Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Tiếng Khóc Giữa Đêm Khuya

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Tiếng Khóc Giữa Đêm Khuya


- Ông nói cái gì? Danh vị?

Trần Nhật Minh trợn mắt nhìn Lê Thu Trang, hai hốc mắt trực chào nước mắt, cuối cùng cũng có người tin mình gặp ma, lập tức hỏi lại.

- Được, tối nay tôi tới giúp cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Cảm ơn, thù hận của tớ và cậu xem như kết thúc, đừng gây phiền phức cho tôi nữa, hôm nay như vậy đủ rồi, tớ bận còn đi làm trước tạm biệt.

- Tối qua vật lộn quá đà với hot girl à nay nhìn như sắp đứt hơi, không được thì bảo anh một tiếng.

Trần Nhật Minh không chê cái gì, miễn là người khác ăn được là bản thân cậu cũng ăn được, vào trong Lê Thu Trang gọi hai phần đùi cánh, cộng với hai lon coca, trong lúc chờ đợi Lê Thu Trang bắt đầu thăm dò.

Nay quyết định ngủ luôn trên lớp cho lành, vừa gục xuống bàn đã bị người ta dựng lên.

- Có ma, mẹ nó đừng có đùa tâm hồn nhỏ bé của Minh Minh chứ.

- Cảm ơn.

- Nhật Minh nhà cậu ở đâu? Nhà cậu làm gì liên quan đến tâm linh không?

Trần Nhật Minh thật sự đã tới giới hạn, tối nào cũng nghe tiếng khóc lóc, bố ai mà chịu được, lời nói của hắn hơi to, một đám người quay lại nhìn Trần Nhật Minh với ánh mắt kinh dị.

"Định mệnh, tại sao lại nghe âm thanh này phát ra từ góc phòng mình?"

Sợ tới mức lạnh run, vơ lấy cái chăn chùm kín đầu, mặc dù là mùa hè nóng chảy mỡ, nhưng lúc này Nhật Minh vẫn cảm thấy vô cùng lạnh, cũng không dám chạy ra ngoài, nửa đêm nửa hôm chạy đi đâu, cổng nhà bác Nghĩa đóng mất rồi còn đâu.

"Hức...hức...."

- Tôi sẽ giúp cậu với một điều kiện.

- Ông nội ơi, cháu gặp một người kỳ quặc lắm ông.

Lê Thu Trang cảm thấy kỳ quặc, cảm giác tâm thức của Trần Nhật Minh rất mạnh, trước kia chưa tiếp xúc gần thì chưa rõ, nhưng hiện tại Thu Trang dám chắc cảm giác của mình không sai.

- Vinh hạnh.

- Vâng ông, lúc nào cháu kéo cậu ta đến nhà mình.

- Cậu gặp ma?

Linh mập dán sát lại ra vẻ, Trần Nhật Minh lắc đầu trả lời.

- Dạ ông, tâm thức của cậu ấy rất lớn, nhưng lại không phải người của giới tâm linh, không có pháp lực, cũng không có mắt âm dương, nói chung là rất kỳ quặc.

- Vậy à.

Trở về đến nhà Lê Thu Trang vội chạy ra sau vườn tìm ông nội.

Trần Nhật Minh không muốn nói thêm liền cắm đầu vào ăn, bộ dạng không ngại ngùng trước người đẹp, Lê Thu Trang cũng ăn uống thoải mái chẳng có chút hình ảnh còn tiểu thư khuê các gì cả.

Ánh mắt Nhật Minh nhìn tới góc phòng, tai cố gắng lắng nghe, thật sự là âm thanh phát ra từ góc phòng của cậu, cố gắng mở mắt thật to để nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang khóc, là người hay ma?

Nói xong lời muốn nói, Trần Nhật Minh tạm biệt rồi rời đi, Lê Thu Trang cũng không nói gì, hôm nay đúng là muốn trả thù vụ tối qua đối phương nói mình đi bậy, thật ra lúc đó bản thân xử lý một số chuyện không tiện nói rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Quê tớ đất tổ Vua Hùng, trước kia thì làm chút hàng mã bán, nhưng bây giờ thì không.

Quân tử một lời tuyệt không thay đổi, thế là học xong Trần Nhật Minh đợi ở cổng trường, nắng tháng 10 của Hà Nội cũng chẳng nhẹ nhàng đi tí nào, ánh nắng vẫn như thiêu như đốt da thịt, đợi 5 phút thì Lê Thu Trang quần áo kín mít chạy con SH màu trắng dừng trước mặt Trần Nhật Minh.

Nhìn mặt mũi đã không còn khí sắc nữa kìa, trong đầu đám con trai thì gào hú ganh tị với Trần Nhật Minh, có thể khiến bản thân sa đọa như vậy với Thu Trang, bọn họ cũng nguyện, cái này gọi là c·hết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng vang danh.

Chương 6: Tiếng Khóc Giữa Đêm Khuya

- Chị Tuyết à, nhà em có việc, điện thoại hỏng rồi, đợi lúc nào em sửa đã, chị cho em ngủ tí đi, em mệt lắm.

Vừa thoát khỏi chị Tuyết đã lại bị kéo dậy.

- Là danh vị được sắc phong, nhưng chưa chân chính bước vào con đường tâm linh.

Đối mặt với câu hỏi của đối phương Trần Nhật Minh nhíu nhíu mày.

Lê Thu Trang trợn mắt, là con cháu đời thứ 106 của dòng họ pháp sư họ Lê, kiến thức của Lê Thu Trang tất nhiên là có, nói đến danh vị thì hiện tại ông nội Lê Tấn đang giữ, nói cho chính xác hơn một chút thì là danh vị thuộc hai cõi âm dương, pháp sư dòng họ Lê danh vị pháp sư lúc này Lê Tấn đang giữ, sau khi ông c·hết danh vị này sẽ truyền cho Lê Thu Trang, cái này không phải truyền theo nam hay nữ, miễn là có huyết mạch liên quan, có duyên có số sẽ được sắc phong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Tại sao lại như vậy à ông?

Tiếng khóc ở đâu đó lại vọng về khiến Minh bừng tỉnh, cậu vô cùng khó chịu, chỉ muốn chửi ầm lên, sự bực tức xen lẫn với tò mò khiến Minh từ từ mở mắt, cậu không bật điện mà đảo mắt cố gắng lắng tai xem âm thanh phát ra từ đâu.

Lê Thu Trang nhìn mặt Trần Nhật Minh nụ cười hơi cứng lại, nhỏ giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhật Minh bật điện phòng, cái bóng loáng một cái biến mất không còn tung tích, Nhật Minh tóc gáy dựng thẳng lên, bao nhiêu da gà da c·h·ó nổi đầy người, rõ ràng vừa rồi có bóng cô gái đứng đó, cùng với tiếng khóc, nhưng hiện tại cậu lên tiếng cùng bật điện tiếng khóc cùng bóng người lại biến mất, đáp án chỉ có thể là.

Hơn mười giờ tối Trần Nhật Minh cũng trở về phòng mình, tắm rửa xong xuôi thì nhảy lên giường, cơ thể mệt mỏi cực độ khiến Minh dần dần chìm vào giấc ngủ.

- Ai thèm.

Lê Tấn ngồi xuống uống chè, trầm ngâm một lúc lâu lông mày càng nhíu mặt hơn.

- Cậu trở đi.

- Em gửi anh chị.

Ăn no xoa bụng Trần Nhật Minh nói.

Linh mập bỏ Trần Nhật Minh ở một bên cắp sách bỏ chạy, ngay cả thằng bạn chí cốt nhất ở lớp cũng không tin mình, khiến Minh chán nản lắc đầu không thôi.

- Trên mặt cậu ghi ba chữ to đùng "tôi gặp ma" kia kìa.

- Câm miệng, đứng im.

- Điều kiện gì cũng được, cả việc dâng hiến cơ thể này cho cậu.

- Đừng có đùa tao.

Lê Tấn đang chăm hoa nhìn cháu gái nghi hoặc, trong mắt người bình thường thì kỳ quặc có nhiều loại, còn trong mắt những pháp sư như ông kỳ quặc lại là liên quan tới vấn đề tâm linh.

Nhận được câu trả lời của đối phương Trần Nhật Minh nghẹn lại, thật sự trên mặt mình ghi ba chữ này sao? Có ma mới tin.

- Làm sao cậu biết?

- Tìm được em rồi, làm gì cả tháng chị chẳng liên lạc được.

- Cậu muốn xong là xong được sao? Hứ.

- Thật tối qua gặp ma. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một đêm mất ngủ cùng tâm trạng hoang mang, khiến cho sáng hôm đó tới lớp mà mặt mũi của Minh nhìn như người bệnh.

- Thôi biến mẹ giùm tao.

- Gì nữa đây, chẳng phải chúng ta đã xong rồi sao.

- Có ý gì?

Tất nhiên là Trần Nhật Minh không từ chối, nhảy lên xe vít ga vọt đi hòa với dòng người đông đúc tắc nghẽn của Hà Nội, Lê Thu Trang chỉ đường Nhật Minh tới một nhà hàng KFC.

- Tớ xin, tha cho tớ, tuyệt đối không có lần sau.

- Thôi được nhìn mặt em ốm lắm rồi, nghỉ đi, tí chị gọi cả Vân nữa, dẫn thằng em đi bồi bổ.

Lê Thu Trang bĩu môi cảm thấy Trần Nhật Minh càng lúc càng hài hước, cách hành xử khác với đám con trai khác rất nhiều, ít nhất đối phương không có giả tạo.

- Chuyện này ông không đoán ra, nếu được hãy dẫn cậu ấy đến đây.

- Được thế lại tốt quá, tao có đứt cũng phải oai phong, nhưng không phải, tối qua gặp ma.

Nhưng mắt Minh không thấy gì trong màn đêm cả, cậu nheo mắt lại cố quan sát một lần nữa, thậm chí là thử nhắm một mắt lại nhìn, không nhắm thì thôi, thật sự nhắm một bên cậu lại thấy một bóng mờ của một người con gái đứng ở góc phòng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Tiếng Khóc Giữa Đêm Khuya