Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Chào mày, Vàng!
Ông lão trầm mặc, lại thở dài, nói:
Lương nghe được tin này lại hiểu được, đoá hoa kia vốn đã có chủ, bảo sao dù cho hắn tưới bao nhiêu nước, bón bao nhiêu phân nàng đều không đồng ý.
“Con nghĩ đến thứ gì sao?”
Mà trong đó một lệnh chính là ‘nếu có cơ hội, mình muốn mạnh hơn.’
“Không sao, tiền trông giữ là bao nhiêu để em gửi với.”
.
“Ừ, hắn cùng với ba người kia đều có một điểm chung nhất, người Hàn nhập cư.”
Đợi đến khi ông lão hài lòng đặt điện thoại xuống, người thanh niên mới biệt xuất một câu:
“Không! Anh mày thực sự là tốt nghiệp từ đó!” Người anh đè nén lại cảm giác xấu hổ, cao giọng khẳng định.
Quyển một nội dung chỉ có thế thôi, hố đào đủ rồi, muốn biết lấp thế nào thì mời mn đọc tiếp những chương sau.
Luyện tay thử nên quyển một viết hơi loạn. Chương này viết từ 8h kém đến gần 10h rưỡi, chỉ cần thêm vài chữ linh tinh là đến 3k, nhưng thôi, đến đây đã, chưa kịp nấu cơm nữa.
Một lượng mật chất được điều tiết vào trong máu, Hồ Hiển cảm thấy lượng vừa đủ rồi, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, cứa nhẹ vào đầu ngón trỏ sao cho chỉ một giọt máu rơi xuống.
Một thân ảnh chìm trong bóng đen, đợi đến khi Hồ Hiển mở đèn, nơi đó lại đứng một thân ảnh.
Người anh nở nụ cười tự hào, nhưng người em cũng không để ý mà khiến hắn tức giận suýt sùi bọt mép ngất đi:
“Trước đó cố chủ đã nhờ anh trông giữ chú c·h·ó này, đợi đến em tròn hai mươi tuổi thì sẽ đem nó đến. Sắp tới anh sẽ có chút thời gian bận bịu, mà cũng sắp đến sinh nhật em rồi nên anh đến trước một chút, hi vọng em có thể thông cảm.”
Thấy kế hoạch của mình thành công, hắn nói:
Hồ Hiển đã từng chứng kiến sức mạnh này rồi, nhưng giờ nhìn lại càng thêm đánh giá cao nó một lần nữa. Đánh giá của hắn không xuất phát từ tình cảm do mắc bệnh mà dựa vào lực sát thương, đồng thời cũng nhận xét chiến thắng của mình có nhiều điểm là do may mắn.
Chương 49: Chào mày, Vàng!
“Nguyễn Ngọc Dương, hoặc có thể gọi với cái tên thật là Park Dong-huyn (박 동현). Người Hàn định cư từ mười năm trước. Tổng phụ trách một xưởng trong chuỗi dự án đầu tư hợp tác của Tập đoàn GFC. Kết hôn cùng một người phụ nữ Việt, sinh một đứa con gái.”
“Nghĩ lại khi ấy mày cũng đủ giỏi, dám mang hơn chục thằng ranh khác chặn đường lấy tiền bảo kê anh mày.”
.
Đối với người khác, bọn họ đều sẽ có mục tiêu để hoàn thiện, nhưng còn đường đến mục tiêu thì luôn lắm gian truân, nên d·ụ·c vọng chính là thứ nhiên liệu thiêu đốt giúp bọn họ đạt đến mục đích của chính mình.
.
Nơi đây vẫn còn những thiết bị để hắn sử dụng cho sở thích, nhưng ở một góc đã dọn trống.
Nhưng làm người trong cuộc, Lương cũng cực kì đau đầu.
Không cao siêu, cực kì đơn giản.
.
Thêm lời đồn thổi xung quanh cũng khiến hắn rơi vào hoàn cảnh lúng túng. Lúc đầu có ý lợi dụng nó tạo thế khiến nhiều người lui bước, cũng thêm một điểm tư tâm gây áp lực nhằm để Ly nhận lời. Cho đến hiện tại hắn càng thêm buồn khổ không biết xử lý như thế nào.
Hôm nay đã qua bảy ngày, mà cũng sắp đến bốn chín ngày, hắn dành trước thời gian đến, vì sợ rằng sau đó sẽ bận tối mặt tối mũi chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
Viện trưởng, càng ngày càng khó đoán.
“Vậy được, em sẽ đọc kĩ.”
“Vậy thì anh đoán mày sẽ nhận được một vé đến Học viên thôi. Và còn nữa, với tư cách người dẫn dắt, trưa mai anh sẽ đãi mày một bữa vậy.”
Bác Khánh đã từng nói, ‘Người mạnh không phải là kẻ có thể đào núi lấp biển hô mưa gọi gió, mà là kẻ có thể điều hướng dòng chảy của cả thế giới.’”
Người thanh niên mặc vét ngồi đối diện gật đầu, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn, hỏi:
“Học viện?” Người thanh niên bị gợi lên trí tò mò, quay lại hỏi, “Nơi đó giống như Học viện Phép Thuật trong Harry Potter?”
Người vui người sầu, Ly tương ứng với nửa sau.
Vừa đến nơi đây mới chỉ có ba ngày, nàng đã đổi một lượt bảng xếp hạng, từ đây đứng thứ ba trong《Bảng Hoa khôi》 người nào cũng biết, người nào đều hay.
.
“Bởi vì chỉ cần có phó bộ trưởng, thiên tài cũng chỉ xứng đứng bóng râm của hắn mà thôi. Mày có biết rằng, khi hắn đến bậc Cao, có bao nhiêu quốc gia không màng giá lớn muốn ‘cuỗm chất xám’ không?”
“Mày có biết người nói câu kia sao?”
Dương cầm cốc rượu hơi nhấp một ngụm, ánh mắt từ trên bia mộ dời đi, hướng lên bầu trời.
Trung tâm dự báo khí tượng và thuỷ văn trung ương.
Ông lão gật đầu, híp mắt cười:
Dương sớm đã hoả thiêu Lâm, xây cho nó cái lăng để tránh bị cỏ dại che khuất ánh sáng, vì hắn nhớ như in cái ngày ấy, ngày hắn gặp thằng ranh này.
“Đương nhiên, thằng cháu đích tôn hiếm khi đồng ý chuyện gì nên ông mày phải cố mà chiều theo chứ.”
“Chúc phúc.”
Phạm Ngọc Dương đứng trước mộ phần, bên trên ghi: Phạm Thành Lâm.
Người đồng nghiệp ở bên cạnh đang xem xét cái xác cũng nhíu mày, trong giọng nói mang theo không tưởng được:
Biến mất, không một chút tiếng động nào phát ra, bàn gỗ đã bị khoét một lỗ chừng một quả trứng gà.
Không có giận dữ, chỉ có vui vẻ.
“Có lẽ là do chức nghiệp của con.” Người thanh niên không thèm để ý.
“Khoá kia của anh mày chui đâu ra mấy con quái vật, đến giờ nhớ lại vẫn thật ghen tị cùng thần tượng bọn họ.”
May mắn tên kia quá gà, chưa kịp hiểu kĩ càng, cùng vận dụng nó thật kĩ lưỡng đã bị tiễn xuống địa ngục.
“Mười?”
“Ừ, không còn vấn đề gì nữa thì anh xin phép.”
“Bỏ phần tìm bạn gái đi, phần còn lại con sẽ nghe ông vậy.”
Gặp lại.
Người anh nghe vậy gật đầu, trong mắt hắn tràn đầy hoài niệm:
Nó là giống c·h·ó săn lông vàng, khổ hình trung bình, cũng không có đặc điểm gì khác lạ, Hồ Hiển chỉ coi như nó giống như món quà mà cha mẹ tặng cho như cái đồng hồ lúc trước.
Nhưng nếu như nói đến thiên tài trên thiên tài, có lẽ vẫn là Phạm Ngọc Dương.”
Còn đối với lần đầu tự tay mình c·ướp đi sinh mệnh người khác hắn có cảm xúc gì không, Hồ Hiển xác nhận là không. Đây là một chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Nhưng may mắn đó là hắn, người tài giỏi là những người giỏi về tự khống chế chính mình. Nếu như d·ụ·c vọng của mình mà không chinh phục được, thế thì đừng nói nữa, sớm hay muộn đi nữa thì ngươi sẽ bị d·ụ·c vọng nhấn chìm, kết cục, đương nhiên là c·hết.
Người anh mỉm cười:
“Không sai, hoàn toàn giống với ba vụ trước, ‘thợ săn’ lại xuất hiện.”
Nó cũng khiến hắn thực tò mò, rốt cuộc ai là người có thể khiến băng sương mỹ nhân kia chấp nhận hoà tan trái tim, mở rộng cửa lòng?
“Dù anh không phải người có lòng tham, nhưng ba thằng c·h·ó kia đi theo mày cũng không đủ, mà lại bọn nó còn không do chính tay anh g·iết. Nên là Lâm, yên tâm mà nghỉ thôi, anh mày tự sẽ kiếm thêm đàn em cho mày.”
Hồ Hiển không có d·ụ·c vọng, vậy nhiên liệu thiêu đốt giúp hắn đạt đến mục tiêu đâu?
“Ngày mai là tròn mười tám.”
Thôi kệ, tóm lại là nhân vật liên quan đều đã lên sân khấu, chờ đợi tương lai thể hiện.
“Trừ những thứ khác, hiệu suất làm việc lần này của ông thật nhanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đồng nghiệp xem xét kí hiệu để lại lúc này cũng đứng dậy, nói:
Đến Học viện nửa tháng, nàng nhận xét nơi này có hoàn cảnh như trong anime sân trường tuổi học trò của nhật, nhưng mà lại có thêm yếu tố siêu tự nhiên.
Trước có bảo sửa mấy chương đầu nhưng mãi mới viết được có chương một nên các chương trước sẽ hên xui, nào sửa lại được thì ta sẽ sửa.
Ông lão nhìn chăm chú đứa cháu trai này, nói:
Người em ngạc nhiên, phó bộ trưởng thiên tài hắn biết rõ nguyên do, nhưng có điểm nhấn mạnh ở đó mà hắn vẫn không hiểu:
.
“Thế đã nghe đến Học viện chưa?”
“Nói mới nhớ, năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?”
Quyển 2: Chưa biết
Câu trả lời có lẽ cũng thật đơn giản, biến chính hắn thành một cái công cụ, hoặc theo hiện đại, ví von hắn là một con người máy với đủ các loại lệnh.
Giờ đây, khi mà sức mạnh đang trong tầm tay, phương hướng chữa bệnh cũng hiện ra, cơ hội đến vậy thì không cần buông tay.
“Mày nghĩ thế cũng không sai, nhưng Bộ quản lý, tên như ý nghĩa, tất cả những ai muốn sử dụng sức mạnh của chính mình đều cần điền vào một tờ giấy đăng ký.”
“Rất nhiều, nhưng mà để nói nổi bật thì có lẽ là khoá thứ tư, ở đó có một người, hắn tên là Đỗ Văn Quang, thiên tài.
Người em nghe vậy, hơi suy nghĩ, rồi có chút không xác định nói:
Đeo một thời gian Hồ Hiển thấy không hợp nên đã sớm tháo, đang đặt trong ngăn kéo bàn máy vi tính trong phòng.
Nhưng người mà hắn không để ý kia sao lại không biết đâu, hắn chỉ cười nói:
“Chào mày, Vàng.”
Sờ soạng một lúc không có phát hiện, hắn đứng lên, ánh mắt đầy vẻ lo lắng:
“Alo, thằng cháu đích tôn muốn tham gia Học viện của lão để giao lưu một chút… Ừ được được, qua hai ba ngày sau sẽ đưa nó đến cảng… Được được, nào có rảnh sẽ đến uống một chén, dạo này bệnh phong thấp nó lại lên, không chịu được lộn xộn.”
Thế nên hắn quy hoặch cuộc sống của mình đơn giản, gần như một đường thẳng. ‘Gần’ là bởi vì trước đó có bạn gái, giờ đây lại có thêm sức mạnh.
Theo vào trong nhà, hắn cẩn thận đóng cửa lại.
.
“Người này ‘cũng’ đang săn chuột? Nhưng tại sao ở vụ thứ nhất lại chỉ đánh nát trái tim, mà phương pháp gây án từ vụ thứ hai trở đi lại để lại một lỗ máu ở trái tim?”
“Theo như anh nói, đây là di sản mà ba mẹ để lại cho em?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
.
.
“Người tài thật nhiều!”
“Có những ai đâu?”
“Đúng thế, không giấu mày, anh tốt nghiệp từ đó ra.”
Rất nhiều rất nhiều, sợ là… nước ta sắp đến bước ngoặt trọng đại.”
“Đừng tự hỏi, cái chúng ta nên hỏi lúc này là tại sao không để mặc hắn phụ dọn ‘chuột’ một chút, chẳng phải sẽ đỡ công hơn hay sao?”
“Bác Khánh? Em thật không biết.” Người em cũng lễ phép đáp lời.
“Con đấy, nên nghe theo đề nghị của ta, đến Học viện thử xem, biết đâu nhìn thấy viện trưởng lại có ý nghĩ gì mới thì sao? Mà nghe đâu Học viện cũng vừa thu một vị tân sinh viên, con gái nhà tài phiệt lớn nhất nước, lại còn quốc sắc thiên hương nữa. Dù ta không lo con sẽ không tìm được bạn gái, nhưng nếu tìm được sớm một chút, ít nhất thời gian còn lại ta sẽ không lo lắng nữa.”
Ngõ tối.
Ông lão mỉm cười một lúc, hơi tựa lưng về sau, nói:
Hắn đã nhiều lần đưa ra lời bày tỏ mong làm bạn trai của nàng, nhưng lần nào cũng bị từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào trong phòng, mở ra hầm.
“Bình tĩnh, em biết anh không yếu mà, chỉ là yếu đến mức bị giao cho trách nhiệm dẫn dắt người mới như em thôi.”
“Hả? Nghĩ cái gì?”
Đến đây, hắn lại nghĩ đến thứ gì, mỉm cười thần bí nói:
Trước khi mắc bệnh, Hồ Hiển đã sớm hiểu ra một thứ: phức tạp chính là thứ hữu hiệu khiến cho d·ụ·c vọng mờ đi.
Quyển 2 có lẽ là trước tiên điền vào cái hố thần linh với sang Hàn trước đã, số chữ dự đoán khoảng 20 vạn(gấp đôi quyển 1) hoặc có thể ta sẽ lười nên ít hơn.
“Ông nghĩ thế nào đâu?”
Người em thấy vậy, khuyên can:
Nguyên tắc của giới Chức Nghiệp giả chính là không thể x·âm p·hạm đời sống thường nhật của người bình thường.
.
Lúc có hứng thì hùng tâm tráng chí đòi viết khoảng hơn 1k chương, nhưng lăn lê bò xoài mãi mới đến 100k nên lại có chút tự ti.
“Con biết, nhưng… lão viện trưởng cũng thật khó đoán.”
“Mà tờ giấy kia, nhiều người có thể sẽ coi là một tờ giấy lộn mà đối đãi, nhưng ở quốc gia xem ra, tạo sách đăng ký chính là tiến thêm một bước quản lý những kẻ ở ngoài gông xiềng như chúng ta.
Họ Nguyễn rời ổ, long mạch cũng đã gần cạn kiệt, quốc vận… sợ là cũng bị suy yếu đi nhiều.
Con quỷ kia sợ là cũng sẽ cảm nhận được.
Nhưng cũng khoảng một thời gian sau, một lời đồn khác lại nổi lên, Ly đã có người mình thương!
.
.
“Long mạch đã gần như cạn kiệt, ‘chúc phúc’ cũng đã được giao phó đến người nên được.”
“Con đấy, lúc này cũng chưng cái bộ mặt biết tuốt ra, cũng hiếm khi bó tay bó chân như lúc này.”
Hiển gật đầu, nói:
Đúng sai khó nói, nhưng Hiển tin rằng nó đúng với hắn, nên câu lệnh tiếp theo mà hắn đặt ra chính là ‘đơn giản’.
Vàng lè lưỡi, vẫy đuôi, sau đó nhanh nhẹn chạy vào trong nhà.
“Ha ha, người dẫn đường như anh thì có bao nhiêu trong ví?” Người em trêu.
. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn đến kí hiệu trông như vết cào trên tường, một người mặc thường phục nói:
“Anh biết mày không thích nghe mà, nhưng tin anh đi, nó không thừa đâu.”
.
“Nếu anh thực sự tốt nghiệp từ đó ra thì chắc phải là hạng yếu nhất đúng không? Nếu không thì lại làm sao phải nhận trách nhiệm dẫn dắt người mới như em đâu.”
Chợt cảm thấy cái gì, người thanh niên quay lại nhìn ông, không hiểu hỏi:
“Yên tâm, cố chủ đã gửi, em chỉ việc nhận thôi. Trong giấy chuyển giao sẽ có một số thứ như là thức ăn cho c·h·ó, với mấy thứ liên quan đến chăm sóc, em chỉ việc án lấy mà làm thôi.”
Con mẹ nó, viết lú hết đầu, trải nghiệm qua kẹt văn, rất khó chịu, tưởng drop đến nơi rồi, nhưng may sao vẫn kịp bôi ra nữa.
“Tại sao lại là thiên tài trên thiên tài?”
Kết nối thông, nói:
Ông lão cười lớn, liền lấy điện thoại gọi tới một số.
“Vâng, vì người kia dám để chúng ta vác đi phần lớn long mạch. Ngay từ đầu chuyện này đã có vấn đề rồi. Con chỉ không hiểu, người kia sao lại đồng ý để viện trưởng thực hiện kế hoạch này.
Máu rơi xuống, nhưng dưới sự điều khiển của hắn lại dừng ở giữa không trung, hình dáng nhộn nhạo như có ai đang ở trong chăn vùng vẫy. Không đến ba giây nó đã thành một chiếc châm máu.
Dường như thấy mình nói vậy thì thằng em sẽ không hiểu kĩ lắm, hắn lại nói thêm:
Thấy ông anh sa sút tinh thần, người em cũng không trêu nữa, chuyển di chủ đề đi một chút: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ đây cũng đã có đủ loại tình tiết quen thuộc xảy ra, rất nhiều thanh niên tài tuấn muốn làm bạn trai, nhưng đều bị một nhân tố không xác định, Lương, tự nhận là bạn thân ngăn lại. Nhưng nó khiến mọi người lầm tưởng hai người bọn họ là người yêu, lời đồn truyền đi là như thế, thêm việc Ly cũng không thèm biện minh lại càng gia tăng sức thuyết phục, những người kia cũng đành không công mà về.
Người anh lắc đầu, nói ra một phép tính làm hắn kh·iếp sợ:
Nó, không phải vật sống.
“Ông cười cái gì đâu?”
Ngươi sống càng đơn giản thì đường đi đối với ngươi lại càng thêm rộng mở cùng thẳng băng.
Hắn nở nụ cười, không buồn, mà thực sự vui vẻ.
Cũng là bài học cho hắn.
Bên dưới còn tăng thêm một điều khoản: ‘để có thể thực hiện mục tiêu’.
Người đồng nghiệp kia nghe quá nhiều lời như thế rồi, lỗ tai cũng sắp lên kén, giả bộ không để ý quay đi, nhìn kĩ cái xác.
P/s: --Hoàn quyển 1-- Biểu hiện cuối cùng
Ông lão nhìn lên địa đồ trên màn ảnh, nói:
Lăng tẩm.
Người thanh niên lắc đầu, nhưng lại nghĩ một lúc, lát sau đáp lại:
“Gấp mười. Nguyên một tháng, đủ các loại sứ đoàn đến, nhưng kết quả thì mày biết rồi đấy.”
Cảm thấy tự hào đã tìm về đủ, người anh hỏi:
Tiễn vị luật sư kia rời đi, Hiển nhìn con c·h·ó quấn quýt lấy chính mình, xoa đầu, thực hiện nghi thức:
Không có cảm xúc, Hồ Hiển khó có thể cảm nhận được d·ụ·c vọng của chính mình.
Người đồng nghiệp lật cái xác nằm ngửa, xem xét vị trí phần ngực. Nơi kia có một cái lỗ máu lớn, hoàn toàn đã khiến quả tim biến mất, có lẽ đã biến thành đống thịt nát tản mát ở đâu đó.
“Yên tâm, đủ để mày ăn sảng khoái!”
Vị luật sư trẻ tuổi ngồi trước Hồ Hiển gật đầu, đưa ra một phần giấy chứng nhận, nói:
Người đồng nghiệp xem xác lắc đầu, đáp lời:
“Khó nói là hoạ là phúc.”
“mày… thôi anh chịu thua mày rồi, nói được mấy câu lại bị phản bác.”
.
“Được, vậy chớ có hối hận.”
“Thế trong Học viện đó có gì sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.