Tận Thế : Kí Ức Lãng Quên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1 : Nhật kí thường ngày
Nhưng tôi có thể làm gì? Ngoài việc cầu nguyện, cầu nguyện... với ai? Chúa? Phật?
Thứ đó đã rời đi.
Nếu trong một nhóm nữ giới chơi thân với nhau mà có sự xuất hiện của một nam sinh thì người đó không ai khác ngoài tôi ra.
Tôi hoảng sợ, tôi sợ hãi. Niềm khao khát sống khiến tôi cố giữ vững lí trí. Tôi chui qua cửa sổ xe và không chút do dự bỏ chạy đi xa về hướng vắng vẻ với tình trạng thương tích, trong khi đó các đồng bạn tuyệt vọng hô hào cố chạy về phía đoàn xe đang xa dần.
" [ Nhật kí ngày đầu tiên tôi viết nhật kí. Ngày 1 ] "
...
Có lẽ vì quá lâu không viết chữ mà nét bút có phần nguệch ngoặc, mà cũng chẳng sao vì chỉ cần bản thân tôi đọc được là đủ rồi.
Nó đang chạy trên sàn...à không, nó đã leo lên dàn bếp. Âm thanh nó chạy trên những chiếc nồi rất đặc trưng. Nó có lẽ đang tìm kiếm thức ăn, bất quá tôi nghĩ đó sẽ là một điều đáng buồn cho nó vì toàn thể nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, chẳng còn gì còn sót lại, hoặc nếu có thì tôi đã sớm lấy đi và mang về căn hộ của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ tôi thuộc trường hợp đó.
Khóc một cách im lặng...vì tôi không được phép tạo ra tiếng động...
Như một điều an ủi, những người đồng bạn thân thiết mà tôi quen đều không ở trên chuyến xe đó, có lẽ giờ đây họ đã an toàn ở đâu đó...] "
Chiếc áo đã ướt đẫm, dù vậy tôi cũng không có ý định cởi nó ra. Con trai ở trần ở không điều gì kì lạ, thậm chí nếu hiện tại dù tôi có trần như nhộng đi ngoài đường thì cũng chẳng có vấn đề gì vì làm gì còn ai ngoài tôi.
Tôi đang nở một nụ cười, bởi sự hiện diện của sinh vật sống khác. Nếu đó có thể là người sống thì sẽ tốt hơn, có điều với tôi thì một con chuột cũng được...
Lông tơ tôi lập tức dựng đứng, thân thể không thể ngăn cản mà run cầm cập theo phản xạ tự nhiên. Điều đó đến từ việc tôi biết thứ gì đang đến và nó thực sự đang đến!
Ánh sáng ban mai len qua khe cửa sổ chiếu sáng căn phòng.
"RENGGG!!!"
Đã được thời gian dài kể từ khi nguồn điện bị cắt, những thiết bị có thể phát ra điện năng đều vô cùng quý giá mà tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng gì sử dụng trừ trường hợp cấp thiết.
"Tích tắc...Tích tắc..."
Đưa tay kéo lấy chiếc màn để ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ đóng đầy ván gỗ, tôi cầm bút đặt những nét chữ đầu tiên lên trang giấy trắng.
Bất quá tôi cũng không làm thế, không phải điều gì to tác, chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi.
Tôi đưa tay che miệng, ngăn việc hai hàm răng nghiến lại với nhau mà phát ra tiếng.
Không! Chạy ngay đi!
Không chỉ ngọn lửa, bất cứ thứ gì phát sáng hay gây thu hút sự chú ý đều trong tình trạng tương tự. Đừng gây động tĩnh, đừng tạo ra ánh sáng, đừng tạo ra điều gì thu hút chú ý, hãy cứ cuộn tròn như một con chuột trong màn đêm đen kịt bao phủ và mọi thứ sẽ ổn thôi...
Ánh vô thần bất ngờ chạm phải cuốn nhật kí có bìa ngoài khá đẹp trên đầu tủ, tôi tự hỏi phải chăng mình sẽ?
Đoàn xe tin nạn vẫn tiếp tục di chuyển đi xa, các xe quân sự hộ tống sau khi bắn vài loạt đ·ạ·n yểm trợ cũng quyết định từ bỏ chúng tôi.
Âm thanh rung động bước chân của thứ đó đang đến! Âm thanh phi nước đại như một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp.
Khá tiếc, tôi biết mọi thứ đã là quá khứ nhưng điều đó không khiến tôi mất cảm giác đau lòng.
Tôi nhớ trong kiến thức sinh học từng được giảng trên lớp về việc khứu giác con người sẽ dần bỏ qua mùi hương đã quá quen thuộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trời đã sáng, tôi có lẽ phải làm gì đó? Bằng không bản thân tôi sẽ trở thành một cái cây mất.
Dù không trực tiếp tận mắt chứng kiến nhưng trí tưởng tượng phong phú được tạo ra bởi tháng ngày cô đơn đã khiến chính bản thân tôi hoảng sợ đến mức không thở nổi.
Khi đấy tôi đã đi quá xa.
Rất nhanh tôi liền nghe được gì đó, nó là một con chuột.
Một âm thanh khiến tôi giật phắn mình phát ra từ căn hộ bên kia. Con chuột nó đã làm rơi chiếc nắp nồi xuống sàn nhà! Tôi nghe được sự hoảng loạn của nó bởi tiếng chạy ngược xuôi.
Chương 1 : Nhật kí thường ngày
Tôi thừa nhận nhờ đó mà lần đầu tiên tôi có giấc ngủ ngon đến vậy, dù rằng đi kèm theo đó là tốn một viên pin.
Vậy nên chiếc đồng hồ cơ khí cổ điển châu âu có thể hoạt động chỉ bằng việc lên dây cót này là báu vật.
Tôi trở về giường cùng chiếc quạt máy nhỏ cầm tay, chỉ định chợp mắt một chút...
Tuy nhiên khi phát hiện ra không có gì thay đổi, nó lại tiếp tục chậm rãi tìm kiếm.
Tại sao tôi không đốt lửa? Chà, con người rất thích lửa vì đó là một trong những thành tựu tiến hóa vĩ đại của con người. Nhưng hiện tại ngọn lửa chỉ mang đến điều tồi tệ nếu nó xuất hiện.
Tôi đã quá quen với việc bị các bạn đồng trang lứa gọi là một đứa yếu đuối. Tôi không thích vận động nặng, không tham gia các hoạt động thể thao. Ngược lại chính vì điều đó mà tôi thường hiện diện trong những nhóm bạn nữ.
Rung động bước chân vụt qua cửa phòng tôi phía hành lang và phá tan cánh cửa căn phòng bên cạnh. Thứ đó lao v·út thẳng vào căn phòng bếp căn hộ bên cạnh, phía sau tường phòng ngủ nơi tôi đang ở và tạo nên một màn cuồng phong loạn vũ.
" [ ...Chiếc xe buýt chở sinh viên tị nạn mà tôi được chỉ định bị mất lái trong quá trình di chuyển khi đang chạy nước rút trốn tránh sự t·ruy s·át của những người nhiễm bệnh. Nó đâm phải dải phân cách và lật ngang giữa đường.
Tôi lười sao? Không, tôi có rất nhiều chuyện cần làm và sẽ phải làm. Nếu có thể tôi muốn hoàn thành nó ngay bây giờ, có điều tôi sẽ không làm vậy nếu vẫn...muốn sống.
Nóng...
"..."
...
Căn phòng tuy u tối và ẩm thấp do tình trạng kín khí và không được dọn dẹp nhưng lại rất tốt... Ít nhất sẽ giúp tôi sống tiếp được qua đêm nay.
"RẦM!!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nằm trên giường, tôi cuộn mình trong chiếc chăn đã năm trời chưa giặt. Có lẽ vì đã quá quen thuộc với lối sống chui rúc chẳng khác gì chuột cống mà tôi chẳng ngửi thấy mùi hương khó chịu nào.
Chà, tôi đã nói gì nhỉ, rằng mình rất khó ngủ vì dư thừa năng lượng. Có điều sự kiện tối qua đã khiến tôi rơi vào trạng thái mệt mỏi và ngủ một giấc thẳng đến sáng.
Nhưng mà kể cả vậy, tôi thà rằng bất động trong này còn hơn đi làm bất cứ điều gì.
"19 giờ 23 phút..."
Nơi mà đủ thứ âm thanh phát ra giữa màn đêm yên tĩnh bởi tiếng bàn ghế bay loạn, chén đĩa rơi vỡ...
Tôi nhìn thời gian trên đồng hồ bằng cách áp sát mặt gần nhất có thể và dùng ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng qua khe cửa.
Con chuột này di chuyển không gây nhiều nhiễu động nhưng tôi vẫn nghe được, nó ở phía bên kia, đằng sau bức tường này, căn phòng của căn hộ cạnh bên.
Đúng vậy, tôi khóc, nước mắt rơi trên trang giấy.
Có lẽ vì màn đêm yên tĩnh và tai tôi đang áp vào mặt giường mà tôi có thể nghe thấy được cả những âm thanh nhỏ nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh cực nhỏ được phát ra từ một chiếc đồng hồ cơ khí bỏ túi. Chiếc đồng hồ mà tôi tìm thấy được trong đ·ống đ·ổ n·át của một cửa hiệu cầm đồ cổ.
Không ngủ được.
Nằm cuộn tròn trong chăn, dù không muốn nhưng tôi rốt cuộc vẫn phải chui ra ngoài vì mồ hôi đã khiến mọi thứ trở nên ướt đẫm.
Rời khỏi giường và đi dần đến bàn, tôi kéo chiếc ghế gỗ nhẹ nhàng hết mức và ngồi xuống.
Tất cả chỉ kết thúc khi tôi nghe được tiếng "Chít" kéo dài của con chuột...
Nhưng tôi cũng không thể để giấy trắng thế này, vậy nên tôi bắt đầu quyết định viết về quá khứ.
Viết đến đây tôi ngừng bút vì không thể viết được nữa khi mà hai mắt trở nên nhòe dần bởi nước mắt.
Tôi định viết gì đó rồi bỗng nhiên lại chợt nhận ra mình chẳng có điều gì để viết. Các hoạt động cuộc sống thường nhật của tôi rất nhàm chán và có thể diễn tả tất cả bằng vài từ.
Thật nực cười.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau tôi rời đi, cảnh tượng cuối cùng mà tôi thấy chỉ là hình ảnh kinh hoàng của đám đông người nhiễm bệnh chạy nước rút như vận động viên chuyên nghiệp vụt qua đầu đường.
Lặn lội trong màn đêm, tôi lục lọi bên trong ngăn tủ lấy ra chiếc quạt nhỏ chạy bằng pin. À thì điện năng rất quý giá, nhưng tôi nghĩ đêm nay đã quá đủ để chịu đựng thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi âm thầm gào thét trong tâm trí, mong rằng những điều tôi nghĩ có thể khiến con chuột hiểu. Tôi không muốn người bạn mình vừa cảm nhận được biến mất!
Nó dường như đang tìm kiếm thức ăn vì theo thiết kế chung của căn hộ chung cư thì phía đối diện phòng ngủ của phòng tôi sẽ là nhà bếp của phòng bên cạnh.
Cơn gió nhẹ thổi lên thân thể đang nóng rực tạo nên cảm giác sung sướng tột cùng như n·gười c·hết khát giữa xa mạc tìm thấy một ốc đảo.
Ấy vậy nhưng một thằng yếu đuối như tôi cho đến giờ vẫn sống, bằng một cách thần kì nào đó giữa cái thế giới điên loạn này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.