Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Bút Ký (1)
Nước biển có màu lạ, từ xanh đen chuyển sang nâu đỏ, trong không khí lan tỏa một mùi thối như của chuột c·h·ế·t.
“Vô Tận Hải Vực nằm trong Linh Dị Thế Giới, hoàn toàn cách biệt với hiện thực bên ngoài. Nơi đây cực kỳ rộng lớn, cả vùng biển này chính là bản thể của một con Vô Căn Quỷ Dị.
“Các ngươi sao trèo lên dễ dàng vậy? Dây này rất trơn”
Huyền Minh giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, giọng nói lạnh lùng:
“Ngươi cứ nhắc đến Vô Tận Hải Vực, ta vẫn chưa rõ nơi đó có gì đặc thù”
Đêm nay thuyền chúng ta đã vượt ra khỏi Giang Yên, chính thức trôi nổi trên Giang Hải. Mặt biển có chút đậm màu xanh đen, ta nghĩ là do ta buồn ngủ hoa mắt.
Hôm nay chúng ta không một ai câu được Tuyết Ngư.
“Kiếm Thần Điển có một đại thuật gọi ‘Vô Kiếm Vô Ngã’ có thể nhiễu loạn thiên cơ, che đậy bói toán, thu liễm nhân quả, luyện tới đại thành cho dù là Tiên Tôn cũng không thể bắt được ngươi”
Mẫu thân đã bệnh nguy kịch, ta nhất định phải liều một phen, quyết tâm kiếm đủ tiền để đưa mẫu thân vào kinh thành tìm danh y chữa bệnh.
Hoàng Bân đề xuất:
Đồ Phong gật đầu:
Cẩu Thặng câu lên một con Huyết Lân Ngư khiến cả đoàn tàu hâm mộ, tuy giá cả không bằng Tuyết Ngư nhưng cũng là một bút tiền lớn.
“Đúng là thật đáng sợ, mặt mũi ngươi đều bị muỗi rừng đốt cho biến dạng”
“Hức” nàng rưng rưng nước mắt, tức giận giành lấy Tiểu Hắc từ trong tay hắn ôm vào ngực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồ Phong lạnh lùng nhếch môi, truyền âm cho Huyền Minh:
Đồ Phong trả lời:
Mưa càng lúc càng lớn, chúng ta lo sợ thuyền không chịu nổi, mọi phương án dự phòng đã được chuẩn bị.
Ta thật sợ bầu không khí lúc này, mọi người ai cũng trầm mặc, dường như bọn hắn cũng giống ta, những chuyện kỳ lạ xảy ra những ngày này cùng với hôm nay Cẩu ca mất tích bí ẩn đã làm bọn hắn thấy sợ hãi.
Ngày đầu tiên sau khi rời bến:
Bên ngoài, ba vị hài tử nghe không ra động tĩnh cũng trèo lên thuyền, thật ra là Đồ Phong và Huyền Minh đã dùng thần thức dò xét xác nhận không có nguy hiểm tìm tàng.
Thân hình hai người đáp xuống sàn gỗ phát ra âm thanh trầm đục. Chúc Anh đạo trưởng cầm chặt phất trần, vứt kiếm sắt cho Hoàng Bân. Hoàng Bân chụp lấy kiếm sắt, chớp mắt dùng chân khí bắn ra vỏ kiếm chính xác đập vào ổ khóa cửa khoang thuyền.
“Thuyền đều ở đây, vậy người đâu?”
“Thật sao? Nếu lừa ta, ta sẽ đánh ngươi không còn răng”
Đồ Phong và Huyền Minh leo thang dây lên thuyền một cách dễ dàng, cơ thể linh hoạt như thể đã quen thuộc với việc này từ lâu. Trái lại, Lâm Nhược Vũ có chút rụt rè và sợ hãi, loay hoay nhảy lên nhảy xuống mấy lần mới lên được, tiểu miêu miêu ánh mắt khinh thường liếc nàng kêu meo meo.
“Thường ngày tập Dưỡng Sinh Quyền rèn luyện cơ thể, ngươi có muốn tham gia không?”
Ngày thứ mười sau khi rời bến:
Huyền Minh ôm tiểu miêu miêu, trong lòng nhả rãnh: “Năm đại gia, hai cái tứ phẩm có chân khí tự động hộ thể, hai cái ngụy Vô Căn Chi Thể tà ma đều lui tránh, chỉ còn có mỗi ngươi cùi bắp nhất, không cắn ngươi cắn ai?”
Chúc Anh đạo trưởng bờ môi mấp máy, muốn nói điều gì nhưng ngập ngừng. Hắn chỉ tay về một hướng nói:
Xuyên qua những hàng cây âm u, Huyền Minh đã nhìn thấy một bãi đất trống lớn, xa xa là những con thuyền nhỏ neo đậu gần bờ. Lâm Nhược Vũ hối hả chạy về phía trước, nhảy ra khỏi rừng, chân đạp lên nền cát ướt mềm mại.
Tiểu nữ hài ôm mặt đầy mụn đỏ kêu la thảm thiết.
“Lão chúc, sao lại đứng đờ người ra thế” Hoàng Bân lên tiếng hỏi.
“Rất sạch sẽ, tựa hồ gần đây vẫn có người vệ sinh khoang thuyền”
Ngày thứ mười tám:
“Dùng quỷ dị đối kháng quỷ dị, để hình thành đại công trình này...”
Ngày mai, ta sẽ bắt đầu hành trình ra biển, lòng đầy hồi hộp và quyết tâm.
Lâm Nhược Vũ có chút sợ, nhỏ giọng nói:
Thời tiết rất lạnh, cơ thể ta vẫn chưa quen với loại khí trời này, cả ngày co ro ôm chăn trong khoang thuyền sưởi ấm.
Lâm Nhược Vũ mệt mỏi không còn sức lực, nghe được lời này như bệnh nhân lâu ngày hồi quang phản chiếu, vội vàng nhìn về phía trước.
Lâm Nhược Vũ ánh mắt mang theo chút nghi ngờ cùng mong đợi:
Hôm nay là một ngày ta được thượng thiên chiếu cố, chỉ mới thả câu một canh giờ liền có Tuyết Ngư cắn câu, đây là con Tuyết Ngư đầu tiên của ta, tiền chữa bệnh cho mẫu thân xem như hoàn thành một nửa.
“Xông vào” Hoàng Bân làm thủ thế dẫn đầu.
Trong khoang thuyền, Chúc Anh dùng phất trần quét qua mặt tường:
Chúc Anh đạo trưởng lắc đầu, ánh mắt lo lắng:
“Thật xin lỗi, có vẻ là ta nghe nhầm”
Huyền Minh thầm cười: “Như vậy mới giống tiểu hài tử, còn dám hăm dọa đánh ta”
Ngày thứ mười ba sau khi rời bến:
“Vậy chỉ còn cách tìm một con Quỷ Dị có năng lực che giấu tự thân. Đoạn đường tiếp theo sẽ đến gần Vô Tận Hải Vực, ta dẫn ngươi đi tìm mục tiêu thích hợp”
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”
“Không cần” nàng từ chối thẳng thừng.
“Hơn một năm trước ta từng đến đây, trong làng còn quen biết vài người bạn. Với quy mô làng chài này, lại bốc hơi không một dấu vết, ngay cả một mảnh gỗ cũng không để lại”
“Không có cách che giấu sao?”
Cuối ngày, Trần thuyền trưởng cần câu kéo căng, chúng ta cùng hợp lực mới kéo lên được, bên trên dây câu là một cái đầu người trắng bệch, hai mắt tro tàn nhìn chằm chằm chúng ta.
Chúng ta đã đi ngược hướng một đêm nhưng nước biển vẫn là màu nâu đỏ, có lẽ chúng ta đã bị trôi dạt đến một nơi không biết.
Ngày thứ ba sau khi rời bến:
“Ngươi đừng sợ, không nhất định là Lục Địa Thần Tiên, biết đâu là do ma quỷ làm thì sao?”
Cạch…
Gió biển hôm nay có chút lạ, tuyết ngừng rơi, bầu trời lại chuyển sang một màu u ám, mặt biển bị nhuộm đen.
Ngày thứ mười lăm:
Có thuyền viên la hét kể rằng hắn thấy một cái xúc tua thật lớn dưới biển.
Tiếng sóng vỗ, gió biển thổi, trong không gian yên tĩnh ấy, mơ hồ truyền tới một tiếng chuông bạc ngân nga từ xa xăm.
Hàn Dương lịch năm thứ ba mươi mốt, mùng 2 tháng 6
Ngày thứ mười chín:
Chúc Anh, Lâm Nhược Vũ, và Huyền Minh liền vội vã đi đến.
Cẩu ca mất tích, chúng ta đi tìm hết mọi ngóc ngách trên thuyền cũng không thấy hắn.
Khi cả nhóm đã tụ họp trong khoang thuyền, ngọn nến lập lòe chiếu sáng khuôn mặt nghiêm trọng của mọi người.
Huyền Minh cười tự tin, an ủi nàng:
Huyền Minh nhướng mày:
Đồ Phong cười nhẹ nói:
“Ở đây có năm đại gia, vì sao chỉ có mình ta là bị đốt, còn mẹ nó chỉ đốt mỗi trên mặt”
Sáu tháng qua, trời bắt đầu trở lạnh, thời tiết khiến việc xa bờ đánh cá trở nên bất khả thi. Tuy nhiên, đó lại là thời cơ thích hợp để săn Tuyết Ngư, một con có thể bán cho thương lái được tới hai mươi lượng bạc. Kẻ liều mạng thời nào cũng có, trong cơn bão tuyết, không ít người mạo hiểm rời làng đi Giang Hải tìm Tuyết Ngư.
Đêm nay lại có một người mất tích, là Ngô Hành thúc, ta thật hoảng loạn, thúc ấy là hàng xóm rất tốt với ta, buổi sáng còn cùng ta hẹn ước khi quay về sẽ cùng nhau đến kinh thành.
Đồ Phong giả vờ nhìn quanh khoang thuyền, sau đó từ khe giường chính xác rút ra một tập giấy.
************************************
“Là Lục Địa Thần Tiên làm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huyền Minh than thở:
“Hu, hu, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của ta” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Cẩm là người đầu tiên câu lên một con Tuyết Ngư, tuy hơi nhỏ một chút nhưng chúng ta đều rất vui mừng, xem như một khởi đầu thuận lợi.
Huyền Minh và Đồ Phong vừa đi vừa trao đổi, năm người tiến lại ba chiếc thuyền lớn xem xét.
Tiếng kim loại va chạm vang vọng trong đêm, cửa gỗ mở ra. Bên trong tối đen, Chúc Anh giật xuống một mảnh vải từ ống tay áo, dùng chân khí nhóm lửa quăng vào.
Nước mưa có chút lạ, rơi vào máng hứng trở nên đục ngầu, thậm chí còn có nhàn nhạt mùi thối. Đầu bếp Vương thúc nhận định là không thể uống được.
Lâm Nhược Vũ vỗ vỗ ngực, thở phào:
Hoàng Bân nhanh chóng tiến đến, cầm lấy quyển bút ký và mở ra xem xét:
Bước chân năm người dừng lại trước một chiếc thuyền lớn neo đậu trên bờ biển. Chúc Anh và Hoàng Bân liếc nhau, cho bọn trẻ một ánh mắt yên tâm rồi tung người lên thuyền dò xét.
“Có phát hiện gì sao?”
Ánh lửa mờ mờ chiếu rọi, bọn họ thấy một bộ bàn ghế đơn sơ cùng năm cái giường lớn.
Hoàng Bân tìm được một ngọn nến trong hộc tủ, để lên bàn nhóm lửa:
Huyền Minh cũng phát hiện Đồ Phong đang trầm mặt.
Tất cả mọi người đã bắt đầu không chịu nổi, quyết định hồi thuyền quay về làng.
Việc câu cá vẫn diễn ra, bên ngoài sóng biển có chút mạnh, chúng ta cũng chỉ dám đứng xa xa mép thuyền thả câu.
Huyền Minh lắc đầu cười khổ, biết rõ tính cách của tiểu nữ hài này, nàng thật sự không xem bọn hắn như người ngoài. Tại sao trời cao ban cho nàng gương mặt tuyệt mỹ nhưng lại lấy đi sự lương thiện và tiết tháo của nàng? Huyền Minh thật sự không hiểu nổi, quá mẹ nó tương phản.
“Gương mặt khuynh quốc khuynh thành của ta”
“Khụ, ngươi không phải đã bôi thuốc đặc trị của Sở gia chúng ta rồi sao, đảm bảo không để lại sẹo” Huyền Minh cam đoan an ủi.
“Ta nghe thấy tiếng sóng” Hoàng Bân giật giật lỗ tai, nói khẽ.
Ngày thứ bảy:
“Cuối cùng cũng đi ra, trời tối trong rừng thật đáng sợ” nàng thở phào.
Ngày thứ hai:
Lâm Nhược Vũ rụt rè hỏi:
“Thượng cổ tiên đạo kẻ thống trị, sẽ không dễ dàng cam lòng như vậy c·h·ế·t đi”
Huyền Minh nghe xong không khỏi sợ hãi:
Chúc Anh nhíu mày:
“Dọa ta một phen”
Đêm nay ta vui đến không ngủ được, mọi lo lắng vô cớ những ngày này cũng tan biến phần nào.
Huyền Minh mỉm cười hòa hoãn, trấn an:
Nàng một bộ hoài nghi nhân sinh trông về bốn người:
“Chúng ta không rõ nguyên nhân làng chài biến mất, phải điều tra rõ ràng, không thể bỏ qua dấu vết”
Đây là lần đầu tiên trong đời ta viết nhật ký. Lúc nhỏ, mẫu thân có nói chỉ có người có tật giật mình, sống không đúng đắn mới lén lút ghi lại vở nhỏ. Ta là một người tốt, chính hiệu người tốt, ta viết nhật ký là bởi vì trong lòng lo lắng bất an, ta thật sự không biết kể cùng ai, cũng không còn dám tin tưởng người nào trong ngôi làng này nữa.
Ngày thứ mười hai:
Ngày thứ tám khi rời bến:
Vương thúc câu được một con cá kỳ lạ, to gần ba gang bàn tay. Vảy có màu đen sậm, mắt trừng màu đỏ, trên miệng răng nanh tựa như gai nhọn toàn bộ lòi ra khoang miệng. Chúng ta hoảng sợ một trận, không ai dám ăn nó, chỉ có thể cất giữ riêng với mẻ cá khác, sau khi về đem bán xem có được giá hay không.
Ta không hiểu bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an.
Đến tối, trong chúng ta lại có bảy người câu được Tuyết Ngư, thuyền trưởng vui mừng mở tiệc.
Đáng lẽ hôm nay thuyền sẽ đến Tam Nhạn đảo, nhưng đảo không thấy, thuyền trưởng bắt đầu nghi ngờ chúng ta đi lầm phương hướng, tuy nhiên tất cả la bàn trên thuyền vẫn một mực hướng về phía trước.
Chương 23: Bút Ký (1)
Nàng không cam lòng, hỏi:
Có lẽ người mất tích tiếp theo sẽ là ta đi.
Đồ Phong giọng điệu rèn sắt không thành nói:
Chúc Anh lắc đầu:
Ta có chút sợ, đây là lần đầu tiên ta gặp mưa bão ở mùa này. Đáng lẽ ra phải là bão tuyết, tại sao lại chuyển mưa to? Không thích hợp, bây giờ cũng không phải mùa xuân.
“Môn thuật pháp này ta đã thử luyện, nhưng không có tiến triển”
Huyền Minh trầm ngâm:
Lâm Nhược Vũ càng sợ hãi, tiến lại gần Huyền Minh tìm cảm giác an toàn.
Ngày thứ tư: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quỷ Dị khôi phục, không ngờ chỉ mới mấy năm đã có quỷ dị xuất hiện tại ngoại giới. Tiến độ này nhanh hơn ta dự tính rất nhiều. Có kẻ trong bóng tối cố ý thúc đẩy việc này. Thân mang Vô Căn Chi Thể sẽ rất dễ bị bọn hắn chú ý, ngươi phải càng nâng cao cảnh giác”
Đó là một quyển sách nhăn nheo đầy vết bẩn, có nhiều vết tích bị nước thấm ướt, mặt giấy bong tróc toả ra nhàn nhạt mùi tanh, chữ bên trên lấm lem mờ nhạt, miễn cưỡng có thể phân biệt nhìn rõ nội dung.
“Các ngươi nhìn đằng trước, có ba chiếc thuyền lớn”
Nước biển có đặc tính ô nhiễm mọi loại vật chất, được các Tiên Tôn cải tạo trở thành một trong năm đại phong cấm chi địa, bên dưới đáy biển chồng chất không biết bao nhiêu Quỷ Dị đang ngủ say”
“Các ngươi nghe xem”
Lâm Nhược Vũ cũng nhận ra điều bất thường, giọng run rẩy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu để lại sẹo thì sao bây giờ”
Đồ Phong chỉ cười nhẹ, đáp:
“Trong bọn hắn lợi hại nhất cũng chỉ là thất phẩm võ phu, không lọt nổi vào mắt bậc đại năng này”
“Lão Chúc, nơi này có manh mối”
“Một quyển bút ký” Đồ Phong suy đoán nói.
Chúc Anh nhìn hắn như đồ ngốc:
Bên ngoài trời vẫn mưa, đã ba ngày ta chưa thấy được ánh sáng mặt trời, thật ra ta cũng không xác định được thời gian cụ thể, bầu trời một mực tối đen.
“Chúng ta có ba chiếc thuyền lớn, muốn qua sông chỉ cần một chiếc, có cần thử trước không?”
Hôm nay ta lại câu được Tuyết Ngư, nhưng cũng không có bao nhiêu vui mừng, hai con Tuyết Ngư đã đủ tiền đưa mẫu thân vào kinh thành chữa bệnh, ta thật muốn về nhà.
Ánh trăng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, sương đêm lành lạnh khiến không khí thêm phần mát mẻ dễ chịu. Tiếng côn trùng và động vật hòa quyện tạo thành bản nhạc đêm đầy mê hoặc.
Hoàng Bân nhìn xung quanh, bãi cát mênh mông chỉ có họ và những con thuyền buồm, không có làng chài, không có nhà, càng không có một ai. Gió lạnh từ sông Giang Yên thổi vào, Hoàng Bân không còn cảm thấy dễ chịu, dọc theo sống lưng dâng lên hàn ý.
Trong lòng Huyền Minh vang lên tiếng nói của Đồ Phong:
Tiểu miêu miêu bị nàng ôm chặt khó chịu, bất mãn kêu meo meo meo kháng cự, những ngày này nó rất khổ cực, lông tơ màu trắng cao quý dính đầy vết bẩn, cũng may miêu thủ phi phàm, đánh thắng được không ít rắn rừng.
“Quả nhiên là Vô Tận Hải Vực”
“Không có ai, bọn họ rốt cuộc đi đâu? Bị sóng biển cuốn trôi cả làng?”
“Thời đại trước gánh chịu hy sinh không thể đong đếm. Lần đầu tiên ta gặp ngươi cũng là ở nơi này, ta mới biết được Vô Tận Hải Vực thậm chí còn liên thông qua một thế giới khác. Bí ẩn của thời đại tu tiên bị chôn vùi quá nhiều, lúc đọc ký ức của ngươi, ta sinh ra sợ hãi vì đây có thể là bố trí của một vị Tiên Tôn nào đó”
Ngày thứ hai mươi:
Huyền Minh mặc dù đã liên tưởng đến chuyện này, nhưng nghe Đồ Phong nói xong cũng không khỏi nặng nề.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.