Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Lên Hà Nội Nhập Học
Hằng bạn ngồi cùng bàn quay sang hỏi Trần Nhật Minh, nhận được câu hỏi của cô bạn cùng bàn Minh quay sang khẽ gật đầu.
Chẳng biết nói gì cho ngầu, nói chuyện với gái nó cứ cấn cấn kiểu gì, khiến Trần Nhật Minh rất nhanh tịt ngòi, Hằng cũng không để ý nhiều mà quay lại làm bài tập.
- Vâng bác, cháu tìm trọ khu này cho gần trường, mà khó quá bác.
- Vậy thế tí nữa bác chỉ cho nhà ông Nghĩa, nhà ông đấy có phòng cho thuê.
Môi trường đại học là một xã hội thu nhỏ, nhiều người cho là như vậy, sự thật cũng không khác nhau la bao, để những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ bắt đầu cảm nhận được áp lực của đồng tiền, những gánh nặng vô hình ập xuống đôi vai non nớt.
- Tưởng cậu không đi, vậy tốt quá.
- Ok thằng em, anh cũng trọ gần đấy ở cùng bạn, anh lại học bên Điện Lực.
- Có ai ở nhà không?
- Hi thằng em, lên Hà Nội học hay đi làm?
- Có.
Từ trưa đến giờ khát khô cả cổ thôi thì vào quán nước vỉa hè làm cốc trà đá, đây cũng không phải lần đầu tiên Trần Nhật Minh đến Hà Nội, hè năm lớp 10, lớp 11 đều đã xuống làm hè ở quán bia Hải Xồm chỗ Lê Trọng Tấn kiếm thêm, cái này là thằng bạn học hồi cấp 2 nó cũng tranh thủ làm ở đây nên nó rủ đi.
- Ê Minh, bạn có đi chụp kỷ yếu không đấy?
- Đây cháu, mà bác thấy mày lượn từ trưa đến giờ tìm phòng trọ hả?
Lang thang từ sáng tới chiều tìm quanh khu đấy chẳng có phòng nào, Trần Nhật Minh thấy cuộc đời này hơi nhăn rồi đấy.
Nghĩ nghĩ một hồi hắn chạy vào nhà vác con dao quắm đi ra nghĩa địa của làng, đứng trước hai ngôi mộ đất mọc cỏ xanh um, Trần Nhật Minh thở dài một cái lẩm bẩm.
- Còn tới sẽ trở thành một cô cảnh sát h·ình s·ự.
Sĩ Nhật Minh vỗ ngực ra oai, nói về vẻ ngoài thì Nhật Minh cũng thuộc cỡ siêu mẫu chứ chẳng chơi, đẹp trai cao to nhưng không hôi.
- Vậy à, lợi hại.
- Cho cháu cốc trà đá đi bác.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện một lúc đã tới, ông anh tài xế giới thiệu cho hắn một khu trọ giá sinh viên bên ngõ Doãn Kế Thiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến trưa về không thấy bác Nam, hiển nhiên là ông bác còn chưa về, cũng không nói với Minh là bao giờ về, cậu cũng quen với việc này, thỉnh thoảng bác đi vài hôm, nhiều thì cả nửa tháng mới về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhật Minh ngẩn người, đang yên đang lành sao lại hỏi hắn sợ ma không là như thế nào?
- Đi nhanh đi, mày cứ làm như sắp âm dương cách biệt thế cháu.
- Khu này giá tạm chấp nhận 2 triệu đến 3 triệu là có phòng rồi.
- Mẹ nó, cuộc sống này không dễ dàng với mình tí đếch nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhật Minh thì đau tim, mợ nó hai ba triệu một tháng? Đúng là Hà Nội có khác tất đất tấc vàng.
Hằng mỉm cười nói mà không cần Trần Nhật Minh phải hỏi.
Trần Nhật Minh cười xòa, tốt? Hắn chả thấy tốt ở đâu cả, thân culi xách đồ cho đối phương thì có, bản thân hắn chẳng thấy tốt ở đâu cả, đối với chuyện nam nữ tình yêu tình báo hắn nhiều lúc cũng mơ ước đấy, nhưng không hiểu sao cứ chớm nở nụ một cái là bị dập tắt ngay lập tức.
Dọn dẹp mộ cho bố mẹ xong trời cũng gần tối, Minh thắp hương trước hai ngôi mộ thất thần một lúc rồi quay người rời đi, trời tối xuống nghĩa địa làng âm u phát sợ, những tán cây cao che đi ánh sáng cuối cùng của mặt trời, Minh vắt chân lên cổ mà chạy ra khỏi nghĩa địa.
- Tân sinh viên của trường đại học Thương Mại ạ, cho em đến khu gần đó kiếm phòng trọ đi anh.
Nhìn nghĩa địa làng tối đen phía sau, Minh sợ có con ma nào đó mắt đỏ lòm nhảy ra cắn mình một cái thì hỏng, vội vàng chạy luôn về chứ không dám ở lại quá lâu.
- Cháu cảm ơn bác.
Thời gian yên bình trôi, kỷ yếu, rồi lại tới kỳ thi tốt nghiệp diễn ra nhanh chóng, Trần Nhật Minh tự tin mình thừa sức đỗ tốt nghiệp, cộng thêm đủ điểm vào trường đại học Thương Mại, còn nửa tháng ở nhà anh em bạn bè tụ tập chơi bời suốt, những tháng ngày cuối cùng của thời học sinh ngây ngô đã chấm dứt, chuẩn bị chập chững bước chân vào xã hội.
- Tiên sư mày.
Cảm động trước lời vàng ngọc từ những người xa lạ, đấy đời này còn nhiều người tốt lắm, thế là Trần Nhật Minh gõ cửa từng nhà trọ, không thì gọi điện số được ghi ở cái bảng, và câu trả lời nhận được đều là "Nhà chú, bác, cô hết phòng rồi cháu."
Trần Nhật Minh vào trong nhà lấy đồ rồi mang ra đưa cho bác Thắng, rồi nhận tiền, hai bác cháu nói chuyện một lúc rồi bác Thắng ra về, Trần Nhật Minh đút túi một trăm hai mươi nghìn.
Anh tài xế xe ôm công nghệ Be đến đón Trần Nhật Minh, đưa mũ cho hắn rồi hỏi.
- Thế có sợ ma không?
Ba ngày sau thì bác Nam cũng về, lần này chắc kiếm được vài triệu bác Nam mua luôn hai cân thịt c·h·ó về, thế là cả bác cả cháu chén chú chén anh đến say quắc cần câu.
- Mai rằm rồi cơ à?
- Bác đợi cháu tý.
- Thương Mại University, chuyên ngành Marketing. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 2: Lên Hà Nội Nhập Học
Trần Nhật Minh không có nghĩ nhiều mà trả lời ngay, định hướng tương lai là kinh doanh buôn bán, ít nhất là nâng tầm thương hiệu hàng mã của ông bác lên một tầm cao mới.
Trần Nhật Minh cười ngoác cả miệng khi kịp nhảy lên xe né được chiếc dép thần thánh của bác Nam phi đến, Trần Bá Nam thở phì phò mặt đen hơn đít nồi nhìn thằng cháu của mình mặt đang gợi đòn trên xe.
- Bác nhớ giữ sức khỏe, cháu đi đây, mà bác đừng có rình trộm cô Hương tắm nữa đấy...
Nghe tiếng người Trần Thiên Nam mới bỏ đồ nghề chạy ra, nhận ra bác Thắng nhà đầu làng.
- Trai mười bảy bẻ gãy sừng trâu, sợ gì dăm ba con ma bác, mà trên đời làm gì có ma ạ.
- Sợ thế không biết.
Bắt tay vào nấu nướng, móc từ trong tủ lạnh cũ kĩ ra tảng thịt lợn ném vào chậu nước dã đông, rồi đi nấu cơm còn ăn trưa, bữa cơm đạm bạc trôi qua, một người một c·h·ó đều một bát lớn một góc mà ăn, buổi chiều không phải đi học Trần Nhật Minh ra sau lấy giấy dán mấy con ngựa hàng mã, nguồn thu nhập chính của hai miệng ăn là cái nghề vàng mã này đấy, không làm thì đất cũng chẳng có mà ăn.
Học thì cũng chẳng có gì nổi bật, hết tiết học này đến tiết học khác, Trần Nhật Minh ngáp vài cái rồi cũng ngoái đầu ra cửa sổ ngắm nhìn những cánh phượng đang bung nở, báo hiệu mùa hè đã tới, tiếng ve kêu inh ỏi đau cả đầu.
- Bố mẹ con tới dọn dẹp cho hai người.
- Cậu tính nộp nguyện vọng vào trường nào á?
- Đợi bác tí.
- Thằng Minh đấy à, lấy cho bác hai con ngựa giấy, thêm mấy bộ quần áo nữa, bác về làm cái lễ.
Sau bốn tiếng vật lộn đón rồi trả khách của xe, cuối cùng Trần Thiên Nam cũng đến bến xe Mỹ Đình, nơi mà hắn được chào đón còn hơn cả minh tinh Hàn Quốc, nhưng mà thời đại nào rồi cơ chứ hắn say no tất cả các bác tài xế xe ôm, đặt xe ôm công nghệ cho chắc cú.
- Thanks anh nhé, em tìm phòng trọ đây ạ.
Trần Nhật Minh mặt méo xệch đeo balo tay xách túi chào tạm biệt người bác ruột đã nuôi mình mười mấy năm nay, dù tính bác Nam có hơi thối, nhưng mà tình cảm hai bác cháu còn khăng khít lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Bác Nam con đi đây.
- Dạ có ạ.
- Bye, chúc thằng em học tốt, đừng bỏ dở ha ha.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.