Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Tâm Nguyện
- Nó định chơi kiểu gì? Dầu ăn hay dầu máy?
Bị đánh nhưng Minh chỉ biết rụt đầu lại dơ tay xoa xoa, ở đối diện bóng mờ của cô gái chỉ về phía tủ quần áo.
Cô gái kia khóc nấc, quỳ thụp xuống trước mặt Lê Thu Trang, dập đầu mấy cái sau đó lên tiếng.
- Xong rồi? Đừng có đùa tớ chứ có gì khác biệt đâu.
Ngày hôm sau Trần Nhật Minh thức dậy dụi dụi mắt lẩm bẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Bẩm pháp sư, Thúy Yên biết nhưng còn tâm nguyện chưa hoàn thành, không thể nào rời khỏi căn phòng.
Tới lớp học hôm nay phải học cả ngày, còn sắp phải học quân sự tận một tháng lận, chuyện của bóng ma cô gái kia đành để học xong quân sự vậy.
Đưa Lê Thu Trang xuống cổng sau đó quay trở lại căn phòng, lúc này bản thân Trần Nhật Minh cảm giác được phòng của mình hoàn toàn sạch sẽ, một cảm giác không nói nên lời, hắn thở dài nhìn con lợn đất cùng quyển nhật ký, đây là tâm nguyện cuối cùng của một cô gái, đơn giản đúng không? Nhưng mà cái đơn giản này lại là nguyên nhân lưu luyến dương thế của một bóng ma, khó hiểu thật, đúng mà ma nữ c·hết rồi vẫn khó hiểu.
Nghe được tin tình báo mặt Nhật Minh khó xem, kéo thằng bạn chí cốt lại nói nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ôi cái đệt.
Thấy vong ma này không có oán khí, cũng chưa từng hại người nên Lê Thu Trang mới nhẹ tay, để đối phương có thể nói ra tâm nguyện của mình.
Trần Nhật Minh thở dài thườn thượt, thôi thì tối rảnh xuống hỏi bác Nghĩa xem quê quán cô gái ở đâu, vì ở đây bác Nghĩa sẽ đăng ký tạm trú, hẳn là có thông tin.
"Wha đờ heo? Trước mình từng mở tủ có thấy đâu? Chẳng lẽ bị che mắt."
Trần Nhật Minh lẩm bẩm, nhận được một cái cốc thật mạnh vào đầu từ Thu Trang, cùng cái trợn mắt.
Lê Thu Trang có cơ hội phổng mũi, từ trong miệng ông nội biết Trần Nhật Minh là người đã được sắc phong danh vị, nhưng cậu ta lại như một con gà mờ trong giới tâm linh, bản thân mình lúc này có cảm giác thành tựu hơn hẳn.
Trần Nhật Minh gồng cơ bắp nhìn thằng Linh mập ra vẻ, thằng Linh mập nhìn một vòng rồi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ở dưới tủ có một cái hộp, đây là số tiền nhỏ tích góp cùng cuốn nhật ký, cầu xin pháp sư hãy đưa nó cho mẹ Thúy Yên.
- Cảm ơn hai người, tôi đi đây, xin lỗi vì đã dọa cậu.
Thế giới quan mười tám năm của Trần Nhật Minh trong thoáng chốc bị lật đổ, mặc dù trước kia mình đúng là làm hàng mã, đi theo bác Nam làm lễ lạt cũng không ít, nhưng mà hắn chỉ xem như đấy là một loại tín ngưỡng mà thôi, chứ hắn có thấy ma bao giờ đâu, nhưng hôm nay hắn đang nhìn thấy cái quái gì trước mặt đây?
Không thấy Lê Thu Trang ngồi cùng Nhật Minh nữa, thằng Linh mập đá đểu.
Mãi chẳng thấy Trần Nhật Minh bật điện lên khiến Thu Trang quay lại, thấy đối phương đang há hốc mồm không khép lại được nhìn mình thì buồn cười.
Cô gái mở miệng cầu xin Lê Thu Trang, Trần Nhật Minh lúc này cũng có thể nghe được thanh âm quen thuộc này, hắn khẳng định tiếng khóc mà hắn thường xuyên nghe được là của đối phương.
Trần Nhật Minh chỉ còn biết trợn mắt nhìn và ngoáy ngoáy tai, hắn nghe nhìn rõ một một, khẽ tát mình mấy cái đảm bảo đây không phải là một giấc mơ, lúc này nhìn Thu Trang và con ma hắn thậm chí còn tưởng mình đang gặp ác mộng, nhưng tát mấy cái lên mặt thấy đau rát, cắn thử lưỡi một cái đau nhói, mới đảm bảo đây không phải một giấc mơ kinh dị.
- Tâm nguyện gì mau nói, nếu có thể giúp tôi sẽ giúp.
Cái bóng từ từ phát sáng, sau đó biến thành hàng trăm nghìn đốm sáng biến mất bên ô cửa sổ, Trần Nhật Minh nhìn quyển nhật ký cùng con lợn đất ngẩn người, chuyện buổi tối nay quá khó tin.
Trần Nhật Minh cũng biết thằng Cường lớp phó của lớp phó đời sống, lo mảng công tác đoàn, ngoại khóa, phong trào. Thằng cu cậu này đi đầu phong trào t·ấn c·ông hoa khôi Thu Trang, nhà giàu, học giỏi, đẹp trai nhưng mà còn kém Nhật Minh một nửa bậc.
Sau đó quét pháp quyết qua mắt Trần Nhật Minh, bình thường thì đúng là không thể khai nhãn cho người khác như thế này được, phải dựa vào vài thứ đặc biệt mới có thể khiến người bình thường nhìn thấy những thứ không thuộc cõi dương, nhưng với Trần Nhật Minh thì khác, đối phương đã được sắc phong danh vị, chẳng qua là chưa học pháp mà thôi, nếu có pháp môn trong tay thì mọi chuyện lại đơn giản, không cần Lê Thu Trang động tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Được, chuyện này cậu ấy sẽ giúp cô hoàn thành, đi đi, tôi đọc kinh siêu độ cho cô, đừng lưu lại dương thế thêm nữa.
- Không phải mơ, mẹ nó tối qua thật sự là có ma, mình còn nhìn thấy, rồi còn phải giúp đối phương hoàn thành tâm nguyện, tin được không?
- Ừm, cảm ơn Trang.
- Trên đời làm gì có ma.
Lê Thu Trang nào có đọc kinh kệ gì đâu, mở điện thoại mở ra một đoạn kinh trên youtube ra, bóng cô gái nhìn Trần Nhật Minh khẽ gật đầu.
Lê Thu Trang không có bùa chú hay lọ thảo dược gì cả, đơn giản tay ấn quyết rồi đọc chú.
Đi vệ sinh cá nhân xong ra bàn học vẫn thấy con lợn đất cùng quyển nhật ký thì thở dài một cái, khẽ lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Thu Trang đột nhiên gãi cằm sau đó lại phủi tay.
- Hazz, mình cuối cùng có thể ngủ ngon một giấc rồi.
Nói xong thì Trần Nhật Minh phải bịt mồm lại vì hắn nói hơi to, sợ những người khác ở dưới nghe được thì hơi phiền, lần đầu tiên trong đời Minh nhìn thấy thứ không thuộc cõi dương, là một bóng ma thật sự, một cô gái khá xinh đẹp, nhưng mà cứ trắng bệch nhìn ghê không thể tả, đây là còn may đối phương cơ thể hoàn hảo, không phải l·ở l·oét máu me, nếu không chỉ sợ bản thân đã tụt huyết áp ngất luôn mất.
Trần Nhật Minh cố sờ sờ công tắc rồi bật điện lên, mắt không chớp lấy một cái nhìn vào trong góc tường rồi lại nhìn Lê Thu Trang với ánh mắt cực kỳ kinh dị.
Nhất niệm sinh diệt, vạn vật quy không!
- Không phải là con gái còn nguyên team, c·hết rồi luyến tiếc đấy chứ?
- Tối qua mơ một cơn ác mộng đi.
- Ơ ơ sao cậu không hỏi địa chỉ của đối phương? Giờ biết làm sao?
- Pháp sư, xin ngài tha cho.
- Có có, tất nhiên là muốn.
Trần Nhật Minh chớp chớp mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy có gì khác lạ, Lê Thu Trang cười cười lắc lắc cái lọ nhỏ trong tay rồi mở nắp, một làn khói trắng lao ra từ từ ngưng tụ thành một bóng người.
- Dầu cái cục cứt, nó chơi bằng ông típ thì có.
- Con ma đấy b·ị b·ắt rồi? Thật sự là có ma.
- Yếu? Cỡ mười người như đối phương tao cũng hùng phong tránh khí, một mình đánh tan.
Lê gia tại thế – KHAI NHÃN!"
Chương 8: Tâm Nguyện
- Cậu đừng có tào lao giùm tôi.
- Ôi mẹ ơi, thật sự có ma.
- Sợ c·h·ó gì, đánh tao một cái không có năm mươi triệu tao không mở mắt.
- Cậu bị ngốc à?
- Vì sao c·hết rồi còn không đi Âm Phủ? Cô không biết càng lưu lại dương thế càng lâu thì tội trạng càng nặng hay không?
- Hỏi thừa, tất nhiên là b·ị b·ắt rồi, tớ là ai cơ chứ.
Vẫn không tin cho lắm, mặc dù bản thân Trần Nhật Minh lúc đầu cứ đinh ninh là có ma, đã có vài hiện tượng lạ, nhưng mà chưa tận mắt nhìn thấy vẫn không tin lắm.
- Nãy đi vệ sinh có nghe lén thằng Cường định chơi mày đấy, cẩn thận.
Âm dương đảo loạn, quỷ thần thất sắc!
Trần Nhật Minh hóa đá, tự nhiên lại rơi lên đầu mình, nhưng thôi nghĩ lại thấy chuyện này cũng không phải quá lớn cho lắm, thử đi tới chỗ tủ quần áo lục lọi một hồi, ngẩn người nhìn thấy một cuốn nhật ký cùng một con lợn đất.
- Đồ đần nhà cậu, muốn nhìn không? Tôi khai nhãn cho cậu.
- Thiên địa vô cực, huyết ấn khai phong!
- Yếu quá Thu Trang đá mày rồi à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.