Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3 : Cửa hàng tiện lợi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3 : Cửa hàng tiện lợi


Thứ âm thanh không rõ phát ra cạnh bên khiến cả thân thể tôi dừng lại, nhịp tim bắt đầu nhảy loạn xạ. Như bị cứng đờ không thể di chuyển, tôi cố hết sức quay đầu.

Có nghĩa là đây thuộc khoảng thời gian an toàn nhất trong ngày.

Phòng kho có cửa quạt thông khí dù đã không còn hoạt động, ánh sáng từ đó đủ để tôi thấy rõ được có gì bên trong.

Tránh xa những thùng giấy lớn xếp thành cột vì có khả năng chỉ cần một tác động nhẹ sẽ khiến nó đổ sập xuống, tôi hướng mục tiêu đến kệ hàng hóa bằng kim loại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đùng Đùng!"

Bất quá trời không phụ lòng người sau bao công sức cố gắng, tôi tìm thấy được khá nhiều bánh quy. Mặc dù vẫn như cũ đã quá hạn trên bao bì nhưng tôi được biết rằng những thứ kiểu này thường để được lâu hơn nhiều so với hạn quy định.

Hệ thống lò xo rỉ sét khiến tôi vô cùng khó khăn trong việc mở khóa, phải mất một lúc lâu trong sự hồi hộp không ngừng cảnh giác liếc nhìn liên tục chỗ ngã rẽ tôi mới thành công.

Lặng im không thấy có động tĩnh gì khác nên tôi cúi người lặng lẽ tháo điểm vướng mắc, vào đúng lúc này tôi vô tình thấy thứ không nên thấy phản chiếu dưới mặt đường, bóng dáng thân trên của một ai đó phản chiếu dưới ánh nắng trong cỗ xe.

Vấn đề thực phẩm có thể g·iết c·hết tôi trong điều kiện y tế bằng 0 nên tôi cần cực kì cẩn thận tìm xem thực phẩm thực sự AN TOÀN !

Áp sát người vào bờ tường con hẻm nhỏ mà nhìn ra đường cái, tôi chứng kiến bầy người nhiễm bệnh chen chúc nhau chật kín. Đa phần bọn họ đều đứng im bất động giữa trời nắng, số còn lại di chuyển một cách vật vờ vô định.

Trời hẳn sắp mưa rồi, khi đến đây tôi đã thấy đám mây đen đằng xa. Điều đó càng hối thúc tôi phải nhanh mau chóng trở về vì cơn mưa vừa là phước lành những đồng thời cũng là tai họa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù rất muốn mở ra và ăn ngay tại đây để giải quyết cái bụng đói, có điều tôi sẽ để việc đó lại sau.

Không do dự mở nắp và tự thưởng, tôi tham lam uống đến cạn cả chai nước khoáng nhựa, xoa dịu cái miệng khô rát.

Với cái đống đồ này trên tay, tôi tin rằng thời kì khốn khó học cách làm người nguyên thủy đã tạm thời kết thúc!

"Két"

Được rồi về thôi!

Nơi đây là nhà kho chứa đồ dự trữ của cửa hàng, biết điều đó nên hai mắt tôi sáng lên vì điều này có nghĩa tôi đã tìm thấy kho báu! Bất quá niềm vui sướng cũng giảm bớt phần nào vì tôi phát hiện mặt đất khô nứt của bùn lầy, chứng tỏ nơi này từng bị ngập.

Cố nén lại hơi thở dồn dập vì lo lắng, tôi rời con hẻm rồi lăn bò trên mặt đường, dùng những chiếc xe cộ t·ai n·ạn liên hoàn làm rào chắn tầm nhìn.

[ Nguyên tắc sinh tồn thứ 7: Dù có đói đến đâu cũng không được nạp thứ đồ không an toàn vào bụng ]

Tôi nói điều đó trong tâm trí vì đã quen với lối sống không phát ra âm thanh, đôi khi vì thế mà tôi gặp khó khăn khi nói chuyện trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Này anh bạn, đừng dọa nhau thế chứ ?

Nhưng đa phần trong đó đều đã hết hạn và một số khi tôi lắc thử nghe âm thanh phản hồi không hề tốt, bị vón cục hoặc nấm mốc.

Bỏ sáu hộp bánh quy cỡ lớn vào balo, tôi tạm thời không tiếp tục lấy thêm vì còn cần những thứ khác nữa.

Cất kĩ đống đồ ăn còn thừa chưa mang về vào một nơi kín đáo an toàn, tôi khoác balo rời khỏi phòng kho.

Phía sau dãy nhà mặt tiền sáng sủa là một con đường hẹp u tối bị che khuất bởi các dãy nhà cao tầng. Thông thường nơi đây sẽ rất dơ bẩn do là nơi tập kết rác thải sinh hoạt chờ mang đi xử lí nhưng thời gian đã quá dài đủ để xóa nhòa tất cả, chỉ giữ lại sự ẩm ướt do không thoát nước.

Tiếp tục chất thêm nhiều nước vào balo, vậy là tổng thể tôi đã chất đầy bảy phần dung tích. Số lượng này nếu tiết kiệm đủ để tôi sống ít nhất từ hai đến ba tuần. Chưa kể đến việc tôi lập được con đường đến đây nên nếu thiếu có thể đến lấy thêm trong tương lai.

Điều tôi e ngại đã xuất hiện.

Đi ra đường lớn, bò lết dưới đống xe cộ t·ai n·ạn để đến được bên kia. May mắn số lượng người nhiễm bệnh đã rời đi rất nhiều nên nguy hiểm phải đối mặt cũng giảm bớt.

Đếm từng cánh cửa theo trí nhớ, tôi dừng lại trước cửa sau của cửa hàng tiện lợi, lấy ra từ trong balo vài dụng cụ do chính tôi tự chế mà bắt đầu hành nghề. Tất nhiên tôi không quên quy tắc sinh tồn, luôn cẩn thận kiểm tra đáy khe cửa xem có gì phía sau hay không?

Nhưng cần chú ý là điều đó chỉ có nghĩa khi không có tác động ngoại cảnh.

Tuy không thể nhìn vào bản thân hiện giờ nhưng tôi có thể chắc chắn bản thân không khác gì tên ăn mày là mấy.

Người đó quay mặt về phía tôi có lẽ đang nhìn chằm chằm.

Chiếc kệ đã rỉ sét do ảnh hưởng thời tiết nhưng tổng thể chất lượng vẫn rất chắc chắn . Chỉ cần tôi không làm điều gì đó ngu ngốc thì mọi chuyện vẫn ổn.

Cái bóng đó đích thực đến từ hình dạng con người mà tạo nên, cụ thể hơn là từ một cái xác c·hết đã khô quắt ngồi trong ghế lái của xe bị cố định bởi dây đeo an toàn.

Chương 3 : Cửa hàng tiện lợi

[ Nguyên tắc sinh tồn thứ 6: Đừng khiến người nhiễm bệnh vào ban ngày thức tỉnh! ] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nơi đầy hàng hóa được sắp xếp ngăn nắp thành từng thùng giấy lớn, mấy thùng ở dưới một màu ố đen đảm bảo thứ trong đã hỏng, nhưng những thùng trên cao chắc chắn sẽ còn dùng được.

Kế tiếp tương tự tôi mở những thùng giấy tương tự trên kệ, hầu hết chúng là những thực phẩm phổ biến đa dụng thường thấy như bánh mì, quả gì đó màu đen xì có lẽ là trứng, bánh kẹo...

Một phần còn lại tôi chất đầy bằng những dụng cụ sinh hoạt tìm thấy được. Dao cạo, kem đánh răng, giấy vệ sinh...và rất nhiều thứ linh tinh khác mà tôi nghĩ chúng sẽ hữu dụng.

Lấy con dao treo bên hông rạch phá niêm phong, chiếc hộp giấy bên trong chứa đựng những hộp sữa tươi ngăn nắp.

Không gì khác ngoài một thùng giấy chứa đầy nước khoáng!

Cẩn thận kiểm tra chắc chắn hẻm nhỏ không xuất hiện người nhiễm bệnh trong lúc tôi còn ở trong. Tôi được ngược lại theo quãng đường mà tôi đã dùng đến đây.

"Ừm..."

Đừng nhìn bọn họ có vẻ vô hại, chỉ có người chứng kiến tận mắt còn sống như tôi mới biết được bọn họ chẳng khác nào quả bom hẹn giờ như thế. Tôi rút ra kinh nghiệm rằng bọn họ sẽ trở nên trầm lặng hơn vào ban ngày, đặc biệt vào khoảng giữa trưa khi trời nắng gắt nhất.

Cho đến khi rời khỏi được lộ chính và đến được con hẻm phía đối diện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Dù có cố gắng cẩn thận đến mấy thì thi thoảng những tình huống bất ngờ nằm ngoài dự liệu sẽ luôn xảy ra.

Được rồi, dù rất thèm khát nhưng chắc chắn tôi sẽ không dụng đến nó, xét đến việc từ đó đến nay đã được hai năm thì thứ bên trong hẳn đã thành tinh mất rồi, mở hộp sữa ra biết đâu có một sinh vật nào đó cúi đầu chào cảm ơn tôi vì đã giúp nó ra được bên ngoài, tôi không muốn mình c·hết vì n·gộ đ·ộc thực phẩm đâu.

Mở hé cánh cửa, một sự an ủi nhẹ nhàng khi nó không kêu cót két.

Khoảnh khắc này khiến tim tôi nhảy lên một nhịp lớn nhưng lại rất nhanh trở về bình thường.

Đầu tiên chưa cần bận tâm đến mối nguy tiềm ẩn trong cửa hàng tiện lợi thì tôi phải đối mặt với một mối nguy khác chính là đầu con hẻm u tối có ngã rẽ. Điều đó đồng nghĩa với việc trong lúc tôi còn đang loay hoay cố gắng mở cửa sau thì có thể sẽ có người nhiễm bệnh đi ra từ đó và thấy tôi, dù rằng khả năng trùng hợp như thế không cao.

Kiểm tra qua khe cửa không thấy mối nguy, đưa mảnh gương vỡ gắn với đầu que gậy vào trong kiểm tra nốt phía ngược lại. Đảm bảo tất cả an toàn tôi mới có thể mở rộng cửa mà bước vào.

Phần cuối của chiếc áo choàng ngụy trang vướng vào góc cạnh cánh cửa ô tô vỡ nát, âm thanh mà tôi nghe được chắc chắn đến từ đó mà ra.

Lê lết thân thể chậm rãi từng chút một, đảm bảo sẽ không gây ra động tĩnh. Đến gần được bên kia đường tôi đứng dậy.

Những chai nước khoáng này có phần dơ bẩn vì bên ngoài bám bùn nhưng khi loại bỏ lớp bùn đi và nhìn vào thứ nước tinh khiết bên trong khiến tôi suýt khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tìm hết kệ không thấy thứ đó, chỉ đến khi mở chiếc thùng nằm ở góc tường có bùn bám xung quanh do ngập nước, tôi mới mừng rỡ tìm thấy nó.

Chủ yếu điều mà tôi lo ngại đến từ việc người nhiễm bệnh trong bóng tối và ngoài ánh sáng là hai khái niệm khác biệt...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3 : Cửa hàng tiện lợi