Ngục Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Trở về
- Em trai của một thằng khủng bố, không ngu như vậy đâu!
Lão quân nhân vẫn ngồi đấy, không trả lời, im lặng vân vê bao thuốc đã rỗng tuếch của mình.
Gần chục năm sống trong bóng tối, gần chục năm vật lộn với những con quỷ, gần chục năm đếm giờ đo khắc, cũng chỉ đợi giây phút này đây.
...
...
Xe bus giờ đã đi vào nội thành đại khu S6, Trương Quyết Sinh nhìn khung cảnh bên đường, càng nhìn càng thấy nể tài múa mép của đám nghị sĩ trong mấy cuộc bầu cử mà hắn năm ấy từng có dịp nhìn qua. Nào là đem mấy đại khu ở tầng thấp bước đến tiên tiến tương tự Thủ đô, nào là để mức sống công dân phổ thông thu hẹp với phúc lợi của đám tài phiệt giàu có.
Thuốc đã tàn, khói lại chẳng lan, nhìn cái ống hình trụ từ từ nuốt lấy đám khói, ánh mắt âm u của gã tù nhân nheo nheo dần. Trầm giọng nói:
- Sợ nhất chẳng được mấy hồi lại rúc đầu vào đây.
Gã tù nhân thấy vậy, chẳng nói chẳng rằng c·ướp lấy điếu thuốc trên tay lão quân nhân, rít một hơi tàn điếu, rồi thuần thục nhét đầu hút vào trong cái ống hình trụ.
- Cố gắng cả một đời, cũng chỉ mang bệnh vào người. Buông bỏ cho lòng an yên.
Bên trong buồng giam C44 vốn không có đồ vật gì cả, trống trải, sạch sẽ, chỉ duy nhất một thứ khiến người ta bận tâm, là cái màu trắng tẻ nhạt của nó. Tất cả đều là màu trắng. Ở góc buồng, là một tù nhân đang ngồi thu lu, đầu kẹp giữa hai chân, trông đến là rũ rượi.
Trương Quyết Sinh nheo nheo đôi mắt, giờ đã chẳng thèm lấy tay che, cũng không buồn chặn đi cái thanh âm chói tai ấy, nó chẳng là gì so với những thứ kinh khủng mà hắn vẫn thường nghe được ở bên trong kia.
- Ông già rồi, bỏ thuốc thôi!
- Không muốn tiếp tục, sao còn dạy nó?
- Vậy hút thì có ích gì?
Hắn không kiêng kị đối diện với ánh mắt hoà ái trước mặt mình, như đoán ra cái gì trong đó, liền nhẹ giọng hỏi:
Tựa đầu vào cửa kính, Trương Quyết Sinh khẽ cười nhếch mép. Cái thế giới bất công này, các ngươi vẽ lên cũng thật đẹp.
Một thanh âm già nua chợt vang. Cửa nay đã đóng, buồng giam cũng hẹp, vang lên càng thêm to lớn.
Thế giới ngoài kia, Trương Quyết Sinh đã trở về rồi!
Tù nhân kia chưa ngẩng đầu, dường như chẳng có cái sợ hãi bản năng với đám quản giáo, hay là do sợ hãi đến mức không dám làm gì. Chỉ là hành động tiếp theo của gã, chứng minh vài cái suy đoán kia sai hết cả.
Cánh cửa sắt nặng nề của Tây Lâm đã rất lâu chưa từng mở, rất lâu chưa bảo trì bản lề. Điều ấy nếu đem so với cái mác nhà tù cao cấp nhất thế giới, dường như có chút dị hợm, nhưng tuyệt cũng chẳng ai thắc mắc. Người ta đều hiểu, Tây Lâm vốn dĩ không cần cửa, nó dựng lên vì không muốn có kẻ đi ra. Vậy nên mỗi khi mở, đều sẽ rít lên như vậy, tựa như khó chịu kẻ phá vỡ thiên chức của mình.
- Trong đây sạch như vậy, ra làm gì. Chỉ tiếc một điều, giá cái nơi đẹp đẽ này có thể cách âm thì tốt, mấy thằng ngu kia suốt ngày la hét, đi ngủ thật sự không ngon.
-Gần mười năm đi “học” phải khôn hơn rồi chứ!
Ở Thủ đô, thứ xe bus công cộng chạy bằng dầu kiểu cũ này khai tử đã mấy trăm năm, thay vào đó là hệ thống tàu điện thanh di chuyển nhanh gấp không biết bao nhiêu lần. Sở dĩ Trương Quyết Sinh cảm thấy hoài niệm, bởi hắn trước kia đi học đều sử dụng phương tiện công cộng như này. Chỉ là không nghĩ tới, cái xã hội dân chủ công bằng mà đám người chính phủ vẫn luôn rao giảng, lại “công bằng” như vậy.
Gương mặt nhợt nhạt của thanh niên dần chìm trong nắng vàng, u tối bỏ lại sau lưng, rồi cả cái cơ thể lênh khênh vững vàng mà hoà vào ánh sáng.
Chương 3: Trở về
- Bố mẹ nó c·hết rồi!
Chiếc xe bus cứ đi rồi lại dừng, người cứ lên rồi lại xuống, lầm lũi làm cái công việc nhàm chán của mình. Xe bus lúc này đã đi chậm lại, cua một cái rồi đi thẳng vào bãi. Khói đen nơi đuôi xe tung bay lần cuối, kèm theo tiếng động cơ đang từ từ hạ nhiệt. Bọn chúng đi tới điểm cuối rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã tù nhân nghe vậy, mặt vẫn là bình thản, đứng dậy duỗi người mấy cái, trào phúng nói:
- Vừa mới đi khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Lại muốn ngồi đây cả tháng nữa sao?
Chiếc xe bus nặng nề xì hơi một tiếng, hai cánh cửa xếp phía hông xe nặng nề mở ra, vài người lục tục đi xuống. Trương Quyết Sinh đang ngồi nơi thanh chắn, nhìn tràng cảnh ấy mà có chút hoài niệm xa xôi. Không phải vì nó tương đồng với kí ức xưa kia, thậm chí còn là khác biệt một trời một vực.
- Nó ngu, không dạy không được!
- Bao nhiêu điếu thuốc chưa tàn đã tắt, mày không thấy áy náy sao?
- Haha! Ở trong đây, gan càng ngày càng lớn, nếu đã không biết sợ, trở lại đây chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trương Quyết Sinh từ bé sống tại Thủ đô, ấn tượng với mấy tầng thấp của thế giới vốn chỉ qua vài tập tư liệu thỉnh thoảng chiếu trên truyền hình, dù biết nó lạc hậu lại không nghĩ nó khác biệt đến mức này.
Lão quân nhân nghe thấy lời ấy bỗng cười thành tiếng, rồi cũng mau chóng biến tan. Cánh cửa kim loại nay đã mở hết, lại chưa vội đi ra, ngoái đầu lại nhìn gã tù nhân vẫn rũ rượi ngồi đấy, nhíu mày nói:
Sau thanh âm già nua ấy, là sự im ắng đáng sợ của cái nơi trắng toát này. Nhưng nó cũng chẳng kéo dài lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỗ Trương Quyết Sinh đang đứng ánh sáng từ từ đi tới, cảm giác ấm áp đã lâu chưa trải qua lại dần ùa về theo cánh cửa kia mở rộng. Nắng chiếu tới chân, nắng lân đến đầu, hắn nhắm mắt lại, cảm thụ thứ ấm áp ngọt ngào đã quên mất ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn thực ra chẳng có gì bất ngờ, mấy thước phim ấy làm ra chỉ đơn giản là cái chính phủ kia muốn đám dân đen bọn hắn nhìn thấy. Có lẽ là thúc đẩy đồng cảm, bớt kêu ca về thuế má ngập đầu, rằng tiền thuế bọn người tầng trên bỏ ra, sẽ xây dựng tiên tiến cho những tầng thấp lạc hậu.
Những tiếng bước chân lộp cộp vang vọng khắp phòng giam 44, làm mấy kẻ may mắn đang được quay cuồng nơi “Thiên đường trắng” không khỏi lộp bộp trong tim. Tiếng chân kia dừng lại trước buồng giam C44, tiếp sau đó là vài thanh âm tít tít dễ nghe của khoá điện tử, rồi cánh cửa hợp kim bóng loáng của “Thiên đường trắng” từ từ mở ra.
Phòng giam 44 là khu biệt giam khủng kh·iếp nhất của nhà tù Tây Lâm. Khủng kh·iếp không phải bởi những h·ình p·hạt khắc nghiệt, không phải bởi cảm giác c·hết chóc cận kề cạnh bên, mà nó...trái ngược hoàn toàn. Nó đơn giản, nó sạch sẽ, nó tẻ nhạt, tẻ nhạt đến mức làm người ta phát điên. Những kẻ “may mắn” được đến đây, khi trở ra đều sẽ mang theo ám ảnh cùng cực, cũng trở nên nhu mì đến lạ. Chúng ám ảnh đến nỗi đặt cho nó một cái tên thật đẹp, “Thiên đường trắng”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe câu trả lời tràn ngập bất cần ấy, gã tù nhân bỗng cười, cười có chút thê lương.
- Một cái công lý chẳng thể thực thi, vậy tiếp tục làm gì cho mệt!
- Bố mẹ nó vẫn luôn không cho nó “h·út t·huốc”.
Một tiếng rít thê lương bỗng vang vọng khắp ngoại ô đại khu S6. Thanh âm ấy rất lạ lẫm, cũng khiến người ta nghe đến mà khó chịu trong lòng. Nếu may mắn có người từng nghe qua, có lẽ đã già, có lẽ lúc này đang nao nao sợ hãi. Bởi thanh âm ấy phát ra, đồng nghĩa với việc nhà tù Tây Lâm khét tiếng, lại trả về xã hội dân chủ một công dân mang trong mình tiền án khủng bố.
Cái đầu đang kẹp giữa hai chân càng cúi càng sâu, nó từ từ tụt xuống cho đến khi sắp chạm đến sàn nhà. Tên tù nhân bỗng giật mình một cái, vội ngẩng đầu, sống lưng chưa kịp thích ứng kêu lộp rộp mấy tiếng. Thì ra, hắn đang ngủ. Ngủ rất ngon lành.
Sau một hồi mơ màng, cuối cùng đôi mắt âm u tỉnh táo, nhìn đến bóng đen lù lù trước mặt, chẳng giật mình, cũng chẳng có một hồi sợ hãi co quắp. Hắn chợt cười một cái, trầm giọng nói:
Bao thuốc trên tay lúc này đã vo lại thành cục, chuẩn xác bắn vào ống trụ đang hút khói kia, lão quân nhân gác tay lên gối, dựa vào trắng toát, ngẩng đầu lên nhìn trắng toát, nặng nề nói:
Lão quân nhân đang đứng bỗng nhiên ngồi xuống, móc trong túi áo ra một cái đồ vật be bé, trông như cái ống hình trụ, đặt ở trước mặt. Rồi lại từ trong túi bên kia, lấy ra bao thuốc, thuần thục rút ra điếu thuốc duy nhất còn lại, đưa đến ống trụ. Đầu thuốc vừa đến, cái đỉnh trụ kia chợt bốc lên ngọn lửa, thiêu đến đỏ rực. Chẳng mất bao lâu, điếu thuốc đã về đến bên miệng của lão.
Nghe lời nói ấy, lão quân nhân bỗng cười, lại lắc đầu, giống như phủ định, nhẹ giọng đáp:
Lão quân nhân nghe vậy, nhẹ cúi đầu, nhìn thẳng vào gã tù nhân lúc này cũng đang ngồi ẻo lả kia, thở dài một hơi. Lão thu lại cái ống trụ, khó nhọc đứng dậy, bình tĩnh bước ra cửa.
- Thằng nhóc kia đi rồi à?
Lão quân nhân không quay đầu lại, nhìn cánh cửa kim loại đang từ từ hé mở, thắc mắc hỏi.
Nhìn gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cực kì bình thản của gã tù nhân, lão quân nhân bỗng thấy nao nao trong lòng, giống như những kí ức thiết huyết năm nào vừa ngang qua trong tâm trí già nua. Lão lại thở một hơi dài, cũng chẳng nói thêm cái gì, chầm chậm rời khỏi.
Ấm áp của tự do.
Mắt Trương Quyết Sinh từ từ nhắm lại, sau một hồi hoạch địch tương lai liền không kìm nổi nỗi niềm lâu nay luôn bứt rứt. Hắn ngủ rồi!
- Trẻ đã không bỏ, giờ bỏ thì có ích gì?
Gã tù nhân thở nhẹ một hơi, nói tiếp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.