Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Vô Hồi Cốc (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vô Hồi Cốc (1)


Hắn nhìn Huyền Minh ánh mắt đầy ẩn ý:

Bọn hắn cưỡng ép kết hợp linh khí từ thiên địa và sức mạnh linh dị từ Quỷ Dị trong cơ thể, tạo thành một vòng tròn âm dương để hình thành sơ bộ một 'Đan' kết tinh.

Vào lúc Huyền Minh cảm giác như vừa lướt xuyên qua một lớp màn chắn mỏng của không khí, kiệu đã rời khỏi nội môn tiến vào ngoại viện.

Thanh Thanh mở to đôi tròng mắt kinh ngạc nhìn về cảnh tượng phía đội xe, lại ngốc manh nhìn Huyền Minh đang được nàng bế trong ngực, lắp bắp mở miệng:

Ma Mộc Sơn nằm ở phía ngoài rìa ngoại viện, theo trong điển tịch nhắc đến nơi đó cũng không phải đất lành, là một trong bảy cấm địa của gia tộc.

Thu đi đông đến, thời gian trôi nhanh như lá rụng trước sân.

“Vâng thiếu gia”

Quả nhiên, không bao lâu sau đó, một cô gái thanh tú bộ ngực đầy đặn mặc hồng y khoảng hơn mười lăm tuổi đã đứng trước cửa phòng hắn.

Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt mỗi khi có gió, như kể lại những câu chuyện đã bị thời gian lãng quên tại nơi đây.

Không có quá nhiều kiêng kỵ, Huyền Minh liền tiến đến ngồi ở phía còn lại và cũng học theo nhắm mắt tĩnh thần.

“Tốt, ta mang theo ngươi, cũng không thể để phụ thân chờ lâu”

Huyền Minh bất mãn mở miệng:

Vừa trông thấy Huyền Minh xuất hiện, đội binh sĩ liền tách ra thành một lối đi, Huyền Minh tung người từ trong ngực nha hoàn Thanh Thanh nhảy xuống.

Bầu không khí trong kiệu thoáng trầm mặc, giọng nói của Huyền Minh không một chút ba động:

"Tộc lão cao tầng lại hội hợp."

Nguyên lý của Quỷ Đan là sử dụng sự cân bằng từ bên ngoài để ép buộc cân bằng Quỷ Dị bên trong Đan, chỉ cần Đan không bị phá vỡ thì Quỷ Dị sẽ không có khả năng khôi phục.

Cây cối xung quanh dày đặc, cành lá đan xen nhau che kín bầu trời màu tím nhạt, chỉ để lại vài tia sáng từ những ánh đèn lồng vàng sậm yếu ớt lọt qua.

“Nha” Thanh Thanh luống cuốn kêu lên một tiếng, dùng hai tay cẩn thận bế Huyền Minh.

“Có thể vấn đề xuất phát từ chân linh của ta”

Sau một hồi châm chước, Huyền Minh tiến đến kệ trưng bày binh khí được đặt bên góc phòng, nhặt lên một cây chủy thủ màu bạc giấu vào bên trong áo bông.

Vài nơi trên đường phố có cả đền thờ thần, trước cổng đền có những bức tượng thần linh và phù điêu được chạm khắc tinh xảo.

Hắn mở mắt ra, đôi tròng mắt hiện lên một màu trắng xám khẽ đảo một vòng nhìn xuyên qua cổ kiệu, thấy được cảnh tượng bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 9: Vô Hồi Cốc (1)

Hắn trông thấy những bức hoành phi với chữ viết vàng son treo cao, những lá cờ gia tộc tung bay phấp phới.

Tiếng bước chân vang lên đều đều trên nền đá, hòa quyện cùng những âm thanh sinh hoạt náo nhiệt.

Các hộ vệ đều đội mũ giáp, trước ngực giáp có khắc một vòng khuyết nguyệt màu đen tộc huy, gương mặt nghiêm nghị, tay cầm kiếm hoặc giáo, tỏa ra một cổ sa trường sát khí.

“Sẽ c·hết rất nhiều người”

Nàng vừa quay người định bước đi thì liền phát hiện bản thân đã đứng trước cổng nội viện.

"Suỵt, ngươi biết cái gì, hơn một năm trước bọn hắn đã tạo nên một thứ có thể giải trừ nguyền rủa"

Huyền Minh cảm nhận được cự lực từ bốn phía truyền đến, kiệu dần di chuyển, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng ngồi trong kiệu vẫn im ắng cực kỳ.

Bốn góc của kiệu được trang trí với những hình rồng uốn lượn như đang bay lên trời.

Trong một góc của ngoại viện, trường tư thục vang lên từng tiếng đọc kinh thư, học sinh chăm chỉ rèn luyện dưới sự hướng dẫn của các lão sư.

Đan này bao gồm sự cân bằng giữa linh khí đại diện cho chủ dương và linh dị đại diện cho chủ âm, lặp đi lặp lại rèn luyện mà thành hoàn chỉnh 'Quỷ Đan'. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong tiểu viện, lối đi lát đá dẫn tới một tòa lầu các bằng gỗ xa hoa, khắp cả dãy hành lang treo đầy đèn lồng tỏa sáng, dưới mặt hồ bên cạnh từng dãy hoa đăng không biết từ nơi nào trôi dạt đến.

“Uy, các ngươi xem đó là kiệu của dòng chính tộc nhân”

Các tiểu thương bày bán hàng hóa, trẻ con vui vẻ chạy nhảy, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi.

"Hôm hắn sinh ra ta cũng có mặt"

"Ngươi dám đi xem náo nhiệt, không s·ợ c·hết à?"

Tịch Nguyệt Hình Khang nghe vậy liền cười một tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiệu phu sử dụng khinh công để đi đường, chỉ trong chốc lát đã vượt ngang qua một cây cầu lớn.

"Là đứa bé đó sao?"

Bên trong cánh cửa là một gian phòng phủ đầy ánh kim hào nhoáng, giữa gian phòng đặt một chiếc bàn gỗ trống trải bên trên phủ một tầng sương mỏng, ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu không đủ để xua tan bóng tối.

"Táng Tiên Quỷ từ khi bắt đầu liền đã ký sinh ô nhiễm chân linh mà không phải nhục thân của ta, do đó không thể nào dựa theo Quỷ Đan Cấm Pháp mà tu luyện"

Khác với vẻ hiu quạnh yên tĩnh ở nội môn, ngoại viện tràn ngập sinh khí, dòng người qua lại tấp nập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chân linh là kỹ thuật tu luyện từ kiếp trước, là sản phẩm của sự rèn luyện hồn lực, tạo thành một "áo giáp" che chở và bảo vệ linh hồn. Nó có thể chứa đựng ký ức và thậm chí chống cự được các thuật pháp liên quan đến sửa đổi trí nhớ cùng đoạt xá" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nơi này chỉ còn có mình ta thủ hộ”

"Dù có c·hết cũng tốt hơn c·hết vì nguyền rủa."

"Dám bàn tán về nhi tử của tộc trưởng, các ngươi không muốn sống nữa?"

Huyền Minh tiến đến bên cạnh nha hoàn, với chiều cao hiện tại của hắn còn chưa đứng tới thắt lưng của nàng, ngước cái đầu nhỏ trầm mặc hướng lên trên nhìn chỉ thấy chập chờn hai quả đồi núi.

Khi Quỷ Đan đã hoàn chỉnh, bọn hắn chuyển Quỷ Dị từ trong thân thể vào bên trong Đan để giam giữ.

“Không quan hệ, chỉ cần không c·hết vì nguyền rủa, ta bỏ ra một cái đại giới, bọn hắn đều sẽ sống lại”

Lúc này trong kiệu vang lên giọng nói bình tĩnh của Tịch Nguyệt Hình Khang:

Quảng trường sạch sẽ và đông đúc người qua lại, nếu so sánh nội viện tựa như cấm cung, thì Huyền Minh cảm thấy ngoại viện chính là kinh thành tráng lệ.

Mấy tháng gần đây hắn từng thử kết Quỷ Đan nhưng vẫn chưa từng thành công.

Trong lòng Huyền Minh bỗng lóe lên một ý tưởng, liệu có thể sử dụng hồn lực kết hợp với linh dị để cải tạo chân linh thành Quỷ Đan hay không?

Những ngón tay nhỏ nhắn thỉnh thoảng đưa ra phía trước, hợp lại rồi tách ra, như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ.

Theo Quỷ Đan Cấm Pháp mà Phong Lão truyền dạy, tu tiên giả sử dụng luyện thể nhục thân để chứa đựng Quỷ Dị.

Ngoài rèm, một giọng nói hùng hậu vang lên.

Huyền Minh trong bộ quần áo mềm mại làm bằng lụa tơ tằm, ngồi im lặng với vẻ trầm tư.

Huyền Minh cho nàng một cái hồi đáp ánh mắt, hắn cảm thấy tiểu nữ hài này thật sự rất thú vị.

“Bế ta”

Nàng đê tay bên hông, hành lễ:

"Ngàn năm nguyền rủa nào có dễ như vậy giải quyết"

“Đây là nhân từ cuối cùng, nhi tử của ta”.

“Trở về đi”

Nếu thành công, sẽ không còn lo lắng đến vấn đề không đủ linh khí để duy trì sự bền chắc của Quỷ Đan.

Mái tóc của hắn rất ít, lơ thơ vài sợi mỏng manh lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật gương mặt bầu bĩnh với đôi má phúng phính trắng bệch.

Đây từng được xem như Cấm Pháp đỉnh cao thời thượng cổ khi linh khí hiện diện khắp thiên địa.

“Ngươi muốn ra thế giới bên ngoài nhìn một chút sao? Bây giờ hầu hết cao tầng đều đã đến Trấn Ma Tháp đóng cửa hội hợp, trong thời gian ngắn sẽ không quá chú ý đến ngoại giới”

Huyền Minh cảm nhận từng luồng khí hồng trần lưu động xung quanh, ánh mắt hắn lướt qua những tòa nhà cổ kính, mái ngói đỏ cong v·út và những cột trụ khảm hoa văn tinh xảo, tất cả đều toát lên vẻ uy nghi và trang trọng.

“Nơi này so với thế giới bên ngoài quả thật tốt quá nhiều. Nếu không bị nguyền rủa giày vò thì đích thật như chốn tiên gia phúc địa”

Gió thổi trên những tán lá, tạo nên âm thanh xào xạc như tiếng thở dài của thời gian, càng làm tăng thêm cảm giác tĩnh mịch.

Trên đường Huyền Minh có thể nhạy bén nghe được tộc nhân bàn tán:

"Đứa bé nào?"

Những bức tường bao phủ rêu phong tạo nên vẻ cổ kính và cô tịch.

Trên chiếc giường lớn phủ lụa mềm mại, một nam hài khoảng hai tuổi đang ngồi xếp bằng.

“Thiếu, thiếu gia ngài thật sự là thần tiên chuyển thế sao?”

“Cùng lắm thì ta trốn đi Đại Lương”

Tịch Nguyệt Hình Khang nghe vậy khẽ lắc đầu, thanh âm lạnh nhạt:

“Huyền Minh thiếu gia, lão gia cho gọi người đến Ma Mộc Sơn một chuyến, kiệu đã đợi sẵn bên ngoài, mời người theo ta”

Hắn thấy Tịch Nguyệt Hình Khang đang dựa vào một bên thành kiệu, một tay chống trán, mắt nhắm lại tĩnh thần.

Đến trước kiệu rồng, Huyền Minh không khách khí tung người nhảy lên, vén màn vào trong kiệu.

Tuy nhiên trong bối cảnh mạt pháp linh khí mỏng manh hiện nay, Quỷ Đan không hề bền vững, chỉ có thể coi là một đạo bảo hiểm kèm theo.

Thu lại tâm thần, Huyền Minh chỉnh trang quần áo rồi đứng dậy, hướng ánh nhìn về phía cửa gỗ.

Huyền Minh tay nhỏ cẩn thận cho vào bên trong áo bông như đang sợ lạnh, nắm tay cầm chặt chủy thủ, ngoài mặt không chút cảm xúc trả lời:

Phía trước đứng một vòng binh sĩ mặc áo giáp ám kim sáng bóng vây quanh một chiếc kiệu vàng rồng xa hoa lộng lẫy.

“Cảm giác ngoại viện trông như thế nào?”

Trong không gian rộng lớn u ám, tiểu viện nằm lặng lẽ như một dấu chấm nhỏ bé giữa thiên nhiên hoang vắng.

Năm nay, hắn đã có một năm tám tháng tuổi, cách ngày trực diện Tịch Nguyệt Quỷ Dị đã không còn xa.

“Lối rời đi tộc địa nằm ở phía Bắc, cách nơi này không xa. Chỉ cần ngươi thử rút ra chủy thủ trong tay đánh cược một lần, có lẽ liền sẽ có cơ hội.”

Mọi giác quan của thân thể này khi ngày càng trưởng thành liền không giống người thường, nên hắn đã nghe được tiếng bước chân của th·iếp thân nha hoàn Thanh Thanh từ xa, khi nàng vừa tới cổng nội viện.

"Nâng kiệu, xuất phát!"

Đây là lần đầu tiên Huyền Minh tiến vào ngoại viện, liền không tránh khỏi một tia hiếu kỳ.

Từ phía xa, một âm thanh trầm hùng vang lên, khiến một vài tộc nhân thu lại vẻ tươi cười nhìn về một hướng.

Hắn có đôi mắt to tròn, trong veo như hai viên ngọc sáng, đang chăm chú nhìn chiếc bàn gỗ trước mặt.

“Rất tráng lệ, bề ngoài là một cái bình yên nơi chốn”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vô Hồi Cốc (1)