Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Cửa này mở thế nào?
“Đương nhiên, mày muốn cứu lão hay không cũng không phải do mày quyết định.”
Người này là gia chủ của nhà họ Tô ở Quảng Châu, ở giới Chức nghiệp giả cực kì nổi tiếng, mà ở Trung Quốc thì lại thuộc tam đại gia tộc.
Mình nhìn lên trên tốc kế, kim chỉ đến khoảng 99km/h, lại không nhịn được mà chửi tục:
“Nếu mấy chú đã có quyết định thì anh cũng không ép. Dù đã rời khỏi bộ nhưng vẫn cần làm một số việc để đảm bảo hai người chỉ là ‘người bình thường’ dù cho tức giận đến mức nào đi nữa cũng không sử dụng sức mạnh kia đối với người bình thường.”
Câu chuyện rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, người trong căn phòng kia cười quái dị nữa, nói:
Hắn lập tức biến sắc, Bộ quản lý đã bao năm không có người có thể ‘truy cập’ trái phép vào rồi, mà hiện tại xuất hiện hình xuống để hắn rất bất ngờ. Nhưng làm việc thâm niên ở đây rồi, thế nên không có chút chần chờ mà hắn ngay lập tức rời đi, chỉ để lại một câu:
Reng reng reng…
Trần Mạnh Giang đang nằm ngủ dưới sàn nhà rất say sưa, chợt nghe có người gọi chính mình, bọt mũi đánh cái bụp, người ngơ ngơ ngác ngác nhìn qua cái cửa sổ nhỏ, mang theo ngái ngủ hỏi:
Hai người Minh Khánh chấn kinh, nơi kia mà cũng có kẻ có thể xâm nhập vào được?
Một con quỷ sát nhân ở Mỹ, dưới trướng một tay mafia lớn ở đấy. Mạng người thường dưới tay hắn không dưới một trăm, còn chức nghiệp giả thì phải hơn chỗ đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà nhìn lên bên ngoài cửa không có bất kì nút bấm nào để thao tác, hắn ngớ người.
“Ranh con, có người muốn giúp mày đi ra khỏi đây.”
Nhưng người đàn ông căn bản không tin, người này xuất thân ở Trung Quốc, hơn mười năm trước làm mưa làm gió ở bên kia, không ai bì nổi. Sau không biết vì sao đột nhiên im hơi lặng tiếng, vì thế mà mới có nhiều truyền ngôn như lão c·h·ế·t hay là không thích ở Trái Đất mà chạy sang thế giới kia quẩy tiếp.
“Mẹ nó! Anh với thằng ranh kia giống hệt nhau! Phóng như muốn lên trên bàn thờ!”
“Cửa này mở thế nào?”
Minh cũng thu hồi đi mỏ hỗn thường ngày, lắc đầu cười nói:
Trần Mạnh Giang chê cười nói:
Người đàn ông cạn lời, không hiểu người này được dỗ ăn cái gì mà bản tính chây lì đã xuất hiện. Hắn nói lại lần nữa:
Lại trở về với người đàn ông kia, càng đi vào sâu, hắn lại càng thêm khiếp sợ. Có một nửa số tội phạm bị giam ở đây từng một thời làm mưa làm gió, nhưng không hiểu sao lại đều chôn chân ở chốn này.
“Không cần đâu anh, dù sao bọn em cũng không quá muốn lao đầu vào nguy hiểm cho lắm, chỉ muốn làm người bình thường. Máu nóng hay gì đó giống vậy thì đã bị mài mòn từ lâu rồi.”
“Holyshit!” Người đàn ông buồn bực chửi bậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe có người muốn ở lỳ lại ăn cơm tù. Cười lạnh, hắn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kính coong…
Thang máy bắt đầu chuyển động, những loại vật liệu cùng với kĩ thuật rất hiện đại làm gã không hề có cảm giác như mình đang đi xuống, mà chỉ là đứng yên một chỗ vậy.
“Ha ha, là lỗi của lão.”
Hai người Minh Khánh gật đầu đồng ý.
“Tình huống đột phát, ở Bộ có kẻ xâm nhập, anh mày đi trước!”
“Tô… Tô Kiều Ân?!!!” Người đàn ông dùng ánh mắt không thể nào tin được nhìn ông lão kia, nhảy ra một câu cảm thán, “Oh my god!”
“Oh fucking shit! Làm thế nào để mở chỗ này?”
Bên trong căn phòng tối om một mảnh, mà đến khi người đàn ông nhòm vào nhìn người kia, bất ngờ thay, từ trong bóng đêm có một đôi mắt màu đỏ lóe lên, cùng với đó là điệu cường quái dị:
Người đàn ông gõ gõ hai cái, đối với người ở phía trong nói:
Dừng ở trước một căn phòng, phía trên ghi nhãn hiệu S-708.
“OK, nếu thế thì đợi sáng mai truy cập vào bộ để anh cho hai đứa kí hiệp định là được.”
Dứt lời, đèn phòng lập tức sáng lên.
Minh không nhịn được mà kêu lên:
“A? Anh là ai? Rời đi đâu?”
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua đối với hắn cười chào, gã cũng rất tự nhiên hướng người kia chào lại thể hiện phép lịch sự. Đi thẳng đến cuối đường hành lang, gã vào một cái thang máy, chọn tầng B-20. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông mỉa mai, lại không dừng lại tại chỗ, tiếp tục đến nơi cần đến.
Nói xong hắn cũng liền nằm vật ra, chưa đến ba giây, tiếng ngáy đã phát ra.
Và nó cũng chính là chữ cái bắt đầu trong tên của hắn, Lew, hay tên đầy đủ là Burton Lew.
Khánh thay thế Minh gật đầu, giải thích rõ:
“?” Người đàn ông nghi hoặc, “Tối thế này thì ai biết ông là ai mà cứu?”
Đến hiện tại người đàn ông mới nhìn rõ đến hoàn cảnh bên trong.
Phạm Ngọc Dương gật đầu, lập tức đạp chân ga. Tiếng động cơ tựa như con quái thú đang đà thức tỉnh, inh ỏi cả một khu phố, chỉ để lại một bóng hình mơ hồ tại chỗ.
“Dù sao vẫn chưa rời khỏi Bộ, anh nói đúng chứ?”
“Sao?! Hai người muốn rút khỏi bộ?” Phạm Ngọc Dương ngạc nhiên nhìn hai người thanh niên ngồi trước mặt mình, hơi lớn giọng nói.
“Ha ha! Vầy vẫn còn chậm đấy!”
“F·u·c·k! Mẹ nó đúng thật! Thằng ranh kia chạy đúng gấp đôi!”
“Lão già là ai?”
Phòng giam diện tích rất hẹp, phía trong cùng là một cái bồn cầu bệt, dần ra đến ngoài thì có thêm một cái chậu rửa mặt. Dưới nền gạch men, một ông lão râu tóc rối tung rối bời đang ngồi khoanh chân, ánh mắt vẫn duy trì một màu đỏ quỷ dị nhìn người ở bên kia cánh cửa.
Người đàn ông hỏi:
“Tất nhiên nếu như chú mày không muốn cút thì tự tao mang mày ra vậy.”
Người đàn ông cũng không nghĩ lão sẽ chạy đến Việt Nam, không những thế còn bị trói gô dưới ngục như này, để mà đến bây giờ người không ra người, quỷ cũng chẳng phải quỷ.
Cửa mở, người đàn ông lướt qua các căn phòng giam được đánh dấu, cũng không kìm nổi sự tò mò mà ngó thử vào một trong số dó.
Người đàn ông chấn kinh toàn tập, thầm nghĩ khi ra được nơi này nhất định phải mật báo, gã hiểu rằng, chỉ cần thông tin này tuồn ra được bên ngoài, chắc chắn sẽ có cực nhiều thế lực tràn về nơi đây hòng cứu được mấy tên trong tù như này.
Ha ha, xâm nhập, nghe như câu chuyện nghìn lẻ một đêm đâu!
Đừng đùa!
.
S-209.
Cốc cốc!
“Thôi, sợ thả lão ra đến lúc ấy lại bị lão chọc cho một cái thì…”
“Khặc khặc… thằng oắt con, chỉ cần mày đưa lão ra khỏi đây, giai vị thì cũng không cần phải bàn.”
Phạm Ngọc Dương không có đáp lời, chỉ gật gật đầu. Nghĩ nghĩ phút chốc, hắn lại nói:
Minh thành thật nói:
Nhất là ông lão mà hắn gặp lúc đầu, Tô Kiều Ân.
“Hở? Sao lại lên xe ? Không phải muốn sáng mai rời đi sao?”
“Hỏi rất hay! Lão phu tên là Tô Kiều Ân.” Ông lão dùng giọng tiếng Việt kém chất lượng kêu tên của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rút ra điện thoại, hắn định gọi lại để hỏi, nhưng nhìn đến chỗ thanh trạng thái, ba cột sóng đã biến mất, hắn lâm vào hoang mang.
Hơn năm mươi năm, đủ các thể loại người muốn xâm nhập vào trong để cứu ra tù phạm, nhưng chỉ ngay ở bước ‘truy cập’ đã bị chặn lại rồi.
Bộ Quản lý Nghề nghiệp Đặc biệt.
Thí dụ như một tên đàn ông da trắng, hắn để một quả đầu trọc lóc, mắt phải có một vết sẹo, mắt trái thì xăm một chữ L ở ngay dưới mắt.
.
“Nhóc con, muốn rời đi sao?”
“Hai chú mày xác định không muốn theo đuổi ‘chất’ nữa? Lĩnh vực mà nhiều người nằm mộng cũng muốn được chạm vào.”
.
Một người đàn ông đã vượt qua được lớp bảo mật của Bộ, đang thong dong bước đi từng bước.
“Ha ha, anh chớ đùa đi. Ở đây được ăn ngon uống sướng, chỉ trừ việc nhà vệ sinh gắn liền với không có chăn ấm đệm êm ra thì rất thoải mái, không cần lên khóa. Mà có ông anh kia còn bảo là có người cần tôi để hiến tế, nên là nếu tôi chạy ra ngoài thì có nguy cơ bị người bắt đi. Thế nên, thôi nhé, cảm ơn ý tốt, tôi muốn đi ngủ tiếp.”
Hắn lâm vào trong suy nghĩ, hình như hai người kia đã từng dặn dò phương pháp rồi, nhưng hắn lại không nhớ…
【 Cảnh báo! Có kẻ xâm nhập!】
Tuy rằng có điểm hoài nghi, thế nhưng hai người xét thấy mình vẫn là người của Bộ, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi kịp lên xe của Phạm Ngọc Dương, tất nhiên tiền trà nước đã được thanh toán ngay lúc họ vào rồi. Người sau bất ngờ, hỏi:
Thế nhưng vẫn gãy ở chỗ này?!
“Ha ha, không cần quá kinh ngạc. Lão phu không may trúng kế tiểu nhân nên mới rơi vào đồng bằng như này, chỉ cần ranh con nhà ngươi cứu lão phu, tất thảy sẽ báo đáp.” Lão nhân trịnh trọng hứa.
Chợt tiếng điện thoại bất ngờ vang lên, Phạm Ngọc Dương nhấc lên kiểm tra, một dòng cảnh báo đỏ chót hiện lên ngay chính giữa màn hình.
Mà hắn vừa rời đi không lâu, Tô Kiều Ân lại nở một nụ cười tà ác, vuốt lên mái tóc dài điểm bạc rối bời của mình, lão thầm nói:
“Thằng Lâm thì muốn đi làm kinh tế kiếm tiền lấy vợ, thằng Minh thì muốn đi thi đấu chuyên nghiệp. Còn em thì thích sang Nhật, kế hoạch thì cũng đã lên hết rồi, giờ chỉ mong anh giúp đỡ thủ tục rời khỏi Bộ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.