Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Hồn Chưa Yên Nghiệp Chưa Dứt
- Chuyện này không biết bác nên nói cho cháu biết không, thôi đi nói ra cho cháu biết, lúc bác đến đã thấy Bá Nam đã nằm ở nhà kho, gương mặt kinh hãi, tay nắm chặt một lá bùa cháy dở, pháp y bên công an cũng điều tra rồi nhưng chưa có kết luận về c·ái c·hết, họ cho rằng đột quỵ, bác thì bác không cho là như vậy đâu, là ma quỷ nó làm chứ chẳng chơi.
Cất điện thoại Minh nhảy lên giường đi ngủ, từ hôm đầu tiên còn mơ mộng một chút, từ đó đến nay không có thêm giấc mơ nào khác lạ, khiến Minh thoải mái hơn rất nhiều, cũng tin tưởng trên đời này làm quái gì có ma, nỗi sợ vô hình về c·ái c·hết của cô gái trước đây cũng phai nhạt đi rất nhiều.
- Không biết ông bác lại rình mò cô Hương tắm hay sao mà cả điện thoại cũng không nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Bình tĩnh em, thôi chuyến này của mày anh miễn phí, về nhà lo việc đi em.
Trần Nhật Minh bắt tay luôn vào việc luôn, nhan sắc không quan trọng bằng cái bụng đói, bán đi tí nhan sắc của mình lấy tiền, Trần Nhật Minh nguyện hiến thân cho quỷ dữ ngay và luôn.
- Thật quỷ dị.
Minh mở mắt kinh ngạc, cậu nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc đứng ở bên cửa sổ, tuy không nhìn thấy mặt người ở đối diện, nhưng Minh có thể nhận ra hình bóng này rất quen thuộc.
- Cửa sổ mình đã đóng trước khi đi ngủ rồi cơ mà?
- Giấc mơ hôm trước, chẳng lẽ nào lại trùng hợp.
Trần Nhật Minh nhìn hai chị Tuyết Vân với ánh mắt nghi ngờ.
"Trần Nhật Minh..."
Minh loạng choạng chạy vào căn nhà gỗ mà mình đã sống mười lăm năm, nước mắt tràn ra không thể kiểm soát khi thấy trên giường một cái xác nằm lạnh lẽo, Trần Nhật Minh lao tới quỳ thụp xuống bên cạnh giường.
Không có âm thanh trả lời, Minh lúc này không biết tại sao bác Nam lại xuất hiện ở trong phòng mình từ bao giờ, cậu muốn đứng dậy đi tới nhưng không hiểu sao cơ thể cậu bị đè nặng, không thể nhúc nhích.
Chị Vân nháy mắt cười nói, chị Tuyết ngồi xuống bên cạnh Trần Nhật Minh lấy ra điện thoại mở một loạt ảnh.
Cả Vân và Tuyết cười vui vẻ vỗ vai Trần Nhật Minh xong quyết định ngồi ở đây học luôn, mà có phải học đâu toàn đầu độc Trần Nhật Minh bằng các tư thế tạo dáng cơ bản, cho tới vẻ mặt... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vội thu dọn cái balo rồi Minh lao vọt ra khỏi phòng, ra ngõ bắt xe ra bến xe Mỹ Đình bắt xe trở về, may mắn là có chuyến vừa xuất bến còn đuổi kịp xe.
- Thằng Minh về ngay đi, bác Nam mày mất rồi.
- Thôi em xin hai chị, tha cho em.
Thấy cửa sổ mở bung Minh giật mình, cậu nhớ rất rõ lúc trước khi đi ngủ cậu đã đóng lại và cài then chốt lại rất kĩ, không thể vì một cơn gió mà mở bung ra như thế được.
- Chị cũng thế.
Tiếng sấm chớp bên ngoài cũng cơn mưa lớn lại bắt đầu, Trần Nhật Minh mắt như nhòe đi bên tai lúc nay vang lên âm thanh từ hư vô vọng về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Hì hì cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.
- Minh ơi, chị nguyện làm người tình bé nhỏ của em.
Trần Nhật Minh nói lời cảm ơn với hàng xóm láng giềng, mọi người an ủi sau đó cũng lục tục ai về nhà nấy, n·gười c·hết thì c·hết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
- Mạnh mẽ lên cháu, cố lên còn lo cho bác Nam mày cái lễ cái nghĩa trọn vẹn.
Trần Nhật Minh đứng dậy vén màn đi ra đóng cửa sổ lại một lần nữa, trở về giường nằm chằn chọc mãi Minh không ngủ lại được, chờ cho trời gần sáng lại lấy điện thoại gọi cho bác Nam, vẫn giống với tối qua điện thoại không có ai nghe máy.
Trời mây đen kéo đến, chút xuống cơn mưa lớn, giường như ông trời cũng đang tiếc thương cho một kiếp trời trôi qua, buổi tối có mấy người làng ở lại chông xác, Trần Nhật Minh lúc này không còn thiết tha gì ăn uống, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh bác Nam, từ bé đến giờ hai bác cháu nương tựa vào nhau mà sống, không ngờ tới lần cuối cùng hai người còn gặp mặt lại là lần bác đưa tiễn nó lên Hà Nội nhập học.
Nét chữ này không sai đi đâu được là của bác Nam, Trần Nhật Minh sững sờ đọc đi đọc lại mấy chữ kia, con ngươi đột nhiên co lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Bác Nam, bác đừng bỏ cháu mà bác...
Người làng người xóm nhìn hình ảnh này mà không kìm được nước mắt, tội nghiệp thằng Nam, nhỏ đã mồ côi bố mẹ, được ông bác què nuôi lớn, còn chưa thành tài báo hiếu lại bác đã mất, có nỗi đau nào hơn nỗi đâu này, sau này trên thế giới chỉ còn lại một mình bơ vơ lạc lõng.
Được cái là cũng có nhiều bạn mới hơn, ở chỗ làm cho tới trên lớp, cuộc sống nhiều màu hơn trước, trở về phòng trọ đã hơn mười giờ tối, Trần Nhật Minh tắm rửa rồi nhảy lên giường gọi cho bác Nam nhưng không có ai nghe.
- Bác Nam, là bác sao?
- Vâng, cháu biết rồi bác.
"Đoành."
Nghe tiếng sét đánh bên tai, gương mặt Minh lập tức trắng xám, mặt cắt không còn một giọt máu, anh phụ xe đứng ở bên cạnh có vẻ loáng thoáng nghe được vỗ vai Trần Nhật Minh.
Trần Nhật Minh sáng mắt hỏi luôn vấn đề chính, chị Tuyết xòe ba ngón tay nói.
- Đúng đấy nhóc, có chuyện quan trọng.
Minh bật bóng đèn phòng lên, mồ hồ trên chán vã ra như tắm, vẻ mặt Minh hoang mang nhìn ra chỗ vừa nãy cậu mơ thấy bác Nam đứng, đột nhiên con ngươi cậu co rút.
Trần Nhật Minh quỳ thụp trước l·inh c·ữu của Trần Bá Nam dập đầu chín cái, đôi mắt mơ hồ rồi chìm dần vào bóng tối, mọi người thấy Trần Nhật Minh đột nhiên lăn quay ra đất thì vội vàng.
- Có người gửi đơn hàng tài liệu gì cho cháu này.
- Bọn chị đang kinh doanh thời trang á, hiện đang thiếu mẫu nam, thấy em phù hợp nên bọn chị muốn mời em tham gia mẫu ảnh thời trang cho bọn chị.
Chương 4: Hồn Chưa Yên Nghiệp Chưa Dứt
Trần Nhật Minh chìm vào trong giấc ngủ một cách nhẹ nhàng, nửa đêm cửa sổ đột nhiên mở bung ra, gió lùa vào bên trong, Minh đang ngủ cảm thấy lạnh phải co người lại.
Đột nhiên bóng người biến mất, cùng lúc đó Trần Nhật Minh cũng bừng tỉnh, tiếng thở hồng hộc vang lên trong đêm.
Tuy lo lắng trong lòng nhưng hôm nay lại có buổi học quan trọng không trốn được, Nhật Minh quyết định cuối tuần về quê hai ngày.
Lên lớp học vẫn như mọi hôm Trần Nhật Minh ngồi vào chỗ quen thuộc hay ngồi, ở ngoài cửa lớp chị Tuyết cùng chị Vân đi vào ngó nghiêng rồi chạy lại chỗ Nhật Minh.
Nhận túi nhỏ tài liệu là một túi phong bì, Trần Nhật Minh mang trở về phòng với vẻ mặt khó hiểu, ai biết hắn ở đây mà gửi cơ chứ, mở phong bì ra đập vào mắt là tờ vàng mã màu vàng, gương mặt Trần Nhật Minh căng lại vội dở ra xem.
Sau đám tang của Trần Bá Nam, người ta mới ngồi lại an ủi Trần Nhật Minh, bác Thắng là người đầu tiên phát hiện ra c·ái c·hết của bác Nam.
- Không biết có chuyện gì không nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Nhật Minh lập tức mở máy lên nghe.
"Hồn chưa yên, nghiệp trưa dứt, về nhà ngay trước khi quá muộn."
- Lương chị ơi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau được nghỉ Trần Nhật Minh tính về quê rồi nhưng tạm thời lại lùi lại một ngày vì vướng đi chụp ảnh mẫu với hai bà chị Tuyết Vân, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân khi Trần Nhật Minh thay quần áo hàng xịn vào hai người Tuyết Vân thiếu chút nữa chảy nước dãi ra.
Cứ như thế một tháng thời gian trôi qua, Trần Nhật Minh đã kiếm cho mình một công việc bán thời gian ở quán cà phê với mức lương 25 nghìn một giờ, một công việc tạm thời bây giờ chưa có mối ngon thì đành phải cố gắng mà kiếm từng đồng một, không chê bất cứ công việc nào, ai bảo xuất thân nghèo khó cần phải cố gắng gấp trăm ngàn lần so với người khác cơ chứ.
"Nhớ lấy trách nhiệm của mình..."
"Tạch."
- Một buổi 300, bọn chị cũng nghèo á.
"Đừng trốn tránh, đây là số mệnh..."
- Thằng bé trúng gió rồi, mau đưa nó tới trạm xá nhanh lên.
Buổi chụp ảnh kết thúc, đến giữa chiều Trần Thiên Nam trở về thì bác Nghĩa nói.
- Chốt.
- Hai chị tìm em à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.