Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Khói Lửa Nhân Gian (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Khói Lửa Nhân Gian (1)


Lâm Nhược Vũ như được đại xá, buông ra Huyền Minh, bụm mặt chạy vào khoang thuyền đóng sập cửa lại.

“Đây là sáo lộ bình thường không phải sao?”

“Ta muốn ghi lại thời khắc sinh tử này, để cảnh báo cho hậu nhân” nàng nói, giọng điệu lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đầy kiên định.

Có nông phu áo rách tả tơi, gương mặt sạm đen nhưng nụ cười thân thiện rạng ngời, tay đón nhận vài đồng tiền công trong lòng đầy niềm vui nhỏ bé.

Sau đó, một con mèo trắng từ trong khoang thuyền bị ném ra ngoài.

“Khỏe là tốt, ngươi vào khoang thuyền thay y phục trước đi”

Lâm Nhược Vũ làm bộ ngó về cảng biển, né ra thân hình nhường đường cho Huyền Minh.

Lâm Nhược Vũ một tay cầm bút than, một tay cầm quyển nhật ký lúc trước, cẩn thận viết tiếp vào những trang giấy còn trống phía sau.

“Ta vào thay quần áo, các ngươi đợi một lát”

“Oẹ…Oẹ…”

Lời còn chưa dứt, đáp lại hắn là sáu đạo ánh mắt lạnh lùng.

Nàng ngại ngùng như vậy, bị trêu chọc cũng không đáp lời, rất khác xa với mấy ngày trước, đây không phải là thực sự bước đầu bị hắn vẫy đi.

Huyền Minh chậc một tiếng, bày ra vẻ mặt xem thường nói:

Hoàng Bân cười nhạt một tiếng: “Tuổi trẻ thật tốt, nhớ năm xưa ta cũng…”

“Cứu mạng a, có tiểu nương tử muốn mưu sát phu quân!”

Đứng trên nóc thuyền hóng gió cảm nhận đạo gia ý cảnh thiên nhiên, Chúc Anh đạo trưởng mặt như bị táo bón.

Không bao lâu, khoang thuyền mở ra.

Bên trong phát ra tiếng mèo kêu kinh hãi.

“Ta làm thịt ngươi!”

Tiểu Hắc hiện tại đang rất mộng bức, vừa nãy nó còn đang ngủ rất ngon trên giường.

Lâm Nhược Vũ trán nổi gân xanh, không còn nữ nhi thuỳ mị tư thái, giống như một con sư tử nhỏ yếu đáng thương bị tên thợ săn xấu xa dồn tới đường cùng.

Chúc Anh đạo trưởng lắc đầu, thầm nghĩ đoạn đường dài tiếp theo sẽ không dễ dàng.

Một thân ảnh đen thui hiện ra trước mắt mọi người.

“Ưm….”

“Đừng mà, Hoàng thúc mau tỉnh dậy, có người muốn hại ta!”

Ánh bình minh tinh khiết rực rỡ chiếu lên khuôn mặt non nớt tuấn tú của Huyền Minh, kéo theo vài sợi tóc dài tung bay trong gió.

Tiểu miêu miêu hướng về nàng lộ ra một cái ngạo kiều tư thái, đại ý "ngươi không đẹp bằng tiểu mỹ miêu ta ha ha ha".

“Đúng thật là mở mang tầm mắt”

Có tiểu hài tử với đôi chân nhỏ nhắn, nô đùa rượt nhau chạy nhảy, tiếng cười trong trẻo hòa cùng bài đồng dao biển cả vui tai vang vọng khắp không gian.

“Ngươi đang làm gì?”

Chương 27: Khói Lửa Nhân Gian (1)

“Các ngươi mau đổi thường dân y phục, dịch dung một chút, chúng ta sẽ chuyển thuyền để vượt qua Giang Hải” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có thuyền phu lực lưỡng với bắp tay cuồn cuộn, chăm chú kiểm tra từng mảnh tàu thuyền trước khi ra khơi.

Dưới màn sương sớm mờ ảo, bóng dáng của hắn toả ra tiên khí mười phần, làm cho khung cảnh thêm phần huyền ảo và tráng lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đạo trưởng tố dưỡng nghề nghiệp rất tốt a, không chỉ làm hộ vệ, mà còn rất quan tâm sợ thân chủ bị người lừa gạt tình cảm”

Huyền Minh giả vờ kinh hãi, kéo lên đũng quần chạy loạn:

Đồ Phong đang ngồi cạnh mép thuyền câu cá, hồi lâu không có cá cắn câu cho nên hắn giật nhẹ cần câu lên xem xét. Bên trên chỉ còn mỗi lưỡi câu, mồi câu không cánh mà bay, đã bị vô sỉ cá tặc cướp đi:

Trong ngực truyền ra giọng nói nhỏ như muỗi kêu:

Lâm Nhược Vũ bệnh say sóng đã chịu đựng đến cực hạn, thân hình nàng men theo thân thuyền lung lay ôm chặt lấy gần nhất Huyền Minh mà ói:

Con thuyền lớn trôi bồng bềnh trên dòng sông mênh mông, phía chân trời thái dương màu cam từ từ ló dạng.

Đồ Phong đi tới đánh giá Huyền Minh, ánh mắt nghi ngờ nói: “Ngươi đang vẫy nàng?”

Đồ Phong: “.......”

Trong khoang thuyền, Hoàng Bân loạn choạng bò ra, hắn không đi nổi, mở miệng liền chửi:

Thân hình nhỏ bé có chút béo lên, một bộ y phục gia nô màu đen mặc kín kẽ, đầu tóc rối bời, mặt đầy tàn nhan xấu xí.

Huyền Minh cảm nhận được sự mềm mại trong lòng ngực, tựa như đang ôm vào ấm nóng bông lụa rất dễ chịu. Hắn cười nhẹ nhìn về cảng biển phía trước nói:

Nghe vậy, khuôn mặt Huyền Minh bỗng chốc trở nên lạnh lùng, hai mắt âm u thâm trầm tựa như đầm sâu không đáy phản chiếu thân ảnh của Đồ Phong:

Khói bếp bốc lên, hòa quyện cùng mùi hương của thức ăn làm ấm lòng những người đi xa.

“Nàng mới mười tuổi, ta cũng không phải biến thái mà có ý tưởng với một tiểu thí hài”

Nàng tức giận quăng đi bút sách trong tay, thô tục hét lớn xông về phía kẻ xấu:

Khuôn mặt nàng tái nhợt, hai hốc mắt quầng thâm, không còn vẻ hoạt bát như mọi ngày, có lẽ nàng đã hết hy vọng mà từ bỏ dãy dụa, thiếu nữ xinh đẹp quyết định nằm ngửa, mặc cho kẻ xấu muốn làm gì thì làm.

"Meooo..."

“Họ Sở có gan đứng lại cho ta…”

“Ta là nhân cách thứ hai”

Ngửi được mùi vị chua chua trên thân Huyền Minh mà nàng vừa phun ra, đầu óc Lâm Nhược Vũ đã căng cứng:

“Ưm”

Bến Giang Hải, tràn ngập khói lửa nhân gian.

Cũng may lớp phấn dịch dung trên da mặt che dấu điều này, nếu không vừa rồi nàng thật sự thất thố.

Đồ Phong sắc mặt cổ quái, dùng ánh mắt biểu hiện cảm xúc “thì ra ngươi đúng là tên biến thái” nhìn Huyền Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có hiệp khách giang hồ eo đeo đao, tay cầm kiếm ngồi ở quán ăn ven đường, ánh mắt lạnh lùng đề phòng xung quanh, chờ đợi thuyền xuất phát.

Hắn một chân nhấc lên, toàn lực đạp mạnh một cái xuống sàn.

Tiếng động đùa giỡn ồn ào của đôi chim non khiến hắn không thể nào tập trung tinh thần tĩnh tâm nhập định.

Ngoài hai đạo ánh mắt cổ quái, Huyền Minh còn cảm nhận được một đôi ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình.

“Ngươi đây là say sóng, không phải bị nguyền rủa đeo bám mà sắp c·h·ế·t”

“Xong rồi, xong rồi, hình tượng tiểu tiên nữ của ta, sự trong sạch của ta, về sau còn mặt mũi nào đối mặt với đại gia…”

Lúc này, tiếng nói của Chúc Anh đạo trưởng vang lên tựa như tiếng trời, giải thoát một trận lúng túng:

Huyền Minh từ xa đã nghe được âm thanh ầm ĩ nhộn nhịp, thần thức xuyên qua màn sương mù thấy được trên bờ từng dãy nhà cổ kính bằng gỗ chen chúc nối đuôi nhau, đèn lồng treo khắp nơi sau một đêm dài vẫn còn lờ mờ tỏa sáng.

“Oẹ…Oẹ…”

Huyền Minh quay đầu tò mò hỏi thân ảnh đang ngồi khép mình ở một góc thuyền, nàng miệt mài ghi ghi xóa xóa.

“Thì ra đây mới là diện mạo thật sự của ngươi, yêu nữ nay đã hiện nguyên hình” Huyền Minh sờ cằm cười nói.

Đồ Phong hài lòng gật đầu:

Huyền Minh trong lòng ám đạo không ổn.

“Nghĩ không ra đây mới thật sự là tính cách thường ngày của ngươi. Ta thật tưởng niệm Tịch Nguyệt Huyền Minh lúc trước”

Huyền Minh mặt nghiêm túc lắc đầu:

Đồ Phong xem kỹ hắn:

“Ta xxx ngươi Thiên Tôn, có biết đại gia say sóng chóng mặt rất cực khổ hay không”

Huyền Minh: “.......”

Hắn dùng thần thức quét một cái, thì phát hiện đó là của Chúc Anh đạo trưởng.

“Phun một trận khỏe rồi đi”

Lâm Nhược Vũ hiện tại xấu hổ muốn c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồ Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào. Có lẽ trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, chưa bao giờ gặp phải đồng hành kỳ hoa như thế này.

“Bị một quyển nhật ký nhàn thoại dọa sợ, ta cũng là lần đầu tiên trong đời nhận thức được người nhát gan như vậy”

Chửi xong, hắn cũng liền bụm miệng hướng về mép thuyền phun ra:

Kính họa yên bình thế gian tựa như được tạo hóa tô vẽ thêm vài đàn chim hải âu bay lượn vui vẻ, chắp cánh tiêu dao vô lo vô nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hoàng Bân lão tặc, mau tỉnh, chúng ta sắp đến Bến Giang Hải”

Sau một trận nôn khan, Lâm Nhược Vũ vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy Huyền Minh, chôn mặt vào trong lòng ngực hắn, hai mắt nàng quay mòng mòng nhưng trong lòng đã tỉnh táo.

Lâm Nhược Vũ sắc mặt đỏ lên, môi mấp máy một chút cũng không nói gì.

“Diễn kỹ rất tuyệt, quả thật vẫn là Huyền Minh mà ta biết”

“Ta liều mạng với ngươiii!”

Huyền Minh vỗ nhẹ lưng nàng:

Huyền Minh nhả rãnh trong lòng một câu, để tay lên miệng ho một tiếng dời đi lúng túng:

Hoàng Bân cứng miệng, lần nữa vịn mép thuyền giả bộ phun.

Tứ phẩm võ phu công lực áp bách khiến toàn bộ thân thuyền trong phút chốc chìm xuống một đoạn, lắc lư không ngừng:

Núi non hùng vĩ trập trùng trải dài vô tận không có điểm cuối, bầu trời trên cao trong veo, mây trắng bao la thanh tịnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Khói Lửa Nhân Gian (1)