Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Tán gái chỉ cần ba bước là đủ
“Ác mộng?”
“Thành công?!”
Lâm đặt điện thoại xuống một bên, hướng ánh nhìn của mình ra bên ngoài.
“Không giận sao mỗi lúc nó đòi đi kiếm bạn gái mày lại nổi đóa lên, giống như mày là bạn gái nó đang ghen không bằng ấy?”
Tắm rửa một cái rồi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lâm mở cái tủ chứa quần áo đã có tuổi, nhưng vẫn bị ép hết tiềm năng khi phải chứa đống quần áo cho cả ba thằng.
Tóm lại, chuyện này không có gì phải lo lắng cả, đến tối nay chắc chắn cả hai sẽ lại trở về tình trạng ban đầu mà thôi.
.
Tất cả diễn biến đều được Hồ Hiển thu hết vào mắt, đẩy gọng kính, hắn hơi nhẹ gật đầu, yên lặng theo dõi kì biến.
Minh lặng đi phút chốc, giọng nói hàm chứa hoài nghi cùng sợ hãi, sắc mặt cũng trở nên tệ đi, chậm rãi nói:
Hắn đang trong vai một chàng trai mới bắt đầu thử yêu, cùng dựa vào những kinh nghiệm chung sống với Ly lúc trước mà đưa ra gợi ý cho Lâm.
Nhìn chung thì sự việc đang diễn ra theo chiều hướng tích cực, có lẽ đến trưa là hắn có thể về nhà tiếp tục chui xuống hầm rồi.
.
“Dạo này nó đang dần trở nên thường xuyên hơn, tao có một dự cảm chẳng lành. Và trong cơn ác mộng ấy, tao dường như thấy hình bóng của… một người con gái.”
“Một … hai… một… hai…”
Sân thượng của nhà trọ.
[Quá khứ đã qua] OK!
“Nguôi giận chưa?”
Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Minh cũng không đáp lời, cứ yên lặng đứng đấy, ánh mắt ngắm nhìn bình minh.
“Tao có một cơn ác mộng.”
Từ từ bước đến chỗ nó, Khánh bỏ đi mặt ủ mày chau, cười hỏi:
Cảm nhận được ánh nhìn từ bên trong, Hồ Hiển ngoái đầu nhìn lại, tạm tắt đi tệp có tiêu đề《Phương pháp gia tăng độ ổn định cho bom loại chất dẻo》 nhìn thấy người kia là Lâm, giơ lên thủ thế OK.
“???” Hai người đầy đầu nghi vấn, thầm chửi bậy.
“Không, thực ra tao đâu có giận đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
.
Chương 28: Tán gái chỉ cần ba bước là đủ
.
22:00.
“Bước ba: tinh tế.”
Khánh vẫn mặt ủ mày chau nhìn cả hai chí chóe từ nãy đến giờ, không có hứng thú muốn xen vào, vì hắn biết đây chỉ là hiện tượng bình thường vì cứ mỗi khi Lâm nổi hứng tìm bạn gái là Minh lại làm ầm lên, nhưng người sau thì nhanh nguôi giận, còn người trước thì chưa đến ba tiếng đã kết thúc cuộc hẹn trong buồn bã.
Lâm mở cửa phòng với đầy người mùi rượu, hắn đã say lắm rồi, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười đắc chí.
Đây chính xác là một hiện tượng hiếm gặp, vì dân NET như hắn thường sẽ thuộc tuýp người lười, nhưng hôm nay lại mò dậy từ sớm, không chỉ thế còn tập thể d·ụ·c.
Chí chóe với nhau nhiều rồi nên Lâm cũng miễn nhiễm với các loại lời qua tiếng lại của nhau, không thèm quan tâm mà tiếp tục lựa quần áo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người kia thì đã bắt đầu trò chuyện, dựa vào chức năng gọi của điện thoại thì Hồ Hiển dễ dàng nghe thấy họ đang nói gì.
.
Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, miệng nói trêu tức:
“C·hết? Của ba chúng ta?”
“Bước một: tiền.”
Trước đó đã đi hẹn hò nhiều, nên Lâm cũng không có tim đập nhanh, thuận mồm thuận miệng đáp:
Nói thật, lúc này Hồ Hiển cũng hơi bất ngờ, không hiểu Lâm làm thế nào mà kiếm được mối ngon như thế này.
Hai người Minh Khánh thấy vậy, cũng vội chạy lại đỡ hắn. Minh hết giận từ lúc nào, ngạc nhiên hỏi:
Minh hơi nhẹ gật đầu, nói tiếp:
“Ha ha, nói ra chắc chúng mày không tin đâu…” Lâm nhoẻn miệng cười, khoe khoang, “Nhưng tao hôm nay có hẹn với một em gái.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhẹ tay kéo cánh cửa tủ, nhưng nó bị kẹt lại, Lâm hơi tăng thêm lực tay, dễ dàng mở được kèm theo quà tặng là một tiếng ‘kít’ chói tai. Khánh lười biếng mở mắt, nhìn thấy thằng bạn đang hí hửng chọn chọn lựa lựa quần áo, vẫn còn ngái ngủ hỏi:
“Ha ha, vậy để xem mày có tán được không, hay lại bị gái nó chửi thẳng vào mặt.”
“Giao kèo cục cứt! Tao chán cái cảnh mà ngày nào tỉnh dậy cũng thấy hai bên mình là hai thằng đực rựa rồi. Tao không muốn một ngày nào đó mình sẽ đấu kiếm với bọn mày.”
.
[Chiến thần Leesin] Ha ha, cho anh cảm ơn trước vậy.
Cô gái che miệng cười.
“Mong ác mộng cũng mãi chỉ là ác mộng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bước hai: mặt.”
Để mà giải thích thì cũng không có gì khó đoán, vì vài lý do đơn giản, Hồ Hiển chấp nhận làm quân sư tình yêu cho Lâm. Sau quá nhiều lần thất bại trong quá khứ, bài học mà hắn rút ra không phải là cách xử sự tình huống, mà là phải kiếm cho mình một người có kinh nghiệm trong tình yêu.
Thực hiện xong một lượt các động tác, hắn kết thúc bài tập buổi sáng, vừa huýt sáo vừa trở lại phòng.
Rõ ràng, hôm nay hắn có một sự kiện quan trọng nào đó kích thích nỗ lực.
“Cơn ác mộng, về c·ái c·hết của ba chúng ta.”
Minh nghe thấy một số từ ‘lóng’ lập tức làm cái bật tôm nhảy dậy, lớn tiếng chất vấn:
Minh cũng không chần chờ mà lập tức rời đi.
Hắn biết, nhiều người cũng đã gãy ở ngay bước này, thế nên cũng đã phải chuẩn bị rất nhiều, trong đó có nhờ cậy người giúp đỡ, chính là Hồ Hiển.
Người bên trong cũng đáp lại bằng một cái gật đầu.
Nghe thấy thằng bạn bắn liên thanh với cái giọng gắt gỏng kia, Lâm không thèm để ý, thậm chí còn mở miệng cãi lại:
‘Nhập vai’.
Nhưng nhìn thằng bạn đang say rớt dãi thế kia, cũng chỉ đành chôn đủ các loại câu hỏi xuống đáy lòng, đợi mai nó tỉnh dậy rồi bắt đầu hỏi cung.
Đêm thoáng chốc đã qua, nơi cuối chân trời đã kịp xuất hiện một chút ráng nắng đỏ au. Trên sân thượng, Lâm đã đang vận động cả người, thực hiện một số bài tập thể d·ụ·c buổi sáng, mồ hôi đang tuôn ra như suối.
“Ha ha, tao nghĩ mày cũng nên tìm bạn gái như thằng Lâm đi.” Khánh hiếm khi thoát đi dáng vẻ ủ rũ, tiếp tục trêu đùa nhẹ nhàng.
“Hả? Mày bảo mày có hẹn với một em nào đó? Giao kèo giữa những anh em FA chẳng lẽ mày đã quên rồi? Mày kiếm được bạn gái, vậy còn bọn tao thì sao?”
.
Làm thế nào mà thằng bạn cả ba bước đều đếch có như mày có thế phun ra câu đấy được đâu?!
Nhìn đến trợ giúp đang yên vị ngồi ở bên ngoài, tay cầm cốc cà phê, nhàn nhã lướt điện thoại.
“Em chào anh nhé, anh đến được bao lâu rồi?” Cô gái xinh đẹp lịch sự mở lời.
[Quá khứ đã qua] Yên tâm, em đứng ở phía xa hỗ trợ cho anh!
.
Trở lại với hiện tại, sau khoảng mươi mười lăm phút chờ đợi gì đó, một cô nàng xinh đẹp bước lại vị trí bàn của Lâm.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay vài sợi tóc, ánh nắng đỏ au của sáng sớm chiếu lên một nửa bên mặt của hắn.
Khánh đảo mắt một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy thằng bạn đang đứng tựa vào thành tường, trông không có giống như mọi hôm nộ khí sẽ hiện hết ở trên mặt.
“Mày cứ đi đi, tao đi xem thằng kia.”
.
Khánh không hiểu, lại hỏi:
“Anh cũng chỉ vừa mới đến. Chờ đợi đôi khi cũng là một niềm vinh hạnh đấy.”
“Ha ha ha!” Minh phá lên cười, trong lời nói tràn đầy hạnh phúc, “Tất nhiên rồi! Chúng mày nghĩ tao là ai? Tán gái chỉ cần ba bước là đủ!”
“Này Lâm, mày kiếm quần áo làm gì thế?”
Hiện tại Khánh cũng chỉ có thể mìm cười khích lệ đối với Lâm, vỗ vai hai cái, nói:
Nơi đây là một quán cà phê mà hắn đã hẹn với bạn gái từ trước, ở ngay chỗ Hồ Tây, khung cảnh tầm mắt có thể nói là rất đẹp, là nơi thích hợp cho buổi hẹn hò đầu tiên.
Tốt thôi, trong vài cuộc nói chuyện trước đó thì Hồ Hiển tiết lộ mình mới chia tay bạn gái, không nghĩ ngợi gì nhiều, Lâm chốt hắn làm quân sư luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ba bước?” Minh với Khánh hai mặt nhìn nhau, đồng thanh hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.