Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Thế Đạo Tàn Khốc (1)
“Ngươi thì sao?”
"Cả tòa Bình An Thành, tất cả bang phái đều đang truy tìm ta"
"Bẩm Đại tướng, quân đội của ta sẽ chia làm ba cánh. Cánh quân thứ nhất sẽ tấn công trực diện cổng thành, gây áp lực lớn nhất để đổ dồn sự tập trung binh lực của bọn hắn. Cánh quân thứ hai sẽ vòng ra phía sau, đánh úp từ phía bắc. Cánh quân thứ ba sẽ chặn đường tiếp viện từ Lạc Thủy Thành, đảm bảo không có sự giúp đỡ từ bên ngoài"
Lý Đạo Huyền lắc đầu: "Không phải ý đó. Ta hỏi là ngươi có từng phá thai không?"
"Ngay cả tiên nhân đến đây cũng không cứu được ngươi"
“Cánh quân thứ ba ta sẽ giao quyền chỉ huy lại cho Ôn phó tướng. Trận chiến ngày mai, ngươi không cần làm gì, chỉ đi theo bên cạnh ta, nhìn một chút chân chính địa ngục trần gian”
**********************
Hoàng Mai nặng nề mở mắt, tựa như vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài đằng đẵng.
Hoàng Mai vui vẻ: "Vậy ân công, ngài bồi ta đón Tết, ta sẽ ngày ngày cho ngài ngủ"
"Một hơi thở còn lại mà thôi"
“Đây là chiến tranh, liều mạng chém g·i·ế·t, tướng sĩ đầu rơi xuống đất máu phun năm thước, chỉ cần có thể sống, chỉ cần có thể chiến thắng, những thứ còn lại không quan trọng. Bao gồm cả thường thức nhân tính”
"Nói đi"
Trước mặt nàng, một nam tử tuấn tú trẻ tuổi đang ngồi bên bếp lò, chăm chú nướng hơn mười con rết to cùng hai con thỏ trên vỉ sắt.
Lý Đạo Huyền giờ đã hiểu vì sao Hoàng Mai chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi mà đã bệnh nguy kịch.
Nói xong lại tiếp tục uống một ngụm lớn, dù nàng trông chỉ có mười lăm mười sáu tuổi nhưng tửu lượng lại rất cao.
Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng mọi thứ, từ doanh trại đến những dãy núi xa xa.
“Ta đào, mùa này chúng nó rất hay ngủ đông trong lòng đất tuyết”
Đây là một căn phòng lớn, với những bức tường gỗ che chắn xung quanh.
"Ngươi bệnh nguy kịch, thuốc thang đã không cứu nổi"
"Ừm, ngon thật, thơm quá" Hoàng Mai miệng đầy mỡ, nhìn chẳng khác gì một tiểu hài tử.
Lý Đạo Huyền ngón tay chỉ xuống mặt đất:
“Vũ Phong, phụ thân ngươi gửi gắm ngươi cho ta, trong sáu tháng này biểu hiện của ngươi làm ta rất hài lòng”
Trần Vũ Phong hai mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng Khương Điền, trong lòng đã có đáp án.
Lý Đạo Huyền cầm lên một con rết màu tím đã chín đưa nàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Đạo Huyền lắc đầu:
Trần Vũ Phong ánh mắt sầu lo:
Hắn cười khổ một tiếng, cúi người liền bái: “Thuộc hạ tạ ơn Đại tướng dạy dỗ”
Đại Hàn biên giới, Vân Thành
“Ta gọi Hoàng Mai”
"Ân công, ngài đã chữa lành chân của ta bằng cách nào?"
"Ân công, người là tiên nhân sao? Lúc nhỏ, ta từng nghe mẫu thân kể về các tiên nhân lâm phàm cứu nhân độ thế"
Lý Đạo Huyền hỏi: "Ngươi đã từng g·i·ế·t qua hài tử chưa?"
Đôi mắt của Lý Đạo Huyền không khỏi ngưng lại.
Khương Điền gật đầu tán thưởng:
Khương Điền gọi lại: “Trần phó tướng, ngươi còn có chuyện bẩm báo sao?”
Nàng dừng lại một chút, rồi cắn một miếng đùi thỏ, ánh mắt sáng rực: "Ừm, đùi thỏ này thật thơm"
Hoàng Mai khó khăn nuốt miếng thịt trong miệng:
"Ngày mai, lúc bình minh, chúng ta sẽ tấn công. Hãy nhớ, đây là cuộc chiến sinh tử, chỉ có chiến thắng mới đem lại vinh quang cho Đại Nguyên"
Trần Vũ Phong chắp tay: “Đại tướng, quân lương của chúng ta đã gần cạn kiệt, chờ tiếp viện bổ sung phải hơn một tuần nữa mới có thể chuyển đến. Sau trận chiến này, những huynh đệ dưới trướng chỉ sợ…”
"Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, ta lại đáng giá như vậy!"
Lý Đạo Huyền xé xuống một miếng thịt đút cho quạ đen, nó ghét bỏ tránh né không ăn, lại vặn cái đầu nhỏ dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn nàng kêu lên một tiếng rợn người.
Nàng bấu chặt chiếc chăn mềm trong tay, nhưng rồi phát hiện ra đó là một chiếc áo choàng màu đen.
Lý Đạo Huyền hỏi ngược:
Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ báo hiệu trận chiến đẫm máu sắp diễn ra.
"Ta ăn uống khỏe mạnh, ngủ một giấc đến tận trời sáng. Ta từ canh ba mùng mười tháng chạp, chân trần chạy đến hôm nay mười lăm, vượt qua tuyết, chạy xa như vậy. Làm sao ta có thể bệnh nguy kịch?"
Khương Điền gật đầu hài lòng, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự thận trọng:
“Cái này địa ngục, cuộc đời ta đã nhìn quá nhiều, nhìn đến không còn cảm xúc chập chờn”
“Không cần khách khí, nọc độc của loài rết này có thể làm ấm người”
"Hơi có chút hứng thú"
Cạnh đó, một con quạ đen có đôi mắt màu đỏ đang lười biếng dùng mỏ chim không ngừng chỉnh lại từng chiếc lông trên thân thể.
“Muốn trở thành đại tướng, phong chức chư hầu, đứng hàng hoàng tộc, làm rạng danh tổ tông, trở thành bậc anh hùng của con dân Đại Nguyên, thanh danh tốt đẹp lưu truyền ngàn đời sử sách, thì đây là con đường bắt buộc mà ngươi phải đạp đi qua”
“Ân công, đây là nơi nào?”
"Ôn Thế Tường, biểu hiện gần đây của ngươi rất xuất sắc, hãy chuẩn bị cho tốt. Đừng khinh thường địch nhân, bọn chúng tuy ít nhưng không thể xem nhẹ"
"Ân công, nếu ngài ghét bỏ, chỉ cần thổi tắt nến là được"
Khương Điền nhìn bản đồ trầm giọng nói:
“Tào Thượng Vân chuyên chúc tư sủng, Trình Hải Đường từng du lịch qua đây” cùng nhiều chữ khác.
Hoàng Mai cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi chân trắng như ngọc của mình. Nàng giật mình trong chốc lát, vội vàng dùng tay bóp đi bóp lại để xác nhận còn cảm giác.
Tiếng lửa reo rắc, âm thanh lách tách vang lên khi những mẩu than nhỏ nổ tung.
“Ta thật không nghĩ ra được giải pháp kiện toàn”
"Hoặc dùng quần áo che nửa thân trên của ta"
"Ngươi là từ tòa thanh lâu nào trong Bình An Thành chạy ra?"
Lý Đạo Huyền nhìn nữ nhân ăn hết cả đầu đùi thỏ một cách ngon lành. Hắn kéo thêm một đầu đùi thỏ khác, giữ lại cho mình một phần, còn lại đưa hết cho nàng.
Khương Điền mỉm cười: “Vậy Trần phó tướng thấy thế nào?”
Nàng mặc lại quần áo, nhận đùi thỏ ăn ngấu nghiến.
Hoàng Mai rụt rè, giọng nói yếu ớt:
Nói xong, nàng trực tiếp trút bỏ lớp lụa mỏng đã bị máu nhuộm hồng trên người.
"Ân công, ngài đùa ta à? Ta ăn được ngủ được, một hơi có thể giặt sáu bảy mươi bộ quần áo của tỷ muội, làm sao mà bệnh nguy kịch được!"
"Làm sao có thể? Sao lại như vậy?" Hoàng Mai lẩm bẩm, hành động điên cuồng như đang tự nói với chính mình.
Bên ngoài, cơn bão tuyết vẫn chưa dứt, gió lạnh rít từng cơn.
Lý Đạo Huyền nhẹ nhàng đáp: "Nhỏ hai giọt máu của ta."
Hoàng Mai cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ân công, ngài bồi ta đón Tết, năm sau ta dẫn ngài đi Bình An Thành lĩnh thưởng, trọn vẹn mười ngàn lượng hoàng kim, ân công nửa đời sau không cần lo ăn mặc nữa"
Nàng mở nắp ra uống một hơi dài: "Rượu thật ngon"
“Võ công của ngươi, sự quyết đoán của ngươi, sự tài trí mưu lược của ngươi, ở cái tuổi này, chỉ có Thục Quốc Đường Thiệu Khang mới có thể so sánh. Tuy nhiên, lịch duyệt của ngươi còn quá ít, vẫn chưa thể chấp nhận bỏ đi một thứ”
Những lá cờ màu đỏ rực rỡ với biểu tượng của Đại Nguyên phấp phới trong gió tuyết, tựa như những ngọn lửa đang nhen nhóm muốn đốt diệt hết thảy mọi thứ cản đường.
Lý Đạo Huyền tiếp tục đảo thỏ nướng đã dậy mùi thơm lừng trên lò than, hỏi:
“Rõ.” Ba người bước ra khỏi trướng bồng, tướng lĩnh trẻ tuổi Trần Vũ Phong hơi chần chừ bước chân, cuối cùng cũng quay người theo ra.
Hoàng Mai nghe vậy cũng không sợ, nàng ăn một miếng lớn, đôi mắt sáng lên: "Thật ngon, ngài bắt chúng từ đâu?"
Đứng bên trái hắn là một tướng lĩnh trẻ tuổi, sắc mặt nghiêm túc, mở miệng trình bày kế hoạch:
Khương Điền chắp tay sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng nói:
Lý Đạo Huyền thu Kinh Hồng Kiếm vào vỏ, không khách khí trả lời: "Ta không có hứng thú với ngươi"
Khương Điền đi đến bên cạnh Trần Vũ Phong, bàn tay đập mạnh lên vai hắn:
Nàng kinh ngạc:
“Không phải, nào có tiên nhân rảnh như vậy”
“Ân công có việc đến Bình An Thành sao? Nơi này các bang phái không hảo hữu với kẻ ngoại lai, ngài phải cẩn thận"
Hoàng Mai bỗng nhiên đứng dậy đưa lưng về phía hắn: "Ân công, ta vóc người rất tốt"
Hoàng Mai từ giường gỗ đứng lên, tiến lại ngồi gần Lý Đạo Huyền:
Cả “d·â·m phụ” “mẫu cẩu”
Mùi thịt ngào ngạt thơm lừng đánh thức khứu giác, khiến nàng nhận ra mình vẫn còn sống.
"Không c·h·ế·t được"
“Trang Linh Thôn”
"Mật thư đã đến, Vân Thành phòng thủ kiên cố, nhưng ta tin rằng với lực lượng hiện tại, chúng ta có thể dễ dàng phá tan tòa thành này. Chỉ cần thắng trận, Đại Nguyên chúng ta sẽ bước đầu tiến thẳng vào trung tâm Đại Hàn, thôn tính toàn bộ quốc gia này"
Một trăm dặm bên ngoài có một tòa Đại Nguyên quân doanh, nơi đây tụ tập hơn năm mươi ngàn hùng binh, chuyển bị công phá thành trì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lắc đầu, dường như rất không hài lòng với độ kén ăn của sủng vật, lại giống như phủ định lời nói ngây thơ của nàng:
Và cả những từ như “tàn hoa bại liễu ai cũng có thể làm chồng”
Lý Đạo Huyền dùng nhánh cây đảo con rết trong đống lửa, giọng không nghe ra cảm xúc trả lời:
Khương Điền giọng nói rét lạnh:
Hoàng Mai đầy miệng thịt, nói không rõ lời:
Một tướng lĩnh trẻ tuổi đứng sau cùng bên phải, khuôn mặt phấn khởi nói: "Đại nhân, thần nguyện xin đi tiên phong, dẫn đầu đoàn quân phá thành"
“Ân công, ngài tên gì?”
Lý Đạo Huyền cũng đã xử lý xong phần rết nướng còn lại, lúc này mới nói:
Lý Đạo Huyền một bên vừa nghe vừa lười biếng rút ra Kinh Hồng Kiếm, dùng vải nhỏ lau:
"Vậy nữ nhân thì sao?"
Bên ngoài lều lớn, tiếng gió thổi mạnh, cuốn theo những hạt tuyết bay tán loạn. Binh sĩ đang khẩn trương chuẩn bị, mài gươm đao, chỉnh sửa áo giáp, kiểm tra cung tên.
"Ân công"
Nhưng ngực trái đã bị hủy hoại, chỉ còn lại vết sẹo to như cái chén. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ân công cũng thấy, nửa thân dưới của ta vẫn rất tốt"
"Bang chủ Đại Lang Bang đã treo thưởng rất nhiều ngân lượng cho đầu của ta"
Lý Đạo Huyền đưa cho nàng một cái hồ lô.
Đó chính là Đại Nguyên Tổng chỉ huy, Khương Điền, một chiến tướng nổi danh với vô số chiến công lẫy lừng, thanh danh của hắn trải rộng khắp năm châu bốn bể, tại các nước láng giềng cái tên này có thể nửa đêm dọa hài đồng ngừng khóc.
Trước mặt nàng là một bếp lò, tỏa ra nhiệt độ ấm áp dễ chịu.
Xá Nữ tức là thủy ngân. So với việc dùng Tàng Hồng Hoa hay uống Xạ Hương để tránh thai, thủy ngân có xác suất thành công cao hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhiều.
Khương Điền nhìn quanh một lượt, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát mọi động tĩnh:
Hoàng Mai ăn liên tục bốn con rết mới dừng lại: "Ân công, ngài có nước không? Ta rất khát"
Phía trước của nàng cũng không khác gì mấy, đầy những vết sẹo, đa phần do cán thuốc lá nóng gây ra.
“Cho dù là g·i·ế·t ngựa ăn, hay cướp đoạt lương thực tại Vân Thành, vẫn không đủ cho hơn năm mươi ngàn người sống trong một tuần. Chưa kể Vân Thành sẽ cùng chúng ta liều c·h·ế·t, bọn hắn chắc chắn sẽ đốt trụi hết tất cả lương thực trong thành trước khi chiến tranh diễn ra"
Ngực phải của nàng vẫn đầy đặn.
Lý Đạo Huyền cũng bắt đầu ăn thịt thỏ, vừa chậm rãi nhai vừa nói: "Ngươi phải c·h·ế·t"
Hoàng Mai lắc đầu, "Quách ma ma luôn bắt ta uống canh Xá Nữ"
Vết sẹo lớn nhất nằm trên ngực trái.
Hoàng Mai gật đầu: "Rất gần Bình An Thành a”
Nhưng trên lưng nàng, lại đầy rẫy những vết sẹo và dòng chữ xiêu vẹo.
Hắn nhìn về phía tướng lĩnh đứng bên trái mình: “Trần phó tướng, lập lại một lần kế hoạch”
Hoàng Mai xoay người lại, cởi bỏ yếm hồng thêu uyên ương nghịch nước.
Hoàng Mai nhẹ nhàng vuốt tay xua tan hơi lạnh: "Phó bang chủ Đại Lang Bang bắt ta hầu hạ c·h·ó của hắn, ta đã dùng cây trâm đâm bị thương con Tàng Ngao kia và g·i·ế·t c·h·ế·t Mã Lâm”
Chương 25: Thế Đạo Tàn Khốc (1)
Hoàng Mai nói không sai, thân hình của nàng thật sự rất đẹp.
Hoàng Mai ngước mắt, kinh ngạc: "Ân công, ý ngài là gì? Ta lá gan rất nhỏ, gà cũng không dám g·i·ế·t, sao có thể g·i·ế·t tiểu hài tử"
Uống một vài lần còn đỡ, nhưng dùng lâu dài chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát.
"Ngày nào hơi thở đó hết, chính là lúc ngươi hương tiêu ngọc vẫn"
Có từ “tiện nhân” “kỹ nữ”
Hoàng Mai bình tĩnh nói:
Trong doanh trại, năm tướng lĩnh đang vây quanh một chiếc bàn bên trên trải rộng một tấm bản đồ khu vực.
Lý Đạo Huyền thu hồi ánh mắt, dùng tay vặn một cái đùi thỏ trên vỉ nướng đưa cho Hoàng Mai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Đạo Huyền mặt không biểu cảm nhìn nàng:
"Rất tốt, Trần Vũ Phong sẽ là người chỉ huy cánh quân thứ ba. Tất cả binh sĩ phải sẵn sàng. Lệnh cấm trại, không ai được ra vào cho đến khi có lệnh"
Tiếng trống trận vang dội, hòa cùng tiếng hô hào của binh sĩ, tạo nên một khung cảnh hùng tráng.
“Lịch sử là do kẻ thắng viết nên”
Lý Đạo Huyền giọng mang chút đồng tình:
"Ta không hứng thú với tiền"
Đứng ở chủ tọa là một người trung niên cao lớn, mặc áo giáp sáng lấp lánh, mái tóc dài điểm bạc được buộc gọn gàng, trên khuôn mặt uy nghiêm hằng sâu một vết sẹo kéo dài từ má trái đến mang tai, ánh mắt sắc lạnh tràn ngập sát khí làm người không dám nhìn thẳng.
Đầu tiên, thị giác của nàng bị ánh sáng từ đống lửa chói lóa chiếm lấy. Nàng cố gắng chống tay ngồi dậy, nhìn quanh một vòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.