ngạc nhiên không nói nên lời trước thái độ… có thể gọi là lạ lẫm của Tiêu Thiên.
“Sủa cái gì đó, con c·h·ó này!” - Tiêu Thiên không phản ứng, Huân Nhi quá ưu nhã để có thể đấu võ mồm, nhưng đừng quên, vẫn còn đó một Tiêu Ngọc vô cùng đanh đá và chua ngoa với nam nhân: “Tiêu Gia ô hợp hay không liên quan gì đến ông nội, ông ngoại Gia Liệt Gia các ngươi à!? Ô hợp nhưng tự bằng sức mình trở thành một trong tam đại gia tộc, còn hơn gia tộc nào đó, ngoài mặt tỏ ra cao sang, sau lưng lại khuynh cả tộc đi quỳ liếm kẻ khác cầu trợ giúp.
Ban đầu là khó hiểu và nghi hoặc, rất nhanh sau đó Gia Liệt Áo đã chuyển sang sững sờ vì đầu óc nóng hầm hập bị nguội đi quá nhanh, thậm chí đến cuối cùng còn… lạnh nổi cả da gà lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Liễu Tịch đại ca, ta giúp ngươi!”
“Vị huynh đài này…” - Híp mắt đánh giá Tiêu Thiên chốc lát, Liễu Tịch lúc này mới chắp tay khách khí: “...tại hạ Liễu Tịch, không biết xưng hô thế nào?”
Đến đây, không chỉ Gia Liệt Áo bất giác ra một thân mồ hôi trộm, mà tất cả những người đang ngồi xem cuộc vui một bên, chỉ cần có chút đầu óc đều đã nhận ra sự đáng sợ của “cục cứt c·h·ó vô dụng” vẫn đang ăn lấy ăn để kia.
Trước đó một mực chỉ nhìn thấy mỹ nữ, hiện tại hắn đã không thể không thực sự đặt thanh niên lạ mặt này vào trung tâm tầm nhìn của bản thân, bất kể sự thật là nhìn Tiêu Thiên thật sự rất… bần chứ không phải người ta tưởng tượng ra hay gán ghép oan cho hắn đâu.
Hai tay chống hông đầy sức lực, cái cằm vểnh cao kiêu ngạo, một chân đặt lên ghế oai phong, giọng nói cao v·út, punchline… khụ, luận điểm sắc bén, lời lẽ đanh thép đủ cả, lần này Gia Liệt Áo không phải chọc ổ kiến lửa nữa, mà là chọc trúng tổ ong rồi, vẫn là cái loại ong bắp cày sát thủ ấy!
Cả Duyệt Lai tửu điếm, chính xác hơn là cả cái tầng đang xảy ra t·ranh c·hấp giữa đám người Tiêu Gia và Gia Liệt Gia, một lần nữa đồng loạt tĩnh lặng.
Rất nhanh, tiếng cười thưa dần rồi im hẳn, âm thanh xì xầm ngược lại là vẫn còn, nhưng cũng lật không nổi sóng gió.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khích tướng!?”
“Thứ nhất, ta là người giống như ngươi, không phải cứt c·h·ó. Nếu ngươi cứ khăng khăng xem ta là cứt c·h·ó, tức là ngươi cũng đang tự biến mình thành cứt c·h·ó đấy. Lời khuyên chân thành tới Gia Liệt thiếu chủ là… đừng làm như vậy.
“Vương bát đản…”
“Tiêu Thiên, vô danh tiểu tốt tại Tiêu Gia mà thôi.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa lấy… tay áo lau miệng, vừa liếc mắt đánh giá đối phương: “Liễu Tịch đúng không? Cùng là nam nhân, ta khuyên ngươi một câu thật lòng. Sau này hạn chế tửu sắc lại một chút mới sống lâu được, chứ c·hết vì gái/ giữa lúc đang thoải mái/ là một c·ái c·hết rất… tê tái đấy.
Lại nói, không phải ngươi không biết nữ nhân giỏi nhất là giả vờ. Đừng nhìn các nàng la c·hết đi sống lại trên giường mà cho rằng bản thân lợi hại. Nói không chừng ngươi vừa quay lưng một cái là họ lập tức bĩu môi chê ngươi vô dụng, hai phút phụt ba phát, đã xấu gỗ còn kém cả nước sơn, cà rốt còn tốt hơn, cải trắng thắng Liễu Tịch…”
Trong mắt hai cô nàng, Tiêu Thiên trầm ổn, lãnh tĩnh và cao ngạo hơn cái sự “không phục lại đây cắn ta đi” mà hắn đang thể hiện ra trước mặt mọi người nhiều lắm. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Hắn muốn làm gì mà lại chọc tức Gia Liệt Áo như vậy chứ?
Khoan hãy nói, thái độ “c·h·ó cứ sủa, còn đoàn người cứ đi” này của Tiêu Thiên ngược lại là có tác dụng nha. Dù sao có ai rảnh đi cười hoài, chửi hoài, chỉ trỏ hoài một tảng đá đâu. Bây giờ hắn cứ trơ ra đó ăn, ăn và ăn đấy, đám đông có thể làm được gì hắn không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.