Nam Thiên Trấn Hồn Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm
Về phòng tắm rửa sau đó mặc quần áo ra ngoài bắt xe ôm đến bên Hồ Tây, sáng nay Thu Trang đã nói ông Lê Tấn gọi sang ăn cơm, đối với chuyện ngại ngùng thì Trần Nhật Minh cảm thấy hình như mình không có trạng thái ấy thì phải, tự nhiên như ruồi, mình còn là đệ tử dị môn của dòng họ Lê cơ mà, dập đầu thắp hương rồi, cũng coi như nhà mình cả thôi.
- Ok em, lên xe.
- Cái thằng Minh, ngồi đâu đấy lại đây.
Cửa mở ra cả hai người Nhật Minh cùng Tuyết giật nảy mình khi thấy Vân đứng ở sau cánh cửa nhìn chăm chăm hai người bọn họ, Trần Nhật Minh tim trong lồng ngực lúc này cũng đạp bành bành, cảm tưởng nó sắp rớt ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi, tay lần mò cái điện thoại chuẩn bị gọi cầu cứu, còn cầu cứu ai thì tất nhiên là sư tỷ Thu Trang của mình rồi.
Mất một lúc Trần Nhật Minh cũng tới tòa A6 chung cư An Bình City, hai chị Tuyết với Vân thuê phòng ở chung bên này, chị Tuyết người Hà Nội nhưng nhà lại ở bên Hà Đông, nên hai người cùng thuê phòng ở đây.
Ở với Vân đã ba năm nhưng lúc này Tuyết sợ hãi mà lùi về sau nép sát bên cạnh Trần Nhật Minh, bởi vì Tuyết cảm thấy Vân trước mặt mình bây giờ rất xa lạ, không phải là Vân của trước kia, giống như là một người khác vậy, nhất là vẻ mặt âm u cùng đôi mắt sắc lạnh kia.
Trần Nhật Minh bĩu môi, nhưng mà thôi được ăn cỗ miễn phí thì phải bỏ sức ra mà làm, ăn cho nó được nhiều, góp công góp sức đến lúc ăn cũng thoải mái, trong nhà hôm nay khá nhiều người, có lớn có bé Trần Nhật Minh làm gì biết ai vào ai đâu, thấy người lớn thì chào hỏi thôi.
- Nhanh hộ em nhá, bạn em có chuyện gấp.
Trần Nhật Minh vẻ mặt cũng trầm trọng, trước kia hắn còn không tin lắm mấy cái chuyện ma quỷ này, nhưng bây giờ thì khác rồi, bản thân là một Trấn Hồn Sư cơ mà, ma cũng thấy rồi, đạo pháp cũng học được một thời gian ngắn, Minh cảm thấy hình như vận mệnh của mình đã bắt đầu dính sâu hơn vào con đường tâm linh này, kiểu như từ cõi u minh nào đó thúc d·ụ·c mọi chuyện xung quanh xảy ra.
- Đúng đúng, đều là chị em phụ nữ với nhau cả.
Vào trong bếp có hai em gái sinh đôi độ lớp 10 nữa nhìn Trần Nhật Minh đi vào thì mở to mắt hiếu kỳ hỏi, Trần Nhật Minh nháy mắt với hai em lắc đầu nói.
Trần Nhật Minh bấm điện thoại gọi điện cho Thu Trang, nhưng một cuộc rồi hai cuộc, không ai nghe máy, vẻ mặt Trần Nhật Minh lúc này như nuốt phải ruồi.
Chương 12: Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm
- Tuyết ra ngoài về rồi à?
"Ting tong."
Tuyết đứng ở sảnh A6 thấy Trần Nhật Minh thì vội chạy tới kéo hắn tới thang máy bấm lên tầng 8, ở trong thang máy Trần Nhật Minh thấy vẻ mặt trắng bệch của chị Tuyết thì lo lắng hỏi.
Câu hỏi của Vân làm cho cả Tuyết lẫn Trần Nhật Minh không hiểu sao nổi hết cả da gà, Tuyết thì sợ hãi mà nói.
- Cho em đến tòa A6, An Bình City.
Nói tới đây cửa thang máy mở ra, Tuyết dẫn Trần Thiên Nam đi về phòng 831, tay run run không dám mở cửa, đưa mắt nhìn Trần Nhật Minh.
Ra ngoài thấy có mấy anh xe ôm công nghệ đứng nói chuyện với nhau, Minh bắt một anh đi xe exciter.
Nói tới đây Tuyết run lên từng cơn, nhận được mấy cái vỗ nhẹ của Trần Nhật Minh trên vai cảm giác mới ấm áp an toàn hơn tiếp tục kể.
Bữa cơm gia đình diễn ra trong tiếng nói cười của mọi người, kết thúc lúc chín giờ Trần Nhật Minh chào người lớn rồi bắt xe ôm công nghệ về phòng nhảy lên giường nằm vắt lưỡi sang một bên, đầu quay tròn rồi từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Trần Nhật Minh gãi gãi đầu lại mâm Lê Tấn, quan niệm miền Bắc bình thường mâm cỗ thì người lớn ngồi với người lớn, người trẻ ngồi với người trẻ, nói là phân biệt vai vế cũng được, nói là người cùng tuổi dễ nói chuyện cũng đúng.
- Alo, nửa đêm rồi, không để cho người khác ngủ à?
Hai chị em song sinh Thảo Thu cũng cười quỷ dị, Trần Nhật Minh cứng ngắc cả khóe miệng, sau đó kéo tay áo lên gồng cơ bắp cuồn cuộn gầm gừ nói.
Lời nói đến đây Trần Nhật Minh tự nhiên nghe mắc mắc, mình vừa nói cái gì nhỉ? Chị em chí cốt? Hai cô em họ sinh đôi Thảo, Thu, Lê Thu Trang cùng cười đầy mờ ám.
- Chị mới đi lại xem nó làm gì, thì nó quay ngoắt lại mắt trợn trắng nhìn chị, tay nó thì cầm miếng thịt lợn sống sáng chị mua để ở tủ đăng ăn dở, nhìn sợ lắm, còn vương lại máu đào nhoe nhoét bên khóe miệng, chị sợ quá tí nữa ngất luôn, còn nó thì bỏ thịt xuống mà nói chị về rồi à? Nó bảo đói quá nên lấy thịt ra ăn, sau đó nói mệt rồi lên giường nằm thu lu một góc.
Đến lúc ngồi xuống mâm cũng phải bốn mâm mới hết, Trần Nhật Minh định trốn rượu bia ngồi xuống mâm với mấy chị em gái nhưng mà bị Lê Tấn nhúp tới.
Tuyết lắc lắc đầu, sau đó tay xoắn xoắn tay áo vào nhau kể qua chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế là chén ông chén bác, rồi lại tới chú đến anh, Trần Nhật Minh cảm thấy mình liêng liêng trong thoáng chốc, lúc bác Nam còn sống mấy bác cháu cũng luyện cơ suốt mà lúc này cũng nghe ngáp ngoải lắm, ở đây toàn cao thủ đại nội Trần Nhật Minh đấu không lại, xin hàng sớm.
Bấm chuông cửa một lúc thì Lê Thu Trang đeo đôi dép tỏ ong lép xẹp chạy ra mở cổng, thấy Trần Nhật Minh thì túm cổ ném vào trong bếp.
- Vào hộ chị cái, mệt sắp c·hết rồi.
- Chị sợ quá không biết phải làm sao, gọi điện hỏi đám bạn hôm trước chơi cùng hỏi một thoáng thấy bọn nó bình thường không sao, cũng không dám nói chuyện Vân cho chúng nó biết, đắn co cả buổi mới dám gọi cho em sang giúp.
Hai đứa Thảo Thu cười không ngậm được mồm trước màn gồng cứng người của Trần Nhật Minh, ánh mắt vẫn mang theo vẻ ngập tràn sự thông cảm nói lên ý tứ, bọn em hiểu mà, bọn em biết nội tình mà.
Phụ bếp núc một lúc, Trần Nhật Minh không có nấu nướng gì chỉ phụ thôi, bưng bê đồ ăn ra ngoài, bình thường là ăn ở bàn ghế nhưng hôm nay dọn hẳn ra sân ngồi cho thoáng mát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nửa đêm tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Trần Nhật Minh khó chịu, mắt không mở mà vơ vơ cái điện thoại, nửa đêm rồi thằng mả mẹ nào còn không để cho mình ngủ, cái bài nháy máy nửa đêm này chỉ có mấy thằng cờ hó chơi thân ở quê hay làm thôi.
Trần Nhật Minh mở mắt nhìn danh bạ thì đúng là chị Tuyết gọi, sau đó áp tai vào hỏi địa chỉ rồi phi ra khỏi phòng, cổng ngoài bị bác Nghĩa khóa rồi nhưng mà vẫn có một bên tường trèo được, Trần Nhật Minh vốn không muốn trèo tường đâu nhưng mà có chuyện thì phải nhảy thôi.
- Hai hôm trước bọn chị được mấy người nữa rủ chơi cầu cơ ở chỗ xóm trọ sinh viên bốn tầng cũ, gặp nhiều chuyện ma quái lắm, sau lần đó Vân nó bị ốm nằm nhà hai hôm nay, hôm nay chị về thì thấy Vân nó lúi húi ăn trong góc phòng.
- Không phải em, anh là chị em chí cốt với chị Trang.
- Minh ơi, chị Tuyết đây, sang phòng giúp chị với, con Vân nó bị làm sao ấy cứ ngồi một góc đầu tóc rũ rượi, chị sợ quá không biết nhờ ai bây giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Đây là thằng cháu Nhật Minh, người trong nghề cả.
- Vậy à.
"Cạch." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Chị Vân sao rồi chị? Có cần đưa tới bệnh viện không?
"Bỏ mẹ rồi, sư tỷ cứu với."
- Này này, anh là trai thẳng đấy, đừng có nghe Trang nói bậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Không phải chứ, giây phút quan trọng như thế này tại sao lại không nghe máy.
- Ơ chị Trang có người yêu mới ạ? Xinh trai thế.
Vân nói xong thì quay lưng lầm lũi đi về phòng mình, phía sau hai cặp mắt nhìn theo mà trong lòng cả hai người đều sợ hãi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.