Song Ngư Tinh Tú Thần Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chung kết
Võ Nhi Linh hớn hở nói: "Thật là chờ mong khi môn chủ đạt tới cảnh giới mà người nói thật nhanh a như vậy thì chúng ta cũng sẽ thành chúa tể 1 phương rồi, ha ha."
Thanh Nhật thanh âm vang dội nói:
Thẩm Thiên Thu xuất kiếm cực nhanh chém tới:
"Nhật Nguyệt Tinh Môn chúng ta không cần phế vật chỉ cần người tài; không cần số lượng chỉ cần chất lượng.' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thiên Thu nhấm mắt định thần, khẽ nói: "Mong huynh không hối hận; [Bát Quái Hình kiếm pháp] đệ nhất trọng 'Tứ Phương Rung Chuyển'. "
Thanh Nhật gật đầu nói: "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, người đâu mau chóng mang Thiên Kình Thư đi dưỡng thương."
"Cả hai biểu hiện rất tốt, sau này các ngươi sẽ là đệ tử nội môn của bản môn; trận chung tới đây là kết thúc bản môn chủ tuyên bố người đứng đầu kì tuyển chọn là Trương Tuân bảng 'Tinh giả' và Thẩm Thiên Thu bảng 'Tinh sĩ'."
Thẩm Thiên Thu gật đầu nói: "Được vậy nếu trận này ai thua sẽ phải lấy một viên 'Thư Thái đan" đan dược nhị phẩm tặng cho người thắng đi, thấy sao hả?"
Đó là một loại ý gọi là *Kiếm ý* thứ chỉ xuất hiện ở những người đã trải qua khổ luyện tìm tòi mà lĩnh ngộ.
Thanh Nhật cười nói: "Yên tâm ta sẽ làm chứng cho vụ cá cược này, chắc hẳn mọi người cũng không có dị nghị gì đâu nhỉ."
"Nhi tứ muội à, muội vẫn nên lo chăm chỉ tu hành đi đùng quan tâm chuyện của đám tiểu bối này, dù sao thì môn chủ huynh ấy cũng đã đứng ra làm chứng cho chúng rồi nên là muội nói gì cũng vô dụng thôi."
Sự v·a c·hạm khiến người xem không thể rời mắt tất cả dường như ngừng thở trong một khoảng khắc ngắn để xem kết quả cuối cùng của trận đấu.
Thiên Kình Thư cười đáp: "Nếu Thẩm công tử đã nói vậy thì ta đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Thẩm Thiên Thu chấp tay nói:
Kích thứ ba 'Phá Thiên Vân'
Phan Phi Hải đứng dậy nói: "Mời hai tuyển thủ Thẩm Thiên Thu và Thiên Kình Thư lên lôi đài chiến."
"Đây là phần thưởng của các ngươi mong các ngươi nhanh chóng trưởng thành làm rạng rỡ tông môn a." Băng Thanh Nhật từ trong giới chỉ lấy ra hai cái hộp màu bạc sau đó dùng tinh lực khống chế đem tới trước hai người Trương Tuân và Thẩm Thiên Thu.
Lê Tú Ngọc nói: "Tứ muội cứ yên tâm mà tu luyện đi rồi sẽ tới lúc đó thôi, nhưng chúng ta cũng nên cố gắng tiến bộ nếu không những cái ghế môn lão này cũng khó ngồi nha; dù sao thì sau khi nghe môn chủ nói về thế giới rộng lớn hơn đúng là kích thích người mà."
Vũ Minh gật đầu nói: "Đúng là nên tăng tốc tu luyện rồi, ta cũng phải cố gắng nâng *Kiếm ý* của bản thân từ đại thành l·ên đ·ỉnh phong thậm chí là *Hư Kiếm thế* mới được a."
Giải quyết ổn thỏa Băng Thanh Nhật nhìn xuống đoàn người mà nói:
Thiên Kình Thư ngạc nhiên đáp: "Vừa mới bắt đầu đã dùng tinh quyết nhị phẩm trung cấp rồi à vậy mình không thể kém hơn được."
Thiên Kình Thư nhanh chóng đem toàn bộ tinh lực còn sót lại tạo thành lá chắn ngăn chặn kiếm khí cương mãnh kia tuy nhiên lá chắn lại không chịu nổi mà vỡ nát; vết kiếm chém tới đánh bay hắn ra xa đập xuyên qua bức tường ngã xuống nền đất với chi chít v·ết m·áu mà ngất đi.
"Ngọc đại tỷ à, muội lại thấy bọn chúng tâm tính không được tốt cho lắm dù sao cũng là đang thi đấu mà bịn chúng cái này còn mời tới mời lui đúng là không biết tốt xấu."
Tuy vết chém mang theo sức mạnh của ý nhưng chưa phải hoàn toàn là *Kiếm ý* bởi ý mang trong kiếm còn chưa đủ thông suốt.
Thiên Kình Thư phấn khích nói: "Thẩm công tử cứ việc phóng ngựa mà tới đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Nhật thanh âm vang lên:
Mọi người tham quan lôi đài ở xung quanh nghe thấy lời đó đều gật đầu tán đồng ý kiến của Băng Thanh Nhật.
Thanh Nhật: "Ha ha ha, xin lỗi vì làm mất thời gian của mọi người, bản môn chủ thông báo do Ngọc Hoa bị trọng thương nên tự nguyện từ bỏ việc tranh giành quán quân nên cuộc đấu bán kết thứ hai sẽ biến thành cuộc đấu lôi đài trận chung kết."
"Bây giờ cuộc thi đấu chung kết nhầm tìm ra quán quân bắt đầu."
Cuộc nói chuyện giữa các nhân vật hạch tâm chủ chốt của 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' diễn ra vô cùng sôi nổi nhưng mọi người phía dưới lại không nghe được gì cả vì đơn giản Thanh Nhật và các môn lão đã lập kết giới cách âm và trao đổi tinh thần lực.
Mọi người đều gật nhẹ đầu rồi hóa thành từng đoàn lưu quang trở về đình viện của bản thân tiếp tục tu luyện.
Thanh Nhật như bắt được phản ứng đó của các ngoại lão trong môn mà chỉ chậm rãi lắc đầu cười thầm trong lòng.
Thanh Nhật gật đầu cười nói: "Vậy thì mọi người cùng nhau quan chiến tiếp thôi nào, ta cũng rất muốn nhìn thấy tương lai của thế hệ trẻ này."
Thẩm Thiên Thu tiếp tục vung ra 2 kiếm sau cùng:
Thanh Nhật mỉm cười tán thưởng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương đâm ra mang lực chấn nh·iếp kinh người có thể chuyển dời cả tòa núi.
Âm thanh kim loại vang lên: Keng...keng!
Thanh Nhật cười nói: "Tam môn lão đúng là suy nghĩ giống với môn chủ ta nha, ha ha."
Nói rồi Thanh Nhật biến thành một đoàn lưu quang rồi biến mất.
Trần Nhuyễn đáp: "Vậy thì trước mắt chúng ta cố gắng đạt tới 'Tinh Linh' cảnh đi bởi môn chủ bây giờ tuy chỉ là 'Tinh kim' sơ kỳ nhưng tinh thần lữ đã vượt ngàn mở ra linh thức rồi nên chúng ta không thể làm kẻ kéo chân được."
"Bản tọa thông báo cuộc tuyển chọn đệ tử của Nhật Nguyệt Tinh Môn đến đây là kết thúc cảm ơn các vị bằng hữu đã nể mặt ta mà tới góp mặt, Băng mỗ ngày khác sẽ tới nhà để tạ ơn các vị trước mắt thì mong chư vị nhận 300 tinh thạch cho mỗi người a."
"Được rồi mọi người sắp xếp thu dọn lại chỗ này đi rồi dãn các đệ tử nội môn và ngoại môn về chỗ của mình; nhân tiện thông báo cho bọn nhỏ là 1 năm sau tông môn sẽ cử thành chọn lọc nếu là ngoại môn thì phải là 'Tinh sĩ' cảnh mới được lưu lại còn nội môn phải là 'Tinh sư' cảnh nếu ai không đạt sẽ bị đuổi khỏi tông môn."
"Hai người các ngươi hãy cứ đánh hết sức mình đi đừng lo lắng cho người khác; nên nhớ rằng khi đang chiến đấu thì không được phân tâm nếu không đó chính là điểm chí mạng của bản thân có thể khiến kẻ thù lợi dụng mà hạ sát thủ với mình."
"Hãy xem đây [Thiên Hoang kiếm pháp] thức thứ nhất 'Định Thiên Vũ'. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ha ha, hai thằng nhóc này vừa vào đã dốc toàn lực tung ra một môn tinh quyết nhị phẩm bậc trung rồi đúng là thú vị mà."
Kiếm chém ra tản mát khí tức sát phạt làm rung chuyển tứ phương.
Thanh Nhật cười nói: "Hiểu là được, ha ha ha ha."
Thiên Kình Thư cũng lập tức đâm ra hai kích cuối:
2 luồng kiếm mang theo sức mạnh đủ để xẻ trời và 2 kích thương mang theo sự xuyên thấu đủ để xuyên phá thiên vân.
Trần Nhuyễn cũng lên tiếng:
Thiên Kình Thư thở dốc sau đó bình tâm, lẩm bẩm nói: "Không phải chỉ có huynh mới biết tinh quyết tam phẩm đâu; [Hám Địa thương pháp] đệ nhất thức 'Dời Núi'. "
Kích thứ hai 'Tán Địa Nhai'
Các môn lão đều gật đầu với lời nói của môn chủ bọn họ vì họ có thể thấy được trên kiếm của Thẩm Thiên Thu chém ra tản ra một luồng sức mạnh khác ngoài tinh lực.
Ngồi ở bên trên Thanh Nhật nhìn thấy luồng tinh lực khủng kh·iếp đó cũng hơi ngạc nhiên nhưng lập tức bình tĩnh lại mà mỉm cười sau đó vẫy tay một cái
" Đây là /Thiên Nguyên Kiếm/ tinh khí nhị phẩm trung cấp, binh khí tốt nhất của ta; Kình Thư huynh hãy lấy ra binh khí của mình đi."
Thanh Nhật nói nhỏ: "Xem ra là sắp kết thúc rồi; thắng bại đã rõ a."
Cuộc chiến vẫn tiếp tục diễn ra!
Thẩm Thiên Thu lên tiếng đáp: "Vâng, môn chủ". Rồi hắn lập tức nhìn về phía đối diện nói lớn: "Kình Thư huynh cẩn thận đấy vì ta lần này sẽ dùng một bộ tinh quyết mà ta chưa bao giờ cho người ngoài thấy nên hãy cẩn thận đó."
Lê Tú Ngọc gật đầu tán đồng nói: "Hữu hộ pháp nói đúng nếu có thể bồi dưỡng trưởng thành thì tương lai hắn có lẽ sẽ trở thành một kiếm tu xuất sắc a."
Thanh âm đó tạo ra từng đợt sóng tinh lực hung hãn lan tỏa xung quanh sàn đấu. Cả hai bị đẩy lùi lại 2, 3 bước nhưng sau đó lại tiếp tục thi triển thủ đoạn của bản thân.
Trương Tuân quỳ xuống đáp: "Đệ tử tạ ơn môn chủ."
Lê Tú Ngọc mỉm cười mệt mỏi nói: "Ngày sau có lẽ sẽ rất bận rộn đây, thôi mọi người giải tán về đình viện mà tu luyện thôi nào."
Vũ Minh tán thưởng: "Không ngờ ở độ tuổi và cảnh giới như vậy mà đã lĩnh hội được con đường đi tới *Kiếm ý* rồi đúng không hổ là thiên phú 'Lục' sắc nhất phẩm tinh lực a, quả là thiên tài đáng để bồi dưỡng, ha ha ha."
Thẩm Thiên Thu lật tay tế ra một thanh trường kiếm màu bạc lấp lánh nói:
" [Xuyên Vân thương pháp] kích thứ nhất 'Chấn Hải Lãng'. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thức thứ hai 'Phá Thiên Kình'
Phụng Bàng ngắt lời nói:
Keng...
Phan Phi Hải ngao ngán, nói: "Ta nói này chúng ta đều là nhân vật hạch tâm của một tông môn đấy nên là hãy tiết chế lại một chút giữ hình tượng cho bản thân lẫn tông môn đi và hãy quan sát kĩ trận đấu của đám tiểu bối này đi vì bọn chúng chính là một trong các mầm non tốt cho tương lai tông môn sau này đó."
Lê Tú Ngọc đạm mạc nói: "Nếu như bọn chúng có thể phát triển tốt thì sau này cũng sẽ là cường giả trong môn đó, thậm chí còn có thể trở thành nội lão quan trọng đâu."
Thiên Kình Thư mỉm cười nói: "Nếu Thẩm công tử muốn xem binh khí của ta thì được thôi." Từ trong giới chỉ Kình Thư lấy ra một thanh trường thương màu vàng kim óng ánh chỉ về phía Thiên Thư đáp: "Đây là /Bá Vương Thương/ tinh khí nhị phẩm trung cấp của ta, mong Thẩm huynh chỉ giáo cho."
Thức thứ ba 'Trảm Thiên Hoang'
Do kiếm mang ý tuy chỉ hư ảo nhưng sức mạnh lại kinh người cứ như vậy mà trảm nát thương ảnh sau đó tiếp tục đánh tới thân trước của Thiên Kình Thư.
Tinh lực lan toả ra xung quanh khiến cho cả một số ngoại lão của Nhật Nguyệt Tinh Môn rùng cả da mình bởi họ cảm nhận được lượng tinh lực khủng bố từ hai chiêu thức kia mà bất chợt nuốt nước bọt vô ý thức vì họ cảm thấy nếu đổi lại là họ thì cũng chưa chắc có thể an ổn sau đòn công kích như vậy.
Thẩm Thiên Thu và Thiên Kình Thư bước lên đài với sự chú ý và tiếng kêu gào phấn khích của mọi người.
Hai bên chiêu thức v·a c·hạm trực tiếp làm chấn động sàn đấu kịch liệt, luồng tinh lực bùng nổ không thua kém gì một kích toàn lực của 'Tinh sư' trung kỳ khiến mọi người rợn cả tóc gáy mà thở dốc cố nuốt nước bọt.
Thẩm Thiên Thu cũng là quỳ xuống thành khẩn: "Đệ tử tạ ơn môn chủ."
Linh Võ Nhi quay đầu nhìn sang Lê Tú Ngọc nói:
Xung quang sàn đấu lập tức hiện lên kết giới vững chắc chống đỡ lại sự chấn động tinh lực bên trong.
Thẩm Thiên Thu thở dốc nói: "Xin lỗi nhé Kình Thư huynh nhưng người thắng là ta."
"Muội thì lại thấy như vậy cũng tốt mà dù sao có vật đặt cược thì bọn nó mới biết quý trọng mà chiến đấu đến cùng, tông môn chúng ta chính là cần những đệ tử như vậy."
"Đây đã là trận trung kết rồi nên hãy dùng hết sức nhé, đừng để khí thế trận đấu này thua trận trước đó; à mà tại sao chúng ta lại không đặt cược một thứ gì đó đi như vậy sẽ khiến mọi người hứng thú hơn."
Chương 4: Chung kết
Mọi người sau khi nhận tinh thạch của bản thân thì vui vẻ nhanh chóng ra về chẳng mấy chốc sân đấu vốn đông nghẹt người bây giờ chỉ còn lác đác vài thân ảnh.
Thiên Kình Thư trực tiếp gật đầu sau đó nhìn về phía Thanh Nhật thân ảnh nói : "Nhị phẩm đan dược 'Thư Thái đan' sao, cũng được vậy thì nhờ môn chủ làm chứng cho chúng đệ tử."
Phùng Bàng đáp: "Môn chủ, huynh cứ yên tâm bọn ta sẽ chuyển lại lời của huynh tới các đệ tử bởi vì dù sao mục tiêu của môn chủ chúng ta là hiểu được."
Vũ Minh nhìn thấy này hai cái tiểu tử ra chiêu là cười phá lên nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.