Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Bị Phang Vỡ Đầu
- Yêu đương kiểu gì mà để tình địch nó phang cho vỡ đầu thế này?
Cửa phòng không đóng, Tuyết đi bên cạnh Trần Nhật Minh hơi run run nhìn vào trong mà cất tiếng, không có tiếng trả lời cả hai người nhìn nhau, điện phòng khách đang được bật sáng choang, hai người cũng không thấy Vân ở khu vực bếp, vậy thì chỉ có thể ở trong phòng mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau ánh nắng tháng 11 của Hà Nội xuyên qua ô cửa phòng, Trần Nhật Minh từ từ mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy trần nhà trắng trắng, cùng mùi thuốc sát trùng đặc trưng, nhanh chóng biết mình đang ở đâu, nghĩ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngất Minh vội vùng dậy, thấy đầu mình nặng nặng cùng cơn đau nhói.
- Nửa đêm gọi gì thế?
Trần Nhật Minh cắn răng cất điện thoại rồi đi vào trong, giờ này chẳng lẽ đã đến lại bỏ về, nhưng lúc này tay không tấc sắt nếu thật sự có ma quỷ thì mình phải làm thế quái nào bây giờ.
- Cứu đệ sư tỷ, ở đây có ma, tòa A6 An Bình City...
Thò tay quệt luôn máu trên mặt vẽ vào lòng bàn tay trái một chữ Vạn trong biểu tượng Phật giáo, lúc này Trần Nhật Minh chỉ còn biết như vậy giống như một biện pháp cứu cánh trong nhất thời, đạo pháp hắn đúng là đã học một thời gian ngắn, nhưng toàn là kiến thức cơ bản về nhận biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhật Minh cũng sững sờ, bí quá làm liều hình như có tác dụng, chị Vân đã không còn điên loạn nữa rồi, lúc này Nhật Minh thấy mắt đã hoa lên, bị phang một cái bình hoa to tổ bố vào đầu thì còn gì là đầu nữa, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng không được, mắt từ từ tối đi.
Tuyết hét lên trong sợ hãi, Trần Nhật Minh cũng giật nảy người lùi về sau tay chỉ về phía Vân quát.
Đột nhiên Vân quay đầu về sau một cách quỷ dị, miệng còn đang phồng to, hai mắt trợn trắng không thấy tròng đen, dưới ánh đèn mờ từ phòng khách len qua khe cửa cũng đủ để hai người Trần Nhật Minh cùng Tuyết nhìn thấy vẻ kinh dị trên mặt Vân lúc này.
- A.
- A.
Vân miệng vẫn nhét đầy thịt lợn sống, nhưng tiếng cười khùng khục lại cất ra từ cổ họng, Vân từ từ quay cả người lại, một tay vẫn cầm miếng thịt lợn bị cắn be bét, Tuyết mặt đã trắng bệch ngã lùi về sau, Trần Nhật Minh nghiêm mặt đối diện với chị Vân, lúc này có lẽ không phải là chị Vân thật sự nữa rồi, mà trong cơ thể ấy là một cô hồn dã quỷ nào đó đã chiếm xác chị Vân.
Trần Nhật Minh rón rén đi vào bên trong, Tuyết lặng lẽ theo sau, cả hai nhẹ nhàng cẩn thận như quân ă·n t·rộm vậy, bước vào trong phòng dưới ánh đèn mập mờ từ phòng khách chiếu vào thấy bóng lưng của Vân đang ngồi trên giường.
Một tiếng giòn tan vang lên mảnh gốm sứ văng tung tóe, Trần Nhật Minh kêu thảm gục xuống trong đau đớn, máu tươi từ đỉnh đầu chảy ra trước mặt khiến Trần Nhật Minh lúc này hoa hết mắt, sự tức giận trong lòng bùng nổ.
Cái đầu cứ gật gù tiếng nhóp nhép nhai nuốt vang lên trong không gian yên tĩnh, Trần Nhật Minh nuốt một ngụm nước bọt môi lại khô khốc, cảm giác cứ như chị Vân lúc này đang ăn cái gì đấy.
- Cô hồn dã quỷ ở đâu lại dám càn rỡ hại người, mau cút đi.
Sau đó liên tục đối diện với những chuyện quỷ dị, khiến Nhật Minh khó mà bình tĩnh được trong một thời gian ngắn, bản lĩnh cũng không lớn để đối mặt với tình huống hiện tại, nếu là Lê Thu Trang ở đây thì mọi chuyện sẽ dễ thở hơn.
- Cụ tổ mày chứ, có giỏi thoát ra solo với ông mày.
- Minh ơi, tỉnh lại em...
- Tình yêu mà chị, không đổ máu làm sao có được.
Trần Nhật Minh ngớ người, yêu đương ở chỗ nào, tình địch gì ở đâu, nhưng mà nghĩ hẳn là chị Tuyết đưa mình đi viện nói vậy, chứ mà nói ra mình vị chị Vân phang vỡ đầu thì rách việc, lại dính tới công an thì không hay.
- Vân ơi, mày làm gì mà phòng không bật điện tối om om thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Này làm gì mà vùng dậy ghê thế, từ từ em.
- Gớm, thuốc đây uống vào cho chị.
Đúng lúc này tiếng điện thoại vang lên, lần đầu trong đời Trần Nhật Minh cảm thấy suýt chút nữa bị chuông điện thoại dọa c·hết là như thế nào, tay run run móc điện thoại ra bấm nghe máy, nhưng mắt vẫn không rời chị Vân ở trước mặt.
Lê Thu Trang xoa xoa cái bụng của mình, nãy ăn nhiều quá giờ nó cần phải ra, thế là nửa đêm phải lọ mọ đi vệ sinh, vào thì thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của Trần Nhật Minh nghĩ một lúc thấy có điềm nên gọi lại, âm thanh trả lời vang lên cùng nhịp điệu méo mó.
Trần Nhật Minh kh·iếp sợ trước sức mạnh của chị Vân lúc này, đối phương vồ mình một cái rồi cứ thế mà hai tay vung tới cào lên người Trần Nhật Minh như con mèo điên.
"Choang."
Chưa học tới biện pháp t·ấn c·ông nào về mặt tâm linh, lúc này chỉ là bí quá hóa liều, vùng lên tung một chưởng đánh thẳng bụng chị Vân.
- Alo Nhật Minh, tình hình sao rồi, alo?
Chương 13: Bị Phang Vỡ Đầu
- Con mẹ nó, mày c·hết với bố.
Y tá thấy Trần Nhật Minh tỉnh dậy thì tới kiểm tra rồi dí hắn nằm lại giường, chị y tá kiểm tra một lúc rồi gật gù bảo.
- Vân ơi dừng lại đi.
Tuyết thấy cảnh tượng này thì lao tới muốn gạt Vân ra nhưng bị Vân tung chân đá một cái văng như sao rơi xuống, còn may là rơi xuống bộ ghế sofa phòng khách, nhưng cũng đau tới mức suýt ngất, nhân cơ hội Trần Nhật Minh vùng được dậy lùi về sau, điện thoại lại rơi ở phía sau chị Vân khiến Trần Nhật Minh đau trứng không thôi.
Tuyết nghe Trần Nhật Minh nói thì gật đầu, lúc này Tuyết chẳng biết cần phải làm gì nữa, cũng không nói nhiều mà đi khóa cửa ra ban công lại sau đó mới cùng Nhật Minh đi tới phòng Vân.
Căn phòng của Vân lúc này tối đen, hai người đều có phòng riêng, bình thường Tuyết vẫn ngủ chung với Vân, nhưng mà thấy bạn hiện tại không bình thường giống trước, đến cụ tổ Tuyết cũng không dám ngủ chung với bạn, còn phải chạy ra khỏi cả nhà vì sợ, thì có cho kẹo cũng không dám chui vào phòng Vân một mình.
Lúc này ở bên kia Trần Nhật Minh kh·iếp sợ khi chị Vân đột nhiên nhảy tới mình, hai tay bổ thẳng đến mặt, một cái bật mà khoảng cách hơn hai mét nói nhảy một cái là tới, khiến Trần Nhật Minh mặc dù đã phòng bị nhưng vẫn bị bổ trúng, điện thoại lập tức rơi xuống mặt đất, tiếng Lê Thu Trang vang lên.
Không biết làm gì lúc này ngoài chửi, Trần Nhật Minh lùi về sau né một đợt t·ấn c·ông của Vân, nhưng tránh đến cuối cùng lại bị bức tường nhà ngăn lại, Minh hoảng hốt không kịp tránh nữa, Vân vơ được cái lọ hoa trên bàn phang thẳng vào đầu Trần Nhật Minh.
- Đi khóa cửa ban công đi chị.
Vân trúng một chưởng đau đớn kêu lên một tiếng, cả người giống như bị thiêu đốt, một cái bóng đen bị đẩy khỏi cơ thể của Vân, nó kh·iếp sợ nhìn Trần Nhật Minh rồi lao vọt ra khỏi cánh cửa biến mất, để lại Vân ngã gục trên mặt sàn.
Đôi mắt của Vân đã trắng dã trợn ngược không hề có tròng đen nhìn Nhật Minh, hai cặp mắt đối diện với nhau không chớp lấy một cái, Trần Nhật Minh môi khô khốc, con người bản năng đối với ma quỷ, hay với thế giới vô hình trong thâm tâm đã có một loại sợ hãi, Minh cũng vậy, mười tám năm cuộc đời được xem như người bình thường trôi qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Vân ơi mày ngủ rồi à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.