Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Bóng Đen Không Đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Bóng Đen Không Đầu


- Bác là Nam, bác ruột của con, từ hôm nay trở đi bác sẽ thay bố mẹ nuôi dạy cháu nên người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đoành."

- Uống đi mà suy thận.

Khi móng tay ngọn hoắt sắp chạm tới Minh, cửa chính đột nhiên bị đạp tung ra, Trần Bá Nam khập khiễng đi vào, chỉ một cái quắc mắt nhìn đến bóng đen không đầu trên tường rụt tay lại.

Sáng ngày hôm sau Trần Bá Nam lên xe người ta tới đón rời đi, Trần Nhật Minh nhìn theo mà tặc lưỡi một cái đầy nghi ngờ.

- Bác là ai?

- Nốt hai tháng nữa là hết thời học sinh cấp 3, nhanh còn hơn c·h·ó chạy ngoài đồng, nhớ cái hồi mới lên lớp 10 còn e ấp ngại ngùng trước các bạn nữ, thế mà chưa sơ múi được bao nhiêu đã hết mẹ nó thời thanh xuân tươi đẹp.

Trần Bá Nam thở dài bế lấy thằng bé Nhật Minh lên, lau đi khóe mắt đầy nước mắt của một đứa bé còn chẳng biết bố mẹ nó đ·ã c·hết, nó còn quá nhỏ để hiểu được c·ái c·hết là gì.

Ông bác là một người kỳ quặc, không bao giờ cho Minh đến gần gian nhà kho nơi cất giữ những món đồ hàng mã đặc biệt. Ông luôn dặn Minh một câu: “Chớ dại mà trêu ghẹo ma quỷ. Có những thứ dù con không thấy, nhưng nó vẫn luôn dõi theo con.”

Từ đó Minh lớn lên cùng ông bác ruột Trần Bá Nam, hai bác cháu sống bằng nghề hàng mã ở vùng quê nghèo, Minh đã quen thuộc với mùi tro tàn, giấy vàng mã và những món đồ cúng tế kỳ lạ mà bác Nam nhận làm theo đơn đặt hàng từ những vị khách.

Thằng bạn Quang chí cốt từ thời còn cởi chuồng tăm mưa qua đón đi học, chả là trường cấp 3 cách nhà tận hơn chục km, đạp xe đạp có mà đến Tết mới đến trường, Trần Nhật Minh đi ké thằng bạn chí cốt mấy năm nay suốt, con cup 82 cổ của ông nội thằng Quang để lại nhả khói lao đi, hai thằng phóng vèo vèo trên con đường làng.

Trần Nhật Minh từ nhỏ đã lộ rõ vẻ thông minh lanh lợi của mình, cũng rất nghịch ngợm, nói về đánh nhau vì cậu chính là đại ca của đám trẻ, dẫn dắt đàn em của mình chinh chiến từ xóm trên đánh tới xóm bên sông, nhiều lúc mặt mũi bầm dập trở về còn ăn thêm một trận đòn từ ông bác Nam.

Chương 1: Bóng Đen Không Đầu

- Haiz, đúng là con ghẻ của Bộ Giáo D·ụ·c mà, lúc thi vào cấp 3 thì thay toàn bộ chương trình học, đến lúc tốt nghiệp lại thay phương án mới, đúng là số mình quá khổ đi.

Mặc dù chẳng có gì đáng giá, nhưng mà vẫn phải trông chừng cho kĩ, nó vào trộm hết giấy chứng nhận hộ nghèo thì hỏng, tiền học phí lại mất một mớ thì khóc với ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Ăn đi rồi trông nhà, tao đi học.

- Mình tới chậm mất rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Mẹ Ngọc, Minh đói.

"Muốn chạy? Hừ."

Một tia sét từ trên trời bổ xuống trong giông bão, phía khu rừng vang lên âm thanh bén nhọn như thứ gì vừa bị sét đánh trúng, giông bão sau đó cũng từ từ tạnh đi, bầu trời sấm chớp dần dần tan đi, để lại màn đêm đen tĩnh mịch cùng tiếng khóc của Minh.

Hai thằng vừa đi vừa chém gió đã tới cổng trường, Trần Nhật Minh nhảy xuống xe mua hai chai nước sting đợi thằng Quang cất xe.

Hai thằng chia tay nhau ở hàng lang, ai về lớp đấy, mỗi người một lớp không có học chung, chí hướng khác nhau tương lai theo đuổi khác nhau, còn chơi chung với nhau đã là chuyện không dễ.

Tâm hồn đang bay bổng, miệng thiếu điều chảy nước dãi ra rơi xuống đất, Trần Nhật Minh bị tiếng c·h·ó sủa làm bừng tỉnh lại từ trong mộng mơ, khẽ thở dài nhìn con c·h·ó già dưới chân thở dài thườn thượt mắng.

- Thôi biến mẹ về lớp mày đi.

Cách đó không xa ở cuối làng là một căn nhà gỗ ba gian, Trần Nhật Minh một cậu bé ba tuổi đang khóc nấc lên gọi mẹ, ở độ tuổi này cậu không hiểu được c·ái c·hết là như thế nào, hai người nằm gục trên sàn nhà với gương mặt tím tái cùng nét mặt hoảng sợ cực kỳ, có vẻ trước khi c·hết bọn họ thấy cảnh tượng gì đó cực kỳ kinh hãi, ở góc tường một cái bóng in hằn trên đó, một thân ảnh không đầu quỷ dị.

Thằng Quang đỡ chai nước làm bộ làm tịch rồi vặn nắp tu nửa chai, sáng sớm uống cho tỉnh táo con người, hai thằng khoác vai nhau đi nghênh ngang giữa sân trường, thỉnh thoảng lại cùng cười âm u với nhau, điệu bộ rất biến thái khiến đám xung quanh né vội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Ngoan nào, đừng khóc, bác đến rồi.

- Thằng cu em Minh, nhanh em ơi.

- Ok, bạn hiền.

Trần Nhật Minh tâm hồn bay bổng liên tưởng tới một viễn cảnh không xa, ông bác vỗ vai mình nói "Bác không dấu mày nữa, thật ra bác là chủ tịch của tập đoàn ATSM, sau này tất cả tài sản bác để lại cho mày."

Dặn dò xong thằng cháu, Trần Bá Nam gật đầu rồi vào chuẩn bị đồ đạc sáng mai còn lên đường, Trần Nhật Minh thì ngồi vào bàn góc được kê ở cạnh giường bắt đầu học, dù sao cậu cũng sắp đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đầy khó khăn của mình.

Mấy chiếc đinh màu đen được phóng ra ghim lên tường, nhưng không trúng bóng đen không đầu trên tường, sau đó bóng đen vụt một cái, biến mất vào trong khu rừng phía sau nhà đầy u tối.

- Mẹ nó đứng cũng mơ được, khâm phục mình thật, hazz.

"Vèo...vèo...vèo...phập...phập..."

Càu nhàu trước số phận chuột bạch của mình một lát, Trần Nhật Minh cắm đầu vào sách vở học bài, đến 11 giờ đêm mới nhảy lên giường đi ngủ.

- Đúng là bạn chí cốt, chỉ mong bạn bệnh tật, hỏng.

Cái bóng kia chìa bàn tay đầy móng nhọn tới, trên tường cái bóng từ từ đưa tới muốn túm lấy Minh, cậu bé ba tuổi thì làm sao mà biết được thứ gì khác ngoài bố mẹ nó, Minh cố lay mẹ cùng bố dậy nhưng cả hai người đ·ã c·hết, mắt trợn trừng trừng, một c·ái c·hết không thể nhắm mắt.

- Haha, chú đừng ganh tỵ với anh.

- Con biết rồi mà bác Nam, bác cứ yên tâm.

Thằng này được cái nhà giàu, lại đẹp trai, tất nhiên là khoai không to bằng mình, bạn gái hết em này đến em khác, còn Trần Nhật Minh cũng đẹp trai không kém, mỗi tội nghèo có thâm niên đếch có tiền, ba năm cấp ba ngay cả cái nắm tay với bạn nữ khác giới cũng không có, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy c·h·ó má thật.

- Mấy ngày nữa bác cho chuyện cần đi, ở nhà cấm nghịch vào đồ của tao trong kho, không thì liệu hồn.

- Gâu.

Trong đêm m·ưa b·ão ở một làng quê nhỏ thuộc tỉnh Phú Thọ, có một thân ảnh khập khiễng đi trong đêm mưa, sấm chớp trên trời sáng choang, âm thanh đì đùng liên tục đánh xuống những tia sét xanh lè lè, Trần Bá Nam nhìn trời gương mặt ướt đẫm nước mưa cau chặt lại.

Đôi mắt đen láy của Trần Nhật Minh nhìn gương mặt người đàn ông trước mặt tò mò hỏi, Trần Bá Nam khẽ nói.

- Khỉ nhở? Ông bác mình bình thường cà lơ phất phơ bộ dạng chẳng ra làm sao, sao người ta tới đón bằng Audio biển toàn 8 thì chớ, lại còn khép nép như vậy, chẳng lẽ?

- Cu tao còn to hơn cu mày, láo nhở.

Thằng Quang vừa lái xe vừa cảm thán, Trần Nhật Minh bĩu môi nói.

Một cái thở dài cúi xuống xoa đầu con c·h·ó già, một người một c·h·ó vào bếp đào cơm nguội ăn, khổ thế đấy, trong nhà chẳng có gì ngoài mười mấy tờ giấy bên trên có ghi mấy chữ "Giấy chứng nhận hộ nghèo."

Sau một hồi kêu la ý ới rộn cả xóm thì hai bác cháu lại đâu vào đấy, lại cười hì hì với nhau, Nhật Minh lớn lên mới nhận rõ mình là trẻ mồ côi, những kí ức về ngày bố mẹ nó c·hết không còn lại quá nhiều trong đầu, nó chỉ nhớ lúc đó bác Nam xuất hiện, và nuôi nó đến lớn tầm này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Bóng Đen Không Đầu