Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Xác Người Treo Cổ Trong Phòng 404

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Xác Người Treo Cổ Trong Phòng 404


"Không có oán linh ở đây? Tại sao lại có nhiều oán khí như vậy?

Lê Thu Trang trong đầu phát sinh câu hỏi, dù từ bé đã được ông nội dậy đạo pháp, hiện tại cũng là một tiểu pháp sư dòng họ Lê, đạo pháp cơ sở đã thành thục, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự mình tham gia vào một sự việc ma quái bất thường như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ruồi nhặng bu kín xung quanh, bò lổm ngổm trên làn da đã rữa, từng mảng thịt bong tróc lộ ra lớp xương trắng bệch. Một giọt nước đen đặc sệt rơi từ cằm xuống sàn, hòa vào vũng dịch thối rữa đang thấm dần qua nền.

- Thôi đừng nói nữa em, chị thấy mình nhất thời tò mò đi theo đám bạn là sai lầm lớn thế nào rồi.

- Không nhìn ra chị cũng gan như vậy.

- Tao nói mà không nghe, bây giờ thì có chuyện rồi sáng mắt ra chưa, dạo này tao nghe tiếng khóc suốt, nó còn lảng vảng khắp nơi.

Trong bóng tối âm u, hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ hở, âm khí lan tỏa như một màn sương dày đặc, khiến người ta cảm thấy khó thở, sống lưng lạnh toát như có bàn tay vô hình chạm vào. Không khí nơi đây đặc quánh, tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng thở cũng như bị nuốt chửng bởi bóng đêm.

- Mấy đứa có sao không? Mùi gì thối thế?

"Cạch."

- Tiên sư nhà nó, sao lại mò lên đây treo cổ từ bao giờ thế này, báo công an đi.

( Tác giả viết nó lúc 1 giờ đêm, một mình trong căn phòng u tối, cũng nổi cả da gà )

Cả một đám người s·ợ c·hết kh·iếp khi nghe Trần Nhật Minh nói, ông bác tay cầm đèn pin khá cứng vía, lúc nãy thấy đám Trần Nhật Minh lên trên đã lâu mà không có động tĩnh gì liền gọi mấy người ở tầng dưới đi lên, còn chưa lên đến nơi đã ngửi thấy cái mùi h·ôi t·hối.

Lúc này gió đột nhiên thổi mạnh, âm thanh như xa như gần rít gào "bộp...bộp...bộp..." như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống khiến cho ba người giật mình, cả ba cảnh giác nhìn xung quanh, Trần Nhật Minh nhìn sang Lê thu Trang thấy đối phương đã thủ bùa cùng một tràng hạt khẽ gật đầu.

Lê Thu Trang lấy từ trong balo ra cây gậy baton đưa cho Trần Nhật Minh, nhận được gậy Nhật Minh khẽ tặc lưỡi một cái rồi đâm vào ổ khóa một cái vừa phải.

Lộ ra một gương mặt đã biến dạng, đôi mắt trắng dã mở trừng trừng như vẫn còn kinh hãi tột độ, miệng há ngoác như muốn hét lên nhưng không bao giờ phát ra âm thanh.

Đối với những người đã đi qua nửa đời sương gió, nói về tâm linh họ biết và nhiều người không tin nhưng vẫn tín, sẽ không làm khó quá nhiều.

Vẻ mặt Lê Thu Trang chắc nịch bịt mũi sau đó nói, vẻ mặt ba người lập tức hoang mang, hành lang nhỏ không phải quá xa, đèn pin chiếu một thoáng không thấy có gì khác biệt ở hành lang.

- Không lẽ là ở trong một phòng nào đó? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Hai người có ngửi thấy mùi thối rữa không?

Ba người bị bác bảo vệ xua tay đuổi xuống thì chỉ biết nhìn nhau, Trần Nhật Minh lúc này nhìn bác bảo vệ lên tiếng.

"Két...kẹt...két..."

Nhìn một lượt ông bác kia chỉ vào Tuyết nói, hôm đó bác cũng can ngăn một nhóm người nhưng có hai thằng choai choai nói không sao cứ thế dẫn một đám bạn lên, Tuyết là người ở lại tỏ vẻ xin lỗi nên ông bác vẫn còn nhớ mặt.

- Thôi thôi, bác không cản chúng mày nữa, nhanh mà về đi, bác về phòng đây.

- Báo công an đi bác, có n·gười c·hết ở phòng 404.

Ánh đèn rọi vào trong làm cả ba sững sờ đứng c·hết lặng tại chỗ, vắt vẻo ở giữa không trung là một thân ảnh, những cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào làm cho cái thân thể treo giữa nhà kia đong đưa, Lê Thu Trang chiếu đèn pin lên đúng lúc gió thổi làm cho mặt cái xác quay ra ngoài.

- Vâng bác, hôm đó bọn cháu nghịch dại, bạn cháu bị lạc mất hồn phách, nên bọn cháu mới tới đây gọi về.

"Phù."

Tiếng bản lề vang lên, âm thanh vang vọng trong đêm tối tạo ra cảm giác rợn cả sống lưng, Trần Nhật Minh mặc dù có sư tỷ tiểu pháp sư Thu Trang ở phía sau, nhưng cũng không ngăn được trái tim của hắn đập bành bành trong ngực, chỉ thiếu điều từ ngực bên trái nhảy sang ngực bên phải mà thôi.

Hành lang tầng 4 khá nhỏ, vẫn còn vương vãi linh tinh một số thứ, Trần Nhật Minh mũi hít hít ngửi được cái mùi thum thủm thối rữa vương trong không khí.

Nhìn cửa phòng đã được khóa chặt bởi những cái khóa cũ kĩ, Trần Nhật Minh đeo khẩu trang lên mặt, cũng đưa cho hai người Thu Trang và chị Tuyết, cái này là lúc chiều về đi xe ôm bụi quá hắn mua để luôn trong túi đeo chéo của mình.

- Bọn cháu đến đây cũng chỉ gọi hồn phách của bạn về, cũng xin bùa rồi bác, không sao đâu ạ.

Tuyết sơ đến mức phải đưa tay bịt miệng của mình, Lê Thu Trang gương mặt trầm xuống, âm dương nhãn đã khai mở nhìn vào trong thì vẻ mặt vô cùng khó xem.

Ông bác nói xong cũng chỉ biết thở dài, Trần Nhật Minh lúc này lấy bùa mà Lê Thu Trang đưa cho ra phất phất.

- Bác là người ở tầng 2 thôi, không phải bảo vệ ở đây, nơi này không sạch sẽ đâu, mà con bé này ba bốn hôm trước mày cùng cái đám kia lên tầng 4 chơi trò tâm linh đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông bác thở dài mắng.

- Hôm trước bọn chị chơi ở đây.

- Thu Trang có thứ gì đó bằng sắt không?

- Đây là mùi tử thi.

Lê Thu Trang lắc đầu ra hiệu với Trần Nhật Minh, cả ba người còn đang hoảng sợ thì có tiếng vài người đi lên, ánh đèn chiếu khắp nơi, dẫn đầu là ông bác mặc quần áo bảo vệ lúc này cùng vài người khác, ai nấy đều bịt mũi kinh dị.

- Thắng...Thắng...là thằng Thắng, nó rủ bọn chị tới đây chơi, là nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Đi thôi, nhanh rồi về, hơn 9 giờ rồi.

- Bọn cháu tới đây có việc, chỉ đến gọi hồn phách bạn cháu về, không có ý phá phách gì đâu bác.

Ổ khóa phòng đầu tiên bị cạy bung ra, do thời gian lâu rồi không có ai sử dụng, ổ khóa đã bị hoen rỉ theo thời gian liền đơn giản bị phá, Trần Nhật Minh đẩy nhẹ cánh cửa màu xanh cũ kĩ ra.

Bác bảo vệ nhìn ba người Trần Nhật Minh một lượt, thấy mặt mũi sáng sủa cũng không phải loại t·rộm c·ắp, mà ở đây cũng có cái gì mà trộm cơ chứ, nghe được Minh nói như vậy cũng chỉ biết gật đầu.

Thở phào một hơi sau đó Trần Nhật Minh tiếp tục cầm gậy baton phá các phòng khác, liên tục ba phòng không có gì khác biệt, tới phòng thứ tư cũng chính là phòng 404, căn phòng này chính là h·iện t·rường v·ụ á·n sáu năm trước, bạn nữ sinh kia bị bạn trai dùng dao g·iết hại, mổ bụng, chặt xác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyết sợ tới mức ngã lăn ra đất, may còn được Trần Nhật Minh đỡ kịp, Tuyết lắp bắp nói không nên lời.

Tuyết nhìn xung quanh mà run rẩy, chưa gặp thì chưa biết, tối qua cảnh tượng cái Vân nó phát điên quá đáng sợ, nghĩ lại thôi mà mền nhũn cả chân tay.

"Cạch."

Trần Nhật Minh vốn không muốn thêm chuyện, nhưng giống như Thu Trang đã nói, lại thêm cảm nhận từ sâu trong tiềm thức chuyện này Minh không thể nào chạy thoát, phải đối mặt với nó dù cho có là gì đi chăng nữa.

Trần Nhật Minh đập mạnh đầu gậy lên ổ khóa hoen sỉ, ổ khóa bị một đập đứt ra, không ai tác động đột nhiên cánh cửa mở toang ra, một luồng hơi lạnh cùng mùi thối xông thẳng vào mặt ba người.

Đôi mắt mở to gậy baton trong tay nắm chặt đèn rọi vào bên trong tìm kiếm, bước chân tiến vào trong, Thu Trang cùng Tuyết cũng tiến vào trong kiểm tra khắp nơi, tầng bốn không có phòng vệ sinh khép kín, chỉ có phòng vệ sinh chung ở gần hành lang.

Oán khí còn vương lại không chỉ là một làn sương đen nhợt nhạt mà còn là cảm giác ngột ngạt, như thể căm hận của người đ·ã c·hết đang tràn vào tâm trí kẻ đứng gần.

- Có gậy baton.

Nói vài lời khéo léo mới giải quyết xong ông bác, Trần Nhật Minh bấy giờ mới nói với chị Tuyết.

Chương 15: Xác Người Treo Cổ Trong Phòng 404

Lê Thu Trang thúc d·ụ·c hai người, cả ba tiếp tục đi lên tầng bốn, lần này Trần Nhật Minh cùng Tuyết đều bật đèn flash điện thoại lên soi xung quanh cho rõ.

- A.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Xác Người Treo Cổ Trong Phòng 404