Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110 : Ngày căn cứ sụp đổ ( 12 )
" VẬY NÊN ...
Một cơn đ·ại h·ồng t·hủy càn quét thế giới như trong sách kinh thánh . Một trận đại dịch càn quét toàn bộ nhân loại trên cả châu lục . Chiến tranh h·ạt n·hân, hay đơn giản hơn là một mùa đông bất tận .
Lưu phong lên đ·ạ·n, nhắm khẩu s·ú·n·g vào ngọn tháp zombie .
Bạch băng không nói một lời, chạy vội sang cạnh Lưu phong thi triển dị năng .
Sự an ủi cuối cùng .
" Tôi à, đó là điều hiển nhiên ? Đây là căn cứ của tôi, người lính của tôi . Căn cứ thất thủ thì có cớ nào người chỉ huy được phép sống ? "
Trước câu hỏi của lão bạn già - quan chỉ huy căn cứ, Tạ hiền chỉ cười nhẹ lắc đầu .
Lưu phong nói chuyện thản nhiên trong khi bản thân đầy máu và các v·ết t·hương thấy rõ, ngồi trên đống xác vẫy tay . Dù giọng nói thường thường nhưng ai cũng biết nó không ổn tý nào .
" Lên nhanh ! Mau mau ! " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Có gia đình là vậy sao ? ... "
Không có quá nhiều câu từ qua đoạn giao tiếp, vậy nhưng nó đã thể hiện ra rất nhiều thứ mà chỉ họ mới hiểu .
Họ chỉ mới cất cánh chưa được bao lâu, sân thượng tòa nhà lần lượt có zombie lao lên cho đến khi chật kín, bọn chúng quơ quào tay chân gào thét . Ánh mắt dõi theo trực thăng nhỏ dần theo phương trời .
Vì hắn là người sẽ ngăn chặn điều đó .
Lão chỉ huy nhìn Tạ hiền, lưng dựa ghế .
" Quen biết với nhau lâu năm, tôi nói thật lòng ông cần bỏ cái lối suy nghĩ đó đi . Dù sao bản thân cũng là chỉ huy của một căn cứ " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các v·ết t·hương đã hoàn toàn lành lại . Không có thời gian nghỉ ngơi, Lưu phong với cơ thể đang xuống dốc dẫn theo hai người lén lút đi theo đường cầu thang bộ lên sân thượng mà không đánh động đến zombie phía bên ngoài .
" CHẬC, đến lúc c·hết rồi mà còn đùa giỡn được . Quả nhiên tôi nên để ông c·hết dí ở đó ngay từ đầu "
Viên đ·ạ·n nổ bay ra từ ống phóng phụ, xoay tròn trong không khí . Nó rít lên một tiếng xé gió dài cho đến khi v·a c·hạm vào ngọn tháp zombie và p·hát n·ổ .
Chỉ là ... cho dù tận thế có đến bằng phương thức nào đi chăng nữa, điều đó không có nghĩa là hắn chấp nhận điều đó .
Bên kia lối vào cầu thang, Bạch băng và Trung chính dùng đ·ạ·n nổ và lựu đ·ạ·n ném thẳng vào trong . Vụ nổ trong không gian trật hẹp tuy không đủ mạnh để phá vỡ kiến trúc cầu thang nhưng là đủ để tạo nên sát thương cực lớn lên zombie và làm chậm đáng kể . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ hiền khi này bất ngờ hỏi .
Mái tóc bay theo chiều gió, họ có lại tín hiệu nhanh chóng liên lạc .
Xem lão bạn già vẫn còn giữ vững tư tưởng anh hùng cổ hủ thời c·hiến t·ranh, tạ hiền trách móc .
Một lát sau .
Khắc huy gấp rút hối thúc viên phi công . Một vòng bay quanh căn cứ thất thủ, khắc huy đã chứng kiến quá nhiều điều có thể là nỗi ám ảnh với cậu cả đời . Vậy nên ít nhất, cậu tuyệt đối không muốn thấy điều tương tự xảy ra với những người mà cậu biết .
" Anh đến rồi ... "
Nhấp tiếp ngụm trà .
" Phi công, nhanh lên ! "
Chương 110 : Ngày căn cứ sụp đổ ( 12 )
Lão chỉ huy nhìn Tạ hiền khinh thường ra mặt .
" Sợ c·hết không ? "
" ... Đúng nhỉ ... ha ha "
Con người đã làm nhiều điều sai lầm . Hắn sẽ không hề ngạc nhiên nếu một ngày nào đó con người bị diệt vong bởi chính họ . Nhưng trong vô số cách thức dọn dẹp của ngày tận thế, cách thức tàn nhẫn nhất lại được chọn . Nó gây sự tuyệt vọng một cách chậm rãi, dần dần nhấn chìm người ta trong nỗi sợ và sự tuyệt vọng . Đồng thời phải c·hết theo cách thức đau đớn nhất .
Lão chỉ huy ghét bỏ ra mặt .
Nhìn xác c·hết zombie chất thành đống, Trung chính đã hiểu tụi zombie đột nhiên biến đâu mất . Xem ra danh tiếng lưu truyền trong căn cứ tị nạn là thật, có hơi chút phóng đại nhưng cũng không khác thực tế là mấy . Hắn tự hỏi xem liệu bản thân có thể được như vậy nếu trực tiếp lao vào không, chỉ sợ bị nhấn chìm ?
" YO ! Ổn chứ ? Anh đến rồi đây "
Ngay khi viên đ·ạ·n nổ cuối cùng bắn ra, trực thăng cuối cùng cũng đã đáp đất .
Chỉ chờ có vậy, viên phi công vốn đã toát mồ hôi đầy người bởi cảnh tượng ở đây liên điều khiển trực thăng bay trở về bầu trời an toàn .
Zombie phía bên ngoài ngẩng đầu gào thét với trực thăng đang áp sát . Từng con từng con một dùng cách cực đoạn nhất . Chúng xếp chồng lên nhau áp người vào tường . Con bên trong dùng tường làm điểm tựa để con bên ngoài leo lên . Và theo thời gian một đàn kiến hình người xếp trồng lên nhau theo mặt ngoài tòa nhà đã đi được một nữa đoạn đường .
Nhìn xem những đôi mắt vàng rực chỉ muốn xơi tái từng chút một, da thịt mục rữa, miệng đỏ rực máu đỏ . Một cảm giác ghê tởm đến cùng cực lướt qua tâm trí hắn . Đó không phải là nỗi sợ . Nó giống như việc người ta phải làm một điều gì đó mà bản thân vô cùng chán ghét nó vậy . Đó, cảm giác hiện tại của Lưu phong .
" Đấy, tôi lúc đó bảo vậy thì ông lại mắng tôi, bây giờ thì hối hận rồi sao ? "
Máy bay trực thăng phát động tiếng ồn rất lớn khi vận hành, thành ra họ chỉ có thể bay vòng quanh trên không để phân tán âm thanh .
" ... "
Lão chỉ huy rót nước cho cái ly rỗng trong khi Tạ hiền tiếp tục nghiền ngẫm quá khứ .
Ngọn lửa lóe lên, sóng xung kích nhỏ lan tỏa phá tan mảng lớn kính các tầng .
Hắn sẽ sống .
Phía bên này, Lưu phong đứng ngoài phía lan can cúi đầu xem tòa tháp zombie sắp dâng cao đến .
" Tôi đang cố ! "
" Không ... hối hận .... nhờ vậy mà đến cuối cùng mới có người bầu bạn dù rằng không mấy ưa thích "
Ngọn tháp zombie lung lay dữ dội, mất đi sự liên kết mà vỡ vụn, reset tiến độ trở về thời điểm ban đầu .
" Ừm "
" Chậc chậc "
" Phốc "
Không chỉ vậy, tận thế cũng không thể c·ướp đi những người thân yêu, gia đình của Lưu phong .
...
Loài người có thân thể rất yếu đuối nếu so với muôn loài .
" Thế ông thì sao ? Chỉ huy trưởng của cơ sở nghiên cứu ? Chúng ta có khác gì nhau không ? "
Cả hai nhấp ngụm nước trà, cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh căn cứ rực lửa bên ngoài, khung cảnh căn cứ rực lửa .
" Không rời đi sao ? "
" ... Tôi mới bảo ông lập gia đình đi ! "
" Vậy còn ông ? "
" Tốt rồi, chúng tôi đang đến "
" Đừng nói thế, ông chưa được tính là quá lớn tuổi đâu . Chỉ mới bước qua tuổi trung niên một chút mà thôi ha ha "
" IM Đi, bảo cái lão già này lập gia đình không bằng g·iết ta đi ! "
" Chà ... " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù tận thế đã đến và muốn tiêu diệt con người .
Tạ hiền cười khúc khích .
" Nhiệm vụ hoàn thành, mang chúng tôi rời khỏi đây ! "
Vòng vòng quanh tòa nhà, rất nhiều ngọn tháp zombie mọc lên như nấm . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả zombie xung quanh đều đã theo âm thanh mà tụ tập về đây, vây kín hoàn toàn tòa nhà . Có bao nhiêu ? Lưu phong nhìn đám đông đen kịt mà chỉ đành lắc đầu .
" Con bé tốt nghiệp, có một công việc ổn định . Nó cũng thường hay than vãn về cuộc sống khó khăn các thứ ... Không bao lâu nó liền có chồng có con . Mẹ nó mất sớm, con bé lại bận rộn việc gia đình, thành ra ông già này chỉ lủi thủi một mình trong căn nhà xưa cũ và công việc . Đó cũng là một phần lí do tại sao tôi chưa nghỉ hưu dù đã quá tuổi . "
Đúng như những gì tất cả đã lo sợ, âm thanh cực lớn thực sự thu hút bọn chúng . Vô số zombie từ trong các hành lang và bên dưới điên cuồng tìm cách trèo lên trên .
" Cái gì, hỏi tôi đấy à ? "
Nghe được liên lạc họ nhanh chóng cho trực thăng từ từ áp sát nóc tòa nhà .
Zombie này bám lấy zombie kia mà leo . Một số rơi xuống, một số lại tiếp tục leo lên . Cơn khát máu khiến chúng điên loạn, làm mọi cách để thõa mãn được ham muốn máu thịt . Cảnh tượng nhân gian hóa địa ngục có lẽ là đây .
Ném quả lựu đ·ạ·n cuối cùng vào cầu thang, Bạch băng quay đầu cùng mọi người nhảy lên trực thăng .
" ... Tôi hỏi thừa rồi "
Đáp lại, lão chỉ huy nhìn khó hiểu .
Bạch băng xem các v·ết t·hương lành lại mà đau lòng, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được vài từ .
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.