Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 192: Thù hận không c·h·ế·t không ngừng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Thù hận không c·h·ế·t không ngừng


"Một hài tử nhu thuận có thiên phú như thế, đặt trong Bạch Lộc thư viện cũng là thiên tài nhất đẳng." Cát trưởng lão tán thưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Một con chim?" Cố Tiên Nhi ngây ngẩn cả người, một con chim đột nhiên rơi vào vai nàng là có ý gì?

Nàng muốn đi hỏi sư tôn một chút, xem có thể chọn lại một con nữa không.

"Dê con lại đây!" Diệp Linh Khê ngoắc tay nói.

"Không được, ta cũng muốn tìm một con!" Cố Tiên Nhi liếc nhìn hai bên, trùng hợp lúc này một con chim nhỏ đậu trên vai nàng.

Bạch Trạch cũng không so đo, dê con thì dê con đi, ai bảo mình lớn lên giống dê chứ?

"Bạch Trạch, cho ta thần thú tốt như vậy!" Giang Bắc Thần tiếc hận, đây là thần thú, hơn nữa trong thiên hạ không có chuyện gì hắn không biết, nếu có thể thu phục, cả đời không ra khỏi cửa đều biết chuyện trong thiên hạ.

Mà con dê nhỏ kia nhìn Cố Tiên Nhi, lại nhìn Diệp Linh Khê, phảng phất như đang lựa chọn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bạch Trạch, thứ gì?" Vẻ mặt Diệp Linh Khê nghi ngờ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện này giống với Trần gia thôn trong tưởng tượng của bọn họ, điểm khác biệt duy nhất là người đ·ã c·hết.

Nghe được âm thanh của hệ thống, Giang Bắc Thần không muốn nói chuyện nữa.

Triệu Hoằng nói được một nửa, Trần Hắc Thán liền hôn mê b·ất t·ỉnh.

Đi đến chỗ sâu, Diệp Linh Khê nhìn một con dê con toàn thân trắng như tuyết đứng trước mắt, vội vàng chạy tới.

Võ Huyền Nguyệt điều khiển linh thuyền, đám người nhao nhao nhảy lên, quay đầu nhìn Trần gia thôn không tranh quyền thế, nhao nhao lắc đầu thở dài.

Diệp Linh Khê đi theo Bạch Trạch, nàng rất vui vẻ, thú cưng mà nàng thu phục không chỉ biết nói chuyện mà còn biết nhiều hơn.

Tiên Đạo Môn.

"Ngươi nói Hắc Thán sư huynh có nổi điên đi tìm Huyết Sát tông báo thù không?" Vương Lạc Ly nhìn về phía đám người Triệu Hoằng hỏi.

Mà Cố Tiên Nhi lại không vui, làm nửa ngày bản thân đã có được một con chim nhỏ, tuy rằng con chim nhỏ rất đẹp nhưng không biết nói chuyện, nàng không thích lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đang nghĩ ngợi, linh thuyền bay tới.

Mọi người nhìn thoáng qua, Trần Hắc Thán muốn đi báo thù, làm sao bây giờ?

Diệp Linh Khê và Cố Tiên Nhi cũng đã từng tới Linh Thú viên, chỉ là không xâm nhập.

Sau khi Diệp Linh Khê và Cố Tiên Nhi lấy được thú con của thần thú, cũng đi ra từ trong vườn linh thú.

Từ Trường Sinh cõng Trần Hắc Thán lên, ban nãy hắn điểm huyệt Trần Hắc Thán khiến Trần Hắc Thán mê man.

Thu hộp vào trong nhẫn trữ vật, Trần Hắc Thán lau khô nước mắt, từ trong phòng đi ra ngoài.

Trong chủ điện, bên tai Giang Bắc Thần vang lên giọng nói của hệ thống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con dê nhỏ rất không tình nguyện đi tới, đến trước mặt Diệp Linh Khê, Diệp Linh Khê đưa tay sờ sờ đầu dê con.

"Đinh, Bạch Trạch đã nhận chủ, huyết mạch đã kích hoạt."

Cố Tiên Nhi nhìn Diệp Linh Khê đạt được một con dê con, rất hâm mộ, hơn nữa còn là Bạch Trạch.

"Rất có thể, nhưng tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng, Huyết Sát tông tốt xấu gì cũng là đại tông môn, không có sư tôn ở đây, dựa vào chúng ta rất khó đánh hạ được bọn họ." Võ Huyền Nguyệt phân tích.

"Ta tên Bạch Trạch." Bạch Trạch lặp lại lần cuối.

"Ta muốn đi tìm Trần Hạo báo thù!" Trần Hắc Thán trịnh trọng nói.

"Thật ra mấy ngàn năm trước Trần gia thôn chúng ta cũng là đại gia tộc, chẳng qua đã xuống dốc. Hắc Thán, ngươi là dòng chính duy nhất, hy vọng ngươi có thể sống tốt. Nếu có một ngày Trần gia thôn chúng ta bị diệt, rất có thể là kẻ thù mấy ngàn năm trước đã tìm tới cửa. Nếu như không phải kẻ địch mấy ngàn năm trước, đó cũng là người bị những người kia điều khiển đến hủy diệt."

"Hy vọng Hắc Thán sư huynh có thể hiểu rõ điểm này." Từ Trường Sinh thở dài nói.

Đến lúc đó đi theo đám người Trần Hắc Thán vào trong, cũng có thể bảo đảm được nhiều tầng.

"Ta là thần thú Bạch Trạch, không phải dê con." Tiểu Dương lên tiếng.

Hai người kết bạn đồng hành, đi thẳng vào, cũng không sợ lạc mất.

"Ta cảm thấy tốt hơn là ngươi nên trở về tìm sư tôn đi."

Mục Cửu An học tập theo Cát trưởng lão, hiểu rõ rất nhiều tri thức.

"Bạch Trạch nhận chủ? Nhanh như vậy!"

Không mê mang như trước đó, nhưng hắn vẫn có rất nhiều thứ không hiểu.

Dù sao cũng không tìm được đường, chỉ cần đứng tại chỗ chờ đợi là được.

Bạch Trạch, thông tiếng người, hiểu chuyện vạn vật.

Nhìn đồ đệ, lại nhìn mình.

Bản thân không chiếm được, vậy đồ đệ cũng không thành vấn đề chứ?

Những người khác vận chuyển linh lực, chôn toàn bộ t·hi t·hể trong thôn. Trần Hắc Thán trực tiếp chôn phần mộ của gia gia trong sân.

Trần Hắc Thán ngồi trong phòng, nhìn bức thư mà ông nội để lại cho hắn.

Bọn Từ Trường Sinh ngồi trong sân, ai cũng không vui vẻ gì, chỉ có chút tiếc hận.

Bạch Trạch:...

Cát trưởng lão cũng tương đối dụng tâm với hắn, trên cơ bản những gì mình biết đều truyền thụ cho hắn.

"Tiểu Dương tốt." Diệp Linh Khê không biết Bạch Trạch là cái gì.

Trần Hắc Thán quét sạch bi phẫn trước đó, vẻ mặt tỉnh táo và cố chấp.

Linh chu bay lên không, hóa thành một đạo hồng quang, cấp tốc bay về phía Tiên Đạo môn.

"Giữ mấy phong thư cho ngươi, là để ổn định cảm xúc của ngươi, tuyệt đối đừng khóc sướt mướt, cuối cùng cũng có n·gười c·hết, ta sống hơn hai trăm tuổi, tính mạng cũng nên đi đến cuối cùng. Trong rương có hai tấm da thú, một tấm là Thương Long đồ, là vật tổ truyền. Ngươi từ từ nghiên cứu, một tấm không có chữ, cần máu của ngươi mới có thể kích hoạt nội dung trong đó. Còn một chiếc chìa khóa, ngươi hãy giữ cho tốt, có lẽ sau này sẽ cần dùng đến."

Giang Bắc Thần có cảm ứng, giải khai đại trận hộ tông, để bọn họ tiến vào.

"Lên đi!"

Triệu Hoằng và Từ Trường Sinh đi đến bên cạnh Trần Hắc Thán. Triệu Hoằng khoác một tay lên vai Trần Hắc Thán, nói: "Sư huynh, chuyện báo thù, ta cảm thấy..."

"Đinh, Trọng Minh Điểu nhận chủ, huyết mạch đã kích hoạt!" Bên tai Giang Bắc Thần lại vang lên giọng nói của hệ thống.

"Hắc Thán sư huynh, thế nào?" Triệu Hoằng mở miệng hỏi.

Dù sao lúc này nói gì Trần Hắc Thán cũng sẽ không nghe, còn không bằng mang về cho sư tôn giải quyết.

Trong Linh Thú viên.

Tuy nó còn nhỏ, không lớn hơn bao nhiêu so với tiểu hắc cẩu, nhưng nó vừa ra đời đã có thể hiểu biết chuyện trong thiên hạ, cho dù là con non cũng biết được rất nhiều chuyện.

"Thật ngoan."

Hắn không xem bức thư phía sau, chỉ đóng hộp lại. Đây là suy nghĩ duy nhất của hắn.

Huyết Sát tông, nàng tương đối quen thuộc, ngay tại cực bắc cảnh nội Đại Chu, cách Tiên Đạo môn cực kỳ xa xôi.

Chim nhỏ không lớn, nhưng lông vũ toàn thân diễm lệ, vô cùng đẹp.

Chương 192: Thù hận không c·h·ế·t không ngừng

Trần Hắc Thán vừa khóc vừa đọc thư, sự bi phẫn trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Ngươi cất kỹ đồ vật, sau này có cơ hội, đi tìm theo bản đồ. Tiểu tử thối, đừng khóc, mấy phong thư phía sau, ngươi xem đi, phụ mẫu ngươi để lại cho ngươi. Hắc Thán, bảo trọng!"

"Không biết bên phía Trần Hắc Thán thế nào rồi." Giang Bắc Thần nhìn về phía xa, chờ đám người Trần Hắc Thán trở về.

"Hắc Thán, khi ngươi đọc thư, có thể ta đ·ã c·hết. Đương nhiên, khi ta còn sống ngươi sẽ không nhìn thấy, ta đã giấu đi. Chỉ khi ta c·hết, ngươi tới đây, thứ của ta mới có thể thấy. Hiện tại tiểu tử ngươi thế nào rồi? Trở thành tu sĩ chưa? Thôi quên đi, ta cũng không biết, cũng không muốn biết."

Lại thêm một ngày, Thiên Nguyên bí cảnh sẽ mở ra, con non thần thú của Linh Thú viên, một khi nhận chủ, kích hoạt huyết mạch, thực lực sẽ tăng lên.

Không thể so sánh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Thù hận không c·h·ế·t không ngừng