Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Cuồn Cuộn Luân Hồi, Không Kiếp Sau

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Cuồn Cuộn Luân Hồi, Không Kiếp Sau


“Nhìn kỹ, đây là bên trong luân hồi”

Huyết y Tịch Nguyệt Đồ Phong hoành không bay tới với tốc độ kinh hoàng trong một cái đường hầm vòng xoáy.

Trắng, đen, xám, đỏ, bốn màu sắc chủ đạo của đường hầm này hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh kỳ ảo nhưng đầy u tối.

Phía trước, đường hầm dường như kéo dài vô tận, đen ngòm và sâu thẳm, tạo cho Huyền Minh cảm giác như đang bay vào thâm uyên không đáy, mãi mãi không thể nào thoát ra.

“Ngươi muốn làm gì?” Huyền Minh cất tiếng hỏi, giọng nói có chút không xác định.

Phong lão vẫn một tay cầm chân linh quỷ đan, một tay giữ thể xác Tịch Nguyệt Huyền Minh bình tĩnh trả lời:

“Một nghi thức, ta và ngươi sẽ cùng nhau luân hồi”

“Đồ Viên quả thật tạo cho ta một cái phiền phức bất ngờ, khiến Đại Mộng Thiên Thu Quỷ khôi phục nhanh hơn dự kiến”

“Cho nên chỉ còn có biện pháp cuối cùng này”

Tịch Nguyệt Đồ Phong xoa nhẹ chân linh quỷ đan, nói tiếp:

“Ban đầu, ta dự định dùng ngươi làm vật chứa Đại Mộng Thiên Thu, khiến cho nó và Táng Tiên Quỷ cùng nhau đối kháng mà tạm thời “c·hết đi”.

Sau đó, chỉ cần đoạt thể, ta liền có thể lần nữa tiếp quản Đại Mộng Thiên Thu, kèm theo cả Táng Tiên Quỷ cùng chân linh quỷ đan.

Còn lại tinh hoa của bộ Vô Căn Chi Thể đã sắp không dùng được này, xem như vật đền bù cho ngươi, cùng nhau theo ngươi luân hồi vào thế giới hiện thực.

Đáng tiếc, không được như ý nguyện.

Tịch Nguyệt Đồ Viên cũng có ý tưởng này”.

Từ chân linh quỷ đan truyền ra tiếng nói của Huyền Minh:

“Cái này luân hồi không bình thường”

Tịch Nguyệt Đồ Phong mỉm cười hỏi:

“Ngươi cảm nhận thế nào?”

Huyền Minh trầm ngâm trả lời:

“Sát khí cùng oán khí quá nặng. Không chỉ thế, càng vào sâu, ta càng cảm thấy nồng nặc hỗn loạn linh dị lực lượng”

“Rất tạp, rất dơ bẩn”

Tịch Nguyệt Đồ Phong gật đầu, đồng ý với thuyết pháp của Huyền Minh:

“Ngươi miêu tả cũng không sai, vì vốn dĩ luân hồi thật sự đã sụp đổ”

“Nơi đây là một cái nhân tạo luân hồi”

Huyền Minh giọng nói mang theo vẻ suy đoán:

“Đây chẳng lẽ là sản phẩm của các Tiên Tôn năm xưa?”

“Ngươi đoán không sai” Tịch Nguyệt Đồ Phong ôn hòa đáp:

“Lúc đó, thiên địa hấp hối, linh dị lực lượng ô nhiễm cả trong luân hồi.

Đời sau sinh ra sẽ có xác suất cao trở thành quỷ nô, mãi mãi trầm luân trong bóng tối.

Cho nên các bật Tiên Tôn đã tự tay phá huỷ vốn có luân hồi, sau đó bỏ ra đại giới cải tạo lại nó”.

Tịch Nguyệt Đồ Phong cười nhẹ:

“Nơi này đã trở thành một cái cối xoay.

Tất cả linh hồn sau khi c·hết sẽ bị luân hồi lực lượng kéo đến đây, trải qua tầng tầng nghiền nát xoay nhiễn mà lọc ra linh dị ô nhiễm.

Sau đó, những mảnh vỡ linh hồn tinh khiết sẽ hoà trộn lại với nhau và sản sinh ra từng linh hồn hoàn toàn mới, đưa vào trung tâm lục đạo đầu thai.

Bằng cách này, luân hồi ô nhiễm sẽ được giải quyết, quy luật tự nhiên của thiên địa vẫn sẽ được duy trì”.

Huyền Minh nói ra:

“Điều đó có nghĩa là, kể từ khi đó, tất cả sinh linh của giới này liền không có kiếp sau”

Tịch Nguyệt Đồ Phong bình tĩnh đáp:

“Cho nên ta mới nói, được sống trong mộng cảnh là một loại may mắn. Chỉ cần ta còn tồn tại, bọn hắn sẽ vĩnh viễn trên ý nghĩa không bao giờ c·hết đi”

Huyền Minh nhàn nhạt nói:

“Bốn mươi ngàn năm trôi qua, nhân tính của ngươi đã bị Đại Mộng Thiên Thu đồng hoá”

Tịch Nguyệt Đồ Phong ngừng bay, đứng lặng giữa không trung:

“Đã đến nơi, vị trí này đầu thai đến Trung Thổ Đại Hàn, rất gần với Vô Tận Hải Vực.

Cùng ta luân hồi đi, có Táng Tiên Quỷ, chúng ta sẽ không bị luân hồi nghiền nát”

Huyền Minh hiểu ý, liền thôi động Táng Tiên Quỷ lực lượng bên trong quỷ đan hình thành vòng tròn tường chắn.

Huyết y Phong lão cười một tiếng, nhảy vào cuồn cuộn luân hồi vòng xoáy.

“Ta vẫn là ta, nếu không năm xưa cũng sẽ không được lựa chọn thừa kế bộ thân thể này.

Ngược lại là ngươi, ta thấy rõ trong mắt ngươi có một tia coi thường sinh mạng”.

Đây là âm thanh cuối cùng Huyền Minh nghe thấy.

Sau đó, vô tận cảm giác đau đớn từ linh hồn truyền đến, hơn hẳn lóc thịt lột da, hơn hẳn nghiền xương cực hình.

Dù Huyền Minh tự nhận sức chịu đựng không thấp, nhưng cũng chỉ chống được hai hơi liền lập tức mất đi ý thức vì đau đớn.

____________________________________________

Những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống, phủ kín cả kinh thành hoa lệ.

Bầu trời xám xịt, những đám mây nặng nề như muốn kéo xuống cả bầu trời.

Giữa tiết trời lạnh lẽo, dòng người đông đúc chen lấn đi nhanh, trên thân ai nấy đều phủ kín áo bông dày.

Lúc đi ngang qua Thiên Hành thương hội, một vài người không nhịn được tò mò mà nhìn vào.

Trước cổng đại phủ, hơn hai mươi tên cao to vạm vỡ mặc giáp thị vệ, ánh mắt sắc bén, hông đeo khảm đao, mang theo gương mặt lạnh lẽo đứng như một bức tượng.

Hai bên cổng sừng sững hai con sư tử ngọc thanh đồng, xa xa trông tới tựa như thiên binh đứng gác.

Bên trong đại viện rộng lớn, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng ấm áp tỏa ra, phản chiếu trên mặt tuyết ngoài sân, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.

Trong căn phòng chính của gia đình thương lái lớn nhất kinh thành, lúc này đang bị bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng bao phủ.

Một người phụ nữ trẻ đang nằm trên chiếc giường rộng lớn xa hoa, mồ hôi ướt đẫm dù trời đang rét buốt.

Xung quanh nàng, người hầu và bà mụ đang tất bật chuẩn bị mọi thứ.

"Phu nhân, cố lên! Hai thiên thần nhỏ sắp chào đời rồi!"

"Phu nhân, dùng sức!"

"Một chút nữa thôi, sắp ra, sắp ra rồi!"

Bà mụ già nhẹ giọng khích lệ, giọng điệu không kiềm nổi sự gấp gáp.

Người phụ nữ thở gấp, đôi mắt sáng lên niềm hy vọng và kiên cường.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày đặc, nhưng trong lòng nàng, một ngọn lửa ấm áp đang bừng cháy.

Tiếng khóc đầu tiên vang lên, rồi tiếp theo là tiếng khóc thứ hai, hòa quyện với tiếng gió rít gào ngoài trời.

"Sinh rồi, sinh rồi, là một đôi song sinh!" bà mụ già vui mừng reo lên, nâng niu hai đứa trẻ mới chào đời trong tay mình.

"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng lão gia".

Hai đứa trẻ, đều là nam hài, nằm gọn trong tay người hầu, mắt chúng nhắm nghiền, làn da hồng hào tương phản với cái rét cắt da cắt thịt ngoài kia.

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng chiếu xuống gương mặt hai đứa trẻ, phát ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.

Đôi mắt người mẹ ánh lên niềm hạnh phúc, nàng nhẹ nhàng ôm hai đứa trẻ vào lòng, cảm nhận hơi ấm của chúng giữa cái lạnh thấu xương bên ngoài.

Đầu óc Huyền Minh còn đang mơ màng, chưa kịp định hình thích nghi với cơ thể mới thì trong đầu đã vang lên giọng nói non nớt của Phong lão:

"Mau khóc đi."

Huyền Minh trong nháy mắt liền tỉnh táo.

"Oе ое ое"

Hai đạo tiếng khóc đồng loạt vang lên, dọa sợ một đám chim thú bên ngoài vội vã vỗ cánh bay đi.

Từ ngoài cửa, một người đàn ông trung niên cao ráo, khuôn mặt kiên nghị, nghe thấy tiếng khóc vang lên liền vội vã đẩy cửa bước vào.

Trên gương mặt hắn hiện rõ nét vui mừng khi tiến đến bên giường người phụ nữ.

“Ngọc Lan, nàng không sao chứ?” hắn hỏi, giọng đầy lo lắng.

Người phụ nữ hai mắt mệt mỏi nhưng ánh lên niềm hạnh phúc, bờ môi khô khốc tái nhợt khẽ mỉm cười:

“Ta không sao, phu quân. Mau xem hài nhi...”

“Ngươi đặt tên cho bọn chúng đi,” nàng nói, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy yêu thương.

Trong lúc ấy, trong lòng Huyền Minh vang lên giọng nói của Phong lão:

“Ngươi muốn tên gì? Phụ thân kiếp này họ Sở, là thương chủ Thiên Hành Phủ, chấp chưởng thương hội lớn nhất Đại Hàn”

Giữa tiếng khóc, Huyền Minh hồi đáp trong tâm trí:

“Gọi là Sở Huyền Minh”

“Sao không đầu thai vào hoàng thất Đại Hàn?”

Phong lão lạnh nhạt trả lời:

“Đại Hàn quốc vận sắp tàn, đầu thai vào hoàng thất không có lợi. Thân phận thiếu chủ Thiên Hành Phủ là đã đủ”

Sở Thiên Hành lâm vào trầm tư, chợt nhớ tới điều gì mỉm cười nói:

“Năm xưa, khi phụ thân ta còn sống, từng rất mong muốn có một đứa cháu trai.

Phụ thân ta đã lấy danh tự dự bị cho cháu trai là Đồ Phong, kể về giấc mơ thời trẻ của hắn, muốn dùng đao xé phong tuyết nổi danh giang hồ.

Phong tuyết tang hàn, giang hồ loạn.

Một đao một kiếm, tịch Đồ Phong”.

“Trưởng tử sẽ gọi là Sở Đồ Phong”

Ngọc Lan mỉm cười nhìn đứa con đầu lòng trong tã lót:

“Tên rất hay phải không Đồ Phong?”

“Vậy còn tiểu nhi tử?” nàng hỏi.

Sở Thiên Hành đưa tay chỉnh lại một lọn tóc rối trên mặt nàng, cưng chiều nói:

“Chúng ta lần đầu gặp nhau vào một ngày tuyết sương lạnh giá ở Đông Minh thành, vì một chiếc áo ấm mà quen biết.

Đông Thành tương tư, hoa đào nở.

Giang tuyết Minh Huyền, đậm kết duyên”

“Liền gọi Sở Huyền Minh”.

_______________________________________

Đêm đen bao trùm Đại Hàn kinh thành, tuyết rơi trắng xóa tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng mà hùng vĩ.

Trong Thiên Hành Phủ, đám nô tì mệt mỏi gục xuống bàn, chìm sâu vào giấc ngủ.

Bên khung cửa sổ, Huyền Minh và Tịch Nguyệt Đồ Phong, hai thân ảnh nhỏ nhắn còn mặc tã lót đứng lặng ngắm nhìn cảnh tuyết rơi.

Tuyết phủ trắng xóa bên ngoài đại viện, từng bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tạo nên tấm thảm trắng mịn màng trải dài vô tận.

Những ngọn cây cổ thụ quanh sân phủ đầy tuyết, cành lá nặng trĩu như đang cúi mình trước sức nặng của mùa đông.

Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao rọi xuống, phản chiếu trên mặt tuyết lấp lánh như những viên ngọc quý, tạo nên một bức tranh thủy mặc cổ xưa.

“Táng Tiên Quỷ biến mất”

Huyền Minh hướng “huynh trưởng” truyền âm:

“Chân linh quỷ đan của ta cũng bị tổn hại hầu như không còn”

Đồ Phong ánh mắt t·ang t·hương ngắm nhìn mặt trăng treo cao, lắc đầu đáp:

“Táng Tiên Quỷ đứng chịu mũi xào của cối xoay luân hồi. Vô Căn Quỷ Dị sẽ không bị tan biến, nhưng cũng sẽ rơi vào giấc ngủ sâu.

Ta cũng không xác định được luân hồi cuốn nó đi nơi nào.

Chỉ cần trong ba mươi năm này tìm ra nó thu hồi lại là sẽ không có chuyện gì”.

Huyền Minh trầm ngâm:

“Tại nhân gian không cần hạn chế sử dụng linh dị lực lượng sao?”

Đồ Phong mỉm cười:

“Chân linh của ngươi bị ta chia cắt thành hai phần, vừa nãy là ta sử dụng hồn lực, không phải linh dị lực”

“Thông qua luân hồi, tất cả nội tình của hai ta đều chia đều cho nhau”

“Hai bộ thể xác này miễn cưỡng xem như Vô Căn Chi Thể, ta không tu được Chân Linh Pháp, nhưng có thể sử dụng một nửa chân linh quỷ đan của ngươi làm hạt giống mà từ từ tu bổ”

Đồ Phong nhìn Huyền Minh với ánh mắt xâu xa:

“Chân Linh Pháp quả thật rất kén người tu luyện, đều yêu cầu linh hồn đặc biệt làm nền tảng, cho dù ở thế giới kiếp trước của ngươi cũng là tỉ tỉ người mới được một”

Huyền Minh gật đầu:

“Nhưng Chân Linh Pháp là hồn công tu hồn lực, không phải hồn kỹ pháp môn”

Đồ Phong một chỉ điểm ra:

“Liền biết ngươi đánh chủ ý này, đây là Kiếm Thần Điển, năm đó Thục Sơn Kiếm Tông trấn phái tuyệt học, sử dụng linh khí kết hợp với tinh thần lực để diễn luyện đối công.

Sau nhiều lần thử nghiệm, ta phát hiện hồn lực có thể thay thế cả hai thứ trên mà tu luyện, tốc độ tu luyện tuy chậm hơn gấp ngàn lần nhưng đổi lại hiệu quả mạnh hơn một chút.

Hảo hảo luyện tập”.

Huyền Minh nhắm mắt đọc thông tin truyền tới trong đầu, cười tươi hướng Đồ Phong một bái:

“Đa tạ huynh trưởng chiếu cố”

Đồ Phong đưa tay ngăn lại, thở dài:

“Ta còn thật mới biết ngươi còn có loại tính cách này, dáng vẻ trông thật vô sỉ”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Cuồn Cuộn Luân Hồi, Không Kiếp Sau