Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Nguy cơ ở trên biển
Nói xong, cả bọn đều cười, chạm cốc một cái, sau đó riêng phần mình mà uống cạn hết cốc.
“Khà! Bà chủ! Cho một can bia nữa!” Lâm đánh cái ợ bia, hướng về phía bà chủ quán kêu to.
Thấy ba người nhiệt tình quá, Hồ Hiển cũng không còn cách nào khác là cầm lên cốc bia, cũng học theo ba người cười to, nói:
Sau khi giúp đỡ Phạm Ngọc Dương khiêng tổ ba người say bí tỉ kia lên xe, Hồ Hiển dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chiếc xe rời đi, đích đến cuối cùng của hắn, đương nhiên là về nhà.
Nghe đến đấy, nụ cười trên mặt Minh ngưng kết, cố mà rặn ra một nụ cười so khóc còn khó coi. Hắn nhịn cục tức gần c·hết, gân xanh nổi lên, giọng nói cứng rắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để anh lấy xe chở bọn nó về Bộ cho, mày có việc thì cứ tự nhiên mà về thôi.” Phạm Ngọc Dương xung phong nhận việc, bấm còi để nhận ra con xe của mình ở đâu, sau đó chạy lại bắt đầu lái xe sang.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, tài chính của hắn vẫn đang trong sự khống chế, chưa kể, mấy quán vỉa hè này khá rẻ, tổng chỗ thức ăn kia chỉ tốn gần một triệu mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại đi quá tầm mắt một chút, một người thanh niên đang đứng trước bánh lái, vừa huýt sao vừa nhìn màn hình rada.
“Ăn ít thôi, tối nay anh có qua đêm với em nào không mà vội vàng?” Minh cũng góp thêm lời đùa, “Kèo ngon thì nhớ phải nhớ tới mấy nhân viên cực khổ của anh.”
Mà nếu ta nhìn vào đôi mắt của cô nàng, đều sẽ thấy một loại vòng tròn ma pháp màu vàng với các kí tự tối nghĩa khó hiểu đang phân ra thành ba vòng từ lớn đến bé ở trong nhau, cứ hai cái một thì xoay tròn ngược hướng.
“Hai đứa kia, mau lại đây, có vài vị khách không mời đang đến đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dừng lại một chút, Phạm Ngọc Dương lại nói tiếp:
Quán ăn ven vỉa hè nào đó ngồi một nhóm bốn người.
“Nếu mày không ngại, anh có thể dài chút thời gian lên mấy web người lớn tìm cho mày vài kèo gangbang ngon.”
Chương 23: Nguy cơ ở trên biển
Không có gì là lạ, đều là những gương mặt thân quen như Minh, Khánh, Lâm, và cuối cùng… Hồ Hiển.
Sách cũng có ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy giá sách. Nhưng nếu nhìn vào tựa đề, chắc chắn sẽ rất bất ngờ, vì nó không phải là hàng thông thường, mà nó liên quan đến bí mật của thế giới này, được giữ bí mật qua rất nhiều năm.
.
.
Hai bàn tay hắn cực kì điêu luyện, dùng búa bắt đầu ‘đục khoét không khí’. Từng ‘mảng’ không khí bắt đầu rơi xuống, sau đó lập tức tan biến mất. Nếu tinh mắt, có thể sẽ nhận ra ở từng ‘mảng’ không khí ấy, đều có một phần bóng dáng của con thuyền mà ba người đang ngồi.
Đỗ Văn Quang lớn tiếng hô hào, hòng kêu gọi hai đứa em của mình từ trong việc riêng của mình đến đây.
Bên phía còn lại của Đỗ Văn Quang, Đoàn Chấn Phong cũng sát lại gần, khuôn mặt không bao giờ hiện lên một chút biểu cảm cũng toát lên một vệt ngưng trọng.
Chiếc thuyền không lớn lắm, có lẽ chỉ bằng một con thuyền đánh cá thông thường, từ bên ngoài trông vào hết sức đơn sơ.
Thời gian trôi mãi về phía sau, khi cả đám đã ngà ngà say, từ một hướng, một người thanh niên khác cũng cầm theo một cái ghế đến đây, giọng nói không giấu sự oán trách:
“Vẫn là… thôi đi.”
“Ha ha, thằng bạn anh nói đúng đấy, nhờ chú em mà bọn anh tháng này không cần ăn thêm mì gói…”
“Vậy cảm hơn các anh, hi vọng tương lai còn có cơ hội anh em ngồi chung với nhau làm cốc bia!”
Bảo mời khách, cuối cùng khách lại thành người mời.
Cả bọn gật đầu, bắt đầu bữa nhậu.
“Được rồi, Hiển, em chớ để ý thằng bạn anh nói vớ vẩn. Cứ ăn uống thoải mái đi em.” Khánh ngang nhiên cắt lời thằng bạn, khuôn mặt luôn ưu sầu kia hiếm khi nở một nụ cười, nhìn tươi tắn hẳn lên.
Số lượng cũng vừa đủ, bốn người bốn cái góc bàn nhựa, ghế thì là ghế nhựa thấp, món nướng thì là thịt nướng với hàu nướng.
Nghe được khách gọi, bà chủ cũng vui mừng, lập tức lên tiếng đáp lại:
Hồ Hiển hơi có chút ngại ngùng, cười xấu hổ nói:
Còn về hai người kia đều trở về phòng riêng của mình, lấy ra một món v·ũ k·hí chính của mình, sau đó leo lên mũi tàu, chuẩn bị sẵn sàng.
“Được rồi, uống là thế, ăn đi!”
“Ha ha, không cần khiêm tốn. Nhờ chú mày mà bọn anh mới kiếm được một khoản lớn, nên là cũng không cần ngại, nay cứ ăn thả cửa đi, bọn anh bao!” Minh cười to, giơ lên cốc bia hơi trong tay, dự định làm người khởi xướng.
Đỗ Văn Quang bắt đầu xử lý phần điều khiển con thuyền, gia tăng thêm tốc độ.
“Cũng không có gì, chỉ là giúp được đến đâu hay đến đấy thôi.”
“Vẫn cái lời thoại cũ rích ấy, nghe như cứt! Nhưng mà nhanh ngồi vào, nếu không hết chỗ bây giờ.” Minh vừa nói vừa ra hiệu mọi người nhích gần nhau một chút để cho Phạm Ngọc Dương chen vào một chỗ.
Việt Nam, nói là làm!
“A? Trên biển này thì có ai xâm nhập?” Lương Thanh Vân bỏ quyển sách trên tay xuống, chậm rãi tiến tới buồng lái, nhẹ giọng hỏi.
“Đ** con mẹ anh!” Minh buộc phải chửi tục để xả hết cục tức của mình.
Tất nhiên, đã đi ăn như vậy thì tất nhiên phải có một chút cồn rồi. Vào đúng mùa hè, còn gì tốt hơn là một vài cốc sinh tố lúa mạch.
“Không sao, nếu chú mày có nhu cầu cứ thoải mái thôi, anh sẽ không nói với anh ngoài những người đang ngồi ở đây đâu.” Phạm Ngọc Dương nói có chút chân thật đáng tin, ánh mắt cũng rất có tín dụng, chỉ sợ nếu Minh dám yêu cầu, hắn sẽ dám làm thật.
Cũng đã lâu rồi không lặn xuống Darkweb, hắn dự định đêm nay ngoi lên nói chút chuyện với bọn họ, tiện thể dò tìm xem có thứ đồ gì mới không.
Ba người nhìn nhau một cái, trong yên lặng hiểu ý nhau mà cùng gật đầu.
Tổ ba người mang chiến lực mạnh nhất của Học viện đang tụ tập ở trên này.
Trên khoảng biển nào đó.
Đây là một kĩ năng của【Cung thủ】 dường như không quá mới lạ đối với chúng ta.
Tất nhiên, nếu như đã là ba người có vị trí đầu, bọn họ sẽ không ngu đến nỗi chiến một trận không nắm chắc, mà còn ở trên biển nữa, nếu mấy con thuyền đều chìm, vậy có thể gặp các bậc tiên tổ được rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Thanh Vân sở hữu【Cung thủ】 một nghề không mấy lạ lẫm ngày nay.
Bảy vật thể, bảy điểm đỏ từ các hướng bao vây đến con thuyền của bọn hắn, dự là khó tránh khỏi một trận chiến nào đó.
Để giải thích lý do vì sao mà hắn ngồi ở đây cũng là một câu chuyện dài, nhưng tóm gọn thì là do Minh muốn trả ơn vì hắn đã hiệp trợ bắt mục tiêu. Hồ Hiển vốn dĩ không muốn đi, nhưng người trước cứ mời mọc mãi, dựa theo vai diễn mà hắn đang mang, liền chấp nhận làm một bữa nướng vỉa hè.
Đó chính là một trong số các kĩ năng của【Thợ điêu khắc】 dù bất cứ chất liệu nào, cũng có thể ‘khắc’ ra một loại ‘hình ảnh’ cực kì ảo diệu.
“Thôi đừng có đề cao anh mày quá, chỉ có thịt c·h·ó cỏ với bún đậu mới là những đồ hợp gu anh thôi, ăn quán tây sao bằng được mấy món này?!” Phạm Ngọc Dương biện giải, tự nhiên như ở nhà mà gắp lấy một con hàu, miệng mở lớn, húp xùy xụp.
“Có ngay! Có ngay! Phong, rót bia bàn bảy!”
Hồ Hiển nhìn thấy con xe kia, nhất thời cũng ngạc nhiên, lúc trước hình như bị đục vài cái lỗ thì phải, không ngờ ông anh này đã sửa xong rồi. Thu hồi ánh mắt, hắn lại nhìn về phía ba ông anh đã say gục trên bàn, mồm miệng cũng bắt đầu chảy ra chất nhầy rồi, chỉ là thở dài một hơi, rút ra điện thoại thanh toán cho cô bán hàng nướng.
.
Hắn biết, trên biển bao la, gặp được một cái thuyền cũng là một cái duyên to lớn, nhưng mà ở đây lại có, một… hai… bảy cái, rõ ràng, nó không phải là một điềm báo tốt.
Thấy ý tứ của mình đã được truyền đạt đi, Lâm lại chủ động nói tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người đều thuộc dạng phổi bò, tiền thưởng có mười triệu, nhưng hôm nay chuẩn bị chi ra một khoản vừa vừa để thiện đãi Hồ Hiển.
“Cảm ơn, Hiển.” Minh nhìn về phía Hồ Hiển, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Cô nàng đưa tay kéo cung đến tận lúc biến thành hình trăng tròn, lúc ấy mới sử dụng kĩ năng thứ nhất, [Viễn vọng].
Khánh lấy từ dưới chân lên một cái cốc đưa cho người đến sau, cười đùa:
Lâm cũng vui vẻ cười theo, giơ cốc lên, quát:
[Khắc] tên chỉ đơn giản như vậy, nhưng chức năng rõ ràng không đơn giản.
Bậy bậy bạ bạ, chửi thì chửi, nhưng cả đám ngồi bốc phét với nhau cũng rất rôm rả, mãi đến ba người kia say rớt rãi ra thì mới tan tiệc.
Nhưng phần bất ngờ luôn tập trung ở phía sau, khi mà bước vào, tiện nghi cực kì đầy đủ, có thể tưởng tượng đến hình ảnh của những căn phòng khách sạn năm sao, với đệm chăn êm ái, do ở ngoài biển không có sóng, thế nên thiết bị giải trí cũng có, nhưng lại là những món đồ chơi offline.
“Hử?” Phạm Ngọc Dương kì quái nhìn Minh, lặng lẽ hỏi, “Chú mày có sở thích gangbang à?”
Phía trên ấy bất ngờ xuất hiện một vài chấm đỏ, có vẻ như đó là một số kẻ xâm nhập nào đó chưa biết.
“Đội trưởng lương thưởng như vậy tưởng vào cái quán tây nào chứ? Tội gì mà phải ra quán bia cỏ như này để mà hít bụi với khói cho độc hại?”
“Đ·ụ· ·m·á! Chúng mày đi nhậu mà không rủ anh, như ăn bún đậu mà chấm nước mắm, không đậm vị!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.