Ta Là Một Đầu Quỷ Thủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Tới Trì Phong Thành
Nghe xong, Liên Hoa hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào bây giờ, có lẽ là đã trải qua quá nhiều thứ trong thời gian ngắn khiến cho tâm của nàng giờ đây đ·ã c·hết lặng, hoàn toàn không còn cảm thấy quá ngạc nhiên nữa.
"Ừ, ngươi ăn trước... không, ngươi không được ăn!!"
"Ngươi có thể cùng hưởng các giác quan của ta á?"
"Là mất khống chế thôi chứ ta không điên, ta bình thường."
Làm như vậy có hiệu quả không thì phải thử mới biết được, vì thế khi đã sắp đi tới giao lộ gần Trì Phong Thành, nơi có nhiều người qua lại, Liên Hoa lập tức xuống ngựa sau đó nấp vào sau một tảng đá ven đường.
Không gian xung quanh lập tức liền rơi vào sự tĩnh lặng kỳ quái, tiếng chim hót, tiếng gió thu chẳng biết từ bao giờ đã đột nhiên biến mất tăm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngồi trên lưng ngựa ngẫm nghĩ trong chốc lát, Liên Hoa liền xé rách một đoạn tay áo của mình sau đó đem toàn bộ cánh tay phải quấn chặt để không lộ ra bất cứ chổ trống nào, cứ như vậy nàng liền không lo con ngươi của đối phương nhìn lung tung để từ đó bị mất khống chế.
Hiện tại khi biết được bản thân với thứ quái đản này có mối liên kết không tầm thường chút nào, Liên Hoa liền càng thêm sầu muộn bởi điều đó đồng nghĩa với việc sau này nàng muốn vứt bỏ thứ này hẵn là sẽ không đơn giản như là dùng đao để loại bỏ như nàng từng dự định.
Nghe vậy, "Đại Thủ" im lặng trong chốc lát, sau đó liền khống chế tay phải nhéo lấy cánh tay trái của rồi hỏi?
"???"
Ngớ người trong giây lát, Liên Hoa ngay lập tức liền hiểu ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đã thử và xác định tạm thời thứ quái dị trên tay phải của mình sẽ không gây rắc rối nơi công cộng, Liên Hoa liền an tâm leo lên lưng ngựa và tiến tới Trì Phong Thành.
"... Ngươi thành thật hơn ta nghĩ đấy."
"Thế nào, ăn ngon chứ?"
"Ờm, dù sao nếu không mất khống chế thì ta vẫn thèm và muốn xực đối phương thôi, nên trong trường hợp nếu đói quá thì có lẽ không cần phải mất khống chế, ta mà nhịn không được cũng sẽ xơi tái kẻ gần nhất để lót dạ."
"Bình thường của ngươi là nhai đầu người khác vẫn có thể bình thản à?"
"..."
"Đó không phải lưỡi, hoặc cũng có thể nó là lưỡi nhưng nó không dùng để nếm vị giống ngươi."
"Vậy thì việc che đậy này còn có ý nghĩa gì nữa, dù sao ngươi vẫn có thể "nhìn thấy" mà?"
"Đúng vậy."
Chỉ là lần này viễn cảnh tồi tệ cũng không có xảy ra, người kia vẫn còn lành lạnh đi tiếp, đầu trên cổ vẫn ở đó mà không phải là đột ngột biến mất.
"Ờm, ta đoán là vậy."
"..."
Liên Hoa nghi hoặc hỏi.
Trên đường tới Tri Phong Thành, Liên Hoa sau khi trò chuyện với "Đại Thủ" một lát, nàng cũng biết được chuyện đối phương đột nhiên mất khống chế bản thân.
Mặc dù không biết đây là lời nói thật hay là bịa đặt, nhưng nàng cũng thử cố gắng nghĩ cách thử xem sao, dù gì cũng không thể để đối phương gặp người nào liền nhai đầu người khác được.
Dạo bước trên đường lớn, Liên Hoa vừa đề phòng người xung quanh tránh cho mình bị lộ mặt, vừa đề phòng con ma đói c·hết tiệt trên tay phải của mình để mỗi khi đối phương có rục rịch gì nàng liền có thể ngăn chặn kịp.
Nghe vậy, "hắn" cũng trầm ngâm trong giây lát liền trả lời:
"Đau."
"Đúng vậy, nơi này là Trì Phong Thành, là thành trì lớn nhất huyện này đấy, sao nào, rất tấp nập phồn hoa đúng không?"
"Xem ra là thật nhỉ, chỉ cần không để con mắt của ngươi nhìn thấy người thì ngươi sẽ không phát điên mà làm loạn."
Nghe vậy, Liên Hoa mới chợt nhận ra bản thân từ lúc đầu tới giờ thường xuyên theo bản năng giao tiếp với thứ này bằng ý nghĩ, điều này làm cho nàng không khỏi ngạc nhiên vì bản thân đó giờ thế mà lại không để ý.
"..."
Chỉ là "hắn" dường như cũng không hứng thú lắm, chỉ đáp vài câu qua loa, điều này làm cho Liên Hoa rất bất đắc dĩ.
"Ừm... trông rất thịnh soạn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đau không?"
"Cũng đơn giản, ta thích ăn người, còn lại thì không thích ăn lắm."
"Vậy ý ngươi là lúc đấy khi nghe giọng thì không sao nhưng khi ngươi vừa nhìn thấy lão gia gia kia thì thân thể mới mất khống chế và vô ý lấy mạng đối ?"
"Ừm, đại khái là thế."
"Vậy làm sao để biết ngươi thích món nào không thích món nào?"
"À đúng rồi, ta che kín ngươi bằng vải vóc thế này thì ngươi vẫn có thể nhìn được cảnh tượng xung quanh à?"
Chương 6: Tới Trì Phong Thành
Một lần nữa cảm nhận bầu không khí phồn hoa cùng cảnh tượng người người tấp nập qua lại, Liên Hoa mới cảm giác được chính mình lúc này đang thật sự còn sống, dù sao những thứ mà nàng vừa trải qua hoàn toàn không phải chuyện người thường có thể chịu được.
"Đó không phải là lời khen đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ, vậy ta ăn trước nhé?"
"..."
"Sao nhìn ngươi có vẻ phiền não thế, đói bụng sao?"
"Cảm ơn."
Sau khi vùi lấp t·hi t·hể không đầu của ông lão xấu số vào gần một hốc cây bên đường, Liên Hoa lại làm thêm một chút đánh dấu để sau này dễ dàng tìm lại, nàng liền tạm thời thả lỏng một chút rồi mới dắt ngựa rời đi.
"Ngươi tốt nhất là đừng nên làm bừa nếu không thì đến tiên sư cũng không cứu được hai ta đâu."
"Ờm, có thể nói là vậy, hoặc cũng có thể nói là không chỉ vậy, dù sao ta và ngươi hiện tại đang giao tiếp như thế nào ngươi không để ý sao?"
"Không ta không đói bụng."
"Hừ, mong là thế."
"..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị dọa quá mức, Liên Hoa vội vàng đi vào một quán ăn, kiếm một góc vắng vẻ nào đấy nàng liền gọi ra rất nhiều đồ ăn, đặc biệt là các món thịt, mặc dù không biết "Đại Thủ" có ăn được không nhưng chung quy vẫn phải thử mới biết được, nếu không để nó đói quá làm liều thì rất phiền.
"Thần kỳ thật, xem ra mối liên hệ giữa ta với thứ này phức tạp hơn ta nghĩ."
"Ừ, ta cũng cảm thấy đau."
"Vậy ra đây là nơi ngươi sống sao?"
"Nhoàm nhoàm..."
...
Đối với câu trả lời vô tư của đối phương, Liên Hoa cũng không biết nên nói gì nữa, có lẽ là nàng cũng đã quen thuộc mất rồi nên cũng không còn thấy lạ nữa.
"Hả, ta rõ ràng thấy trong miệng ngươi có mà."
Nghe xong lời vừa rồi, Liên Hoa nghĩ tới viễn cảnh đối phương nhịn không được mà đại khai sát giới nàng liền cảm thấy tê cả gia đầu, cảnh tượng ấy nếu mà thật xảy ra nàng sau này tuyệt đối sẽ c·hết không có chổ chôn, toàn bộ Nam Thiên Quốc tuyệt đối sẽ dốc toàn bộ binh lực t·ruy s·át nàng đến c·hết.
Đợi đến khi thấy có người đi qua, Liên Hoa hơi đắn đo một chút liền cũng hạ quyết tâm mà run rẩy giương lên tay phải.
"Không biết, ta không có lưỡi."
Nàng lúc đầu phải ra khỏi thành là bởi có một đại hộ quyền quý chi món tiền lớn để mời nàng tới biệt phủ biểu diễn ca hát, nhưng giữa đường liền gặp phải phục kích, hộ vệ và thị nữ c·hết thì c·hết chạy thì cũng đã chạy, hiện tại nàng nếu quang vinh trờ về một rất dễ đánh rắn động cỏ, vì vậy nên Liên Hoa cố ý mua khăn trùm đầu và y phục hơi chút cũ kỹ từ một nhà dân bên đường để mặc vào sau đấy mới tự tin vào thành.
"Thời đại nào rồi, ta tất nhiên là biết đạo lý không nên mổ gà lấy trứng sẽ không tốt mà."
"Đoán?"
"Nào đừng lo lắng như thế, mặc dù ta chỉ là một cánh tay nhưng là một cánh tay có đầu óc nha."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.