Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Lối vào [Đôi lời gửi gắm]
“Lửa suy cho cùng cũng chỉ nên đứng từ xa mà ngằm nhìn, vì nếu lại gần, nó lại giống như những kẻ phàm ăn tục uống, nuốt hết tất cả mọi thứ.”
Âm thanh của nữ, nhưng là nhân tạo vang lên trong óc Dương và Minh, cùng với đó là sự xuất hiện của các chuỗi số ảo màu trắng, mọc từ dưới mặt đất mà lên, nhanh chóng bao trùm lấy hai người.
“Đ·ụ· ·m·ẹ, chính anh còn phá hơn cả em đây.”
.
.
“Biến Super Saiyan cấp một chọi to đầu con thằn lằn.”
Dặn dò xong xuôi, Dương Minh đều đưa mắt nhìn taxi chở Hồ Hiển đi xa. Sau đó cả hai lại hướng đến Trần Mạnh Giang đang mặt xám như tro ngồi bệt xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“F·u·c·k! Đấy không phải là việc làm chính của sếp sao?”
Minh vội vàng ngoái đầu ra sau quan sát, hòng tìm ra một ví dụ để thỏa mãn lòng tò mò trong hắn. Nhưng đáng tiếc thay, hai chiếc xe vừa nãy đã bị Dương phá hủy, chắc giờ chỉ còn mỗi cái vỏ xác không, nên đáp lại ánh nhìn của hắn, chỉ là một con đường trống không, phía sau không có một cái gì cả.
“Có thông tin gì của hai ông bạn em chưa anh?”
“Là một fan trung thành của anh khỉ.”
Đến khi cả hai đều bị phủ kín bởi các chuỗi số ảo, lập tức biến mất, tựa như khung cảnh vừa nãy chỉ là ảo giác.
Hắn chỉ vừa dứt lời, hai ngọn lửa tham lam đã tỏa ra, nuốt chửng lấy hai chiếc xe.
Nghe đến câu trả lời chắc chắc kia, Minh cũng không nói thêm gì nữa, hỏi thăm hai ông bạn già của mình:
Hồ Hiển đọc không khí khá tốt, hợp thời đưa lên câu hỏi:
“Phải chăng đội trưởng lại gây ra chuyện?” Minh trêu chọc hỏi, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn về hướng của Dương.
Âm thanh nổ mạnh khiến Hồ Hiển cùng Minh giật nảy mình, hướng ánh nhìn về phía sau, chỉ thấy chiếc xe con bám đuôi đã bị ngọn lửa tham lam nuốt chửng.
Nhưng Minh cũng không để ý đến cái này, hắn đưa ngón trỏ chỉ Hồ Hiển, nói:
Đa tạ các vị đã quan tâm truyện của ta, chào thân ái và quyết thắng!
Bổ sung thêm, khịa nước ngoài là một phần, nhưng ta vẫn sẽ học theo cha ông, châm biếm thói hư tật xấu, như mấy cái trò nổi nổi hiện thời.
“Ha ha, chưa là gì đâu. Chỉ khi nào bước vào Bậc thang thứ Nhất mới gọi là kẻ mạnh, còn không, chỉ là vài kẻ có năng lực hơn người bình thường thôi.” Hiếm thấy khi mà Dương tự nhận khiêm tốn.
“Đùa tí, học mấy cái joke trên mạng. Anh trọc Krillin bị g·iết, khỉ nổi điên, biến Super.”
“Vậy sao…” Hồ Hiển chậm nói, trong lòng đang có một chút suy nghĩ.
Dương không phản ứng, hắn ngồi ở trên nóc xe, trở về vị trí cũ, ngoái nhìn đằng sau. Nơi kia đang có hai cái xe con đang chạy theo, rất hăng hái, và cũng không s·ợ c·hết. Hắn hơi nheo lại đôi mắt, chăm chú nhìn kĩ, sau đó búng tay một cái.
Đã quen với khung cảnh này không biết bao nhiêu lần nên Dương với Minh cũng không để ý, đứng yên cho ‘hệ thống’ tiến hành quá trình ‘phủ’.
Minh như thường lệ chửi bậy:
p/s: chào mọi người, tin tưởng nếu đã đọc đến đây, chắc hẳn đều có một chút hứng thú mới truyện của ta, thế nên ta cũng liền tranh thủ rào trước cho nội dung phía sau:
Thứ 1, ta muốn chơi hệ xây dựng nhân vật, cố gắng để các vị hiểu kĩ càng về ai đó, thí dụ như Dương, hay Minh.
“Làm sao để có thể sở hữu dị năng như các anh?”
Hồ Hiển hiểu, nhưng Minh thì lại chưa, hỏi:
Thứ 3, Hệ thống sức mạnh sẽ được trộn vào với nội dung truyện, các loại chức nghiệp cũng vậy, đợi khi nào ta viết ra bộ kĩ năng hoàn chỉnh của một chức nghiệp nào đó thì sẽ cập nhật vào một file docx rồi up lên driver để các lão tiện theo dõi.
“Được, chú mày có thắc mắc gì thì có thể đưa ra.” Biết được vài cái tin tốt, cùng với lời khẳng định của ông anh sếp, Minh sảng khoái đáp ứng, quên đi một vài điều lệ cấm.
“Hét to?”
Quanh bộ quản lý thật có một loại trận pháp tên là ‘Suy Giảm’ chức năng cũng đơn giản, khiến những ai mang ‘mã’ có thể được ‘bỏ qua’ dưới ánh mắt người bình thường, hay một cách giải thích khác, là làm giảm đi tính ‘tồn tại’ của họ.
Tuổi thơ trước đó Hồ Hiển đã từng xem, và nó cũng chính là tuổi thơ của nhiều thằng ranh con giống như hắn đấy, thế nên hắn gật đầu đáp:
“Nhận diện ID, xin phép truy cập!”
Dương thì búng tay hai cái, lại có hai ngọn lửa tham lam hiện lên, nuốt hết hai chiếc xe con đang đuổi theo sau.
Thứ 2, tuyến tình cảm thì khá hên xui, còn gái thì đương nhiên sẽ có, không có thì sẽ rất khô khan. Nhưng để nói main yêu ai hay không, tin tưởng các vị đều có suy nghĩ của chính mình rồi.
“Ừ, thế có nhớ ở trận chiến với Frieza, Goku đã vặt cổ nó bằng cách nào không?”
“Yên tâm, hai đứa nó vừa mới báo về Bộ, vẫn sống nhăn răng.”
Thứ 4, ta đã bị hun đúc từ vài bộ truyện nên chắc chắn sẽ có vài arc bay ra nước ngoài quẩy nhé, chỉ là ta sẽ không chơi trò không não như mấy anh tàu, là trực tiếp diệt quốc hay khịa đểu gì đó, mà sẽ ra đánh nhau với địch thôi, khia thì thỉnh thoảng thôi, không sẽ khá khó chịu vì ta là một người theo hệ 'hòa bình'.
“Thế có nhớ, Goku đã biến thành trạng thái kia như thế nào không?”
“Bình tĩnh nào! Anh phá thì anh gánh, chú mày phá thì vẫn phải anh gánh thôi, phàn nàn cái cục cứt!” Dương phản bác lại.
“Không cần lo, không sớm thì muộn, tao tin anh bạn này sẽ trở thành đồng đội mà thôi.”
“Anh…” Bị chọc kháy đúng điểm yếu, hết cớ để phản bác, Minh cứng họng, đành phải hậm hực im hơi lặng tiếng.
【Xác nhận mã…】
“Hàng dùng một lần? Là sao?”
Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi:
Đợi đến hai nguồn ánh sáng khuất đi, Hồ Hiển mới hiểu ra cái gì, hỏi:
“Cái đụ, sếp nào lại ăn rồi chùi đít cho nhân viên đâu, mà nhân viên lại còn lười với ế nữa!”
“Phía trước có hai cái xe nữa.”
Minh nhìn thấy vậy, lửa giận cũng bị cưỡng ép biến mất, nhẹ giọng cảm thán:
Nghe đáp án này, cả Hồ Hiển và Minh đều ngạc nhiên, tuy nhiên Minh nhanh mồm hỏi trước:
【Trình tự chính xác! Cho phép truy cập!】
“Phải chăng giống như Goku, cực độ tức giận thì mới ‘tỉnh’ lại được Super Saiyan?”
Không có lời nói nhảm như vừa nãy, sắc mặt hai người trở nên nghiêm túc, đứng thẳng người, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em có thể hỏi sao?”
Còn chính mình thì nhờ vào cửa sổ xe được Hồ Hiển tinh tế mở từ vừa nãy mà luồn thân vào, yên vị trên ghế lái phụ.
“Mẹ, sếp lại mạnh lên nữa rồi.”
Phía trên là bộ quản lý thật, nhưng phía dưới, là căn cứ siêu phàm chân chính của Việt Nam, tên thật là Cục quản lý, mà quản lý cái gì, chức nghiệp giả đều hiểu.
“Sếp, anh sẵn lòng để…”
Dương hiểu ý của Minh, lập tức giải đáp thắc mắc:
“?” Dương không hiểu, nhăn mày nhìn Hồ Hiển.
Chương 20: Lối vào [Đôi lời gửi gắm]
Hồ Hiển gật đầu, vào thẳng chính đề:
Dương cao giọng đốp cho Minh một câu:
Dương tự tin nói:
Biết tin hai đứa hợp cạ nhất với mình chưa đi ăn chuối xanh, Minh cũng yên lòng.
Bộ quản lý Nghề nghiệp Đặc biệt, dù có ba chữ đầu, nhưng cũng không trực thuộc thẳng về hướng chính phủ, đây là một bộ phận độc lập, được chính Lãnh tụ xây dựng từ thời chiến.
Lúc này, Dương mới gật đầu, nói tiếp:
“Xem qua 《Bảy viên ngọc rồng》chưa?” Dương hỏi trước.
Nhìn đến ba chữ ‘Bộ Quản lý’ Minh vui sướng, cuối cùng có thể chợp mắt một lát. Hành trình đêm nay thực sự đủ mệt mỏi để khiến các khớp xương hắn bẻ ra giòn ‘tạch’ ‘tạch’.
Thời gian hướng về sau mà chạy, cả đám Hồ Hiển không gặp được thêm bất kì một kẻ địch nào nữa, có thể do công lao của đội một đã rất nhanh chóng dọn dẹp, hoặc cũng có thể do kẻ địch nhận thấy khả năng thất bại nên cho lui người sớm rồi.
“Đúng vậy, nhưng khác một cái là, ở bất cứ trạng thái cảm xúc nào cũng được, miễn có thể chạm đến đỉnh, ví dụ như cười đến điên, cũng có thể ‘tỉnh’.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ầm!
“Nhìn thấy mấy tên truy đuổi vừa nãy chứ?” Dương duỗi ngón cái chỉ về phía sau, nói tiếp, “ Mấy tên này bị nhồi ‘chất’ cảm xúc bị thiêu cháy, rất không ổn định.”
Lúc này, Hồ Hiển nhắc nhở:
Thứ 5, và cũng là cuối cùng, chính là vấn đề về chửi tục. Tin tưởng các vị đọc truyện của ta đều quen thuộc với mấy từ tục mà ta đã viết, tất nhiên ta sẽ có kí tự '*' hay '#' để tránh viết trực tiếp phản cảm nhé. Nhưng nếu như lão nào bảo ta bỏ mấy lời tục đi thì khó, vì lý do gì, thì chính các lão cũng biết
“Có.” Dương đáp.
.
“Cưỡng ép đưa ‘chất’ vào trong cơ thể, tuy nhiên, lại là hàng dùng một lần.”
Dương nhìn về phía người tài xế đang có suy nghĩ kia, một chút suy nghĩ phun trào trong đầu, nhưng cuối cùng, hắn ép hết lại, chỉ để lại một câu nói như có thâm ý, hoặc cũng chỉ đơn giản là một trò chơi khăm khiến người kia càng thêm rối não mà thôi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Yên tâm, nổ ngay đây!”
“Ngoài ra còn cách nào không? Cách ‘tỉnh’ nào khác không?”
Hồ Hiển nhíu mày, cẩn thận nhấm nuốt những lời kia, cũng giảm tốc cho xe một chút, tránh cho lúc suy nghĩ quá đầu nhập mà gây t·ai n·ạn.
“Còn có cách hai? Cách nào?”
Đến nơi đây, Hồ Hiển được Dương miễn phí bắt cho một chuyến taxi đi về nghỉ ngơi, hi vọng có thể dậy sớm một chút vì sáng mai hắn sẽ mang đến cho một vài tờ giấy để Hồ Hiển hoàn thiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chính nó! Cảm xúc. Con người cái mẹ gì cũng thiếu, duy chỉ có cảm xúc lại luôn có. Nó là nhiêu liệu nhằm đốt lửa để ‘tỉnh’ nhưng cũng có thể mất kiểm soát mà b·ốc c·háy, thiêu đến không còn một mống.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.