Long Huyết Thánh Đế
Ngộ Không
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Xông hang
"Mọi người cẩn thận một chút!" Diệp Vô Song dặn dò một tiếng, mới đi theo Tầm Bảo Thử.
Mấy người còn lại sắc mặt trầm xuống.
Nói xong, Tầm Bảo Thử nhảy ra khỏi ngực Diệp Vô Song, đi trước dẫn đường, tiến vào hang động.
Trên mặt đất, đại điện huyết sắc san sát, tinh la kỳ bố, phân tán các nơi, cho người ta một loại cảm giác máu tanh không hài hòa!
"Bảo bối ngươi nói rất lớn rất lớn, không phải chính là bảo vật của Ma Quỷ Uyên chứ?"
Những người còn lại cũng lựa chọn đi theo Diệp Vô Song. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đúng rồi, ngươi vừa rồi chạy đi đâu?" Diệp Vô Song quay đầu nhìn Long Miêu, thời khắc mấu chốt con hàng này đột nhiên biến mất.
Mấy người cũng không nhìn thấy, mắt của Long Miêu Tặc vừa chuyển, biến mất ở phía sau mấy người! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta đi cùng ngươi cũng tiện chăm sóc lẫn nhau." Kiếm Bất Phàm suy nghĩ một chút rồi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, Diệp Vô Song bước vào hang động.
Diệp Vô Song do dự một chút, nhìn Tầm Bảo Thử, chỉ nghe Tầm Bảo Thử nói: "Yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện!"
Đồ vật trong truyền thuyết, không nghĩ tới đang ở trước mắt, làm cho nàng cũng cảm giác cực kỳ may mắn!
"Bây giờ ta dẫn ngươi đi!" Tầm Bảo Thử nói.
Sắc mặt Diệp Vô Song trầm xuống.
Tầm Bảo Thử càng nói càng làm cho Diệp Vô Song nghi hoặc, từ khi nào lại chui ra một cái địa cung?
Tà Vân vừa c·hết, Ma Huyết Tri Chu mất đi khống chế, ngay lập tức thu nhỏ lại, chui vào ngực t·hi t·hể bên cạnh, theo đó truyền đến âm thanh nhai nuốt kh·iếp người.
"Bảo bối?"
Nhưng nghe giọng tiểu tử này chắc là một đứa bé, e rằng cũng nghe được từ ông nội đ·ã c·hết của nó.
"Bảo vật là ở trong ngực Tầm Bảo Thử động mê con mẹ nó đứng ở trong động này hỏi thăm.
Lập tức, dưới sự chỉ dẫn của Tầm Bảo Thử, sáu người Diệp Vô Song xuyên qua rừng khô, đi vào một cái hang động.
Năm người cũng phát hiện bóng dáng của Diệp Vô Song, đi tới.
Diệp Vô Song hơi sững sờ, trong lúc nhất thời lại quên mất, con hàng này có thể ra vào không gian Hỗn Độn.
Hỏi không ra cái gì, Diệp Vô Song từ bỏ.
"Tiểu gia hỏa này, còn rất thẹn thùng nha!" Dương Thanh Nhi cười nói, lúc biết được Tầm Bảo Thử từ trong miệng Thu Mạc, nàng cũng giật mình không thôi.
Cảnh tượng bên ngoài khiến mấy người bất ngờ, chỉ thấy bầu trời dày đặc ma vân, ma khí b·ạo đ·ộng, ma quang vung vẩy!
Năm người gật đầu đồng ý.
Long Miêu thờ ơ nói: "Không đi đâu hết, chỉ về không gian Hỗn Độn một chuyến."
Tầm Bảo Thử vội vàng nói: "Không phải của bọn họ, đó là gia gia ta mang ra từ địa cung, bọn họ cũng không biết."
Tầm Bảo Thử cũng không thúc giục, lẳng lặng đợi, chỉ chốc lát, thân ảnh năm người Diệp Nhu xuất hiện trong tầm mắt Diệp Vô Song.
Năm người bao gồm cả Long Miêu đều đi theo sau lưng, tiến vào hang động.
Bất tri bất giác, mấy người đã mò tới hang ổ của người khác, lập tức khiến cho mọi người mặt mày nhăn nhó!
Thấy thế, Tầm Bảo Thử nói: "Không cần lo lắng, ta biết đường, sẽ không bị phát hiện!"
Chi chi chi!
Chương 147: Xông hang
Năm người cùng nhìn qua, Tầm Bảo Thử giống như có chút sợ hãi, lại chui vào trong ngực Diệp Vô Song.
Diệp Vô Song nghi hoặc hỏi: "Địa cung là nơi nào?"
Mấy người đi theo Tầm Bảo Thử rời khỏi đầm nước, đi ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Vô Song dừng lại, Tầm Bảo Thử quay đầu chi chi hỏi: "Làm sao vậy?"
Nếu gặp phải cường giả, đoán chừng khó giữ được tính mạng!
"Đại bảo bối?"
Ma Huyết Tri Chu b·ị c·hém c·hết khiến cho Diệp Vô Song bất ngờ, vừa nãy con Ma Huyết Tri Chu này cứng rắn như thần thiết thế nhưng hiện giờ lại trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Người của Ma Quỷ Uyên, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt, nổi danh!
"Địa cung?"
"Đây là nơi nào?" Diệp Vô Song cau mày nói.
Diệp Vô Song không có động thân, lựa chọn chờ năm người Diệp Nhu trước.
Liếc mắt nhìn Long Miêu, Diệp Vô Song mới xoay người, chuẩn bị quay về Thương Vân bí cảnh.
Đang khi nói chuyện, trong lòng hắn cũng là cười khổ, tiến vào người khác hang ổ, còn muốn tại người khác trong nhà tầm bảo, cũng không có ai!
Tư Sầm vuốt râu, Diệp Vô Song cắn răng đồng ý.
Diệp Vô Song đứng ở một bên nhíu mày quan sát, tuy rằng con nhện Ma Huyết này đã thu nhỏ thế nhưng lớp vỏ bên ngoài cứng rắn, khó có thể diệt sát được!
"Sẽ không bị phát hiện chứ?"
Thu Mạc tiến lên hỏi: "Tìm được chưa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hang ổ của Ma Quỷ Uyên?"
Diệp Vô Song trừng mắt nhìn Long Miêu, Long Miêu mới quay đầu đi.
Lập tức, t·hi t·hể dọc theo ngực bắt đầu hư thối! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáu người một mèo, rơi vào bên cạnh một cái đầm nước.
Nghe vậy, Tầm Bảo Thử đảo mắt một cái, giống như tìm kiếm từ ngữ gì đó để hình dung, suy nghĩ nửa ngày, khoa trương nói: "Rất lớn, rất lớn, bảo bối rất lớn!"
Nghe vậy, Diệp Vô Song sinh lòng hiếu kỳ, thứ gì có thể khiến Tầm Bảo Thử nói liền ba cái rất lớn?
Nhưng mà, nó lại thỉnh thoảng quay đầu liếc hai mắt, tròng mắt dùng sức xoay, giống như đang tính toán cái gì đó.
Nếu không, bọn họ vừa ra, không nhìn thấy hắn, đoán chừng sẽ sốt ruột!
Tầm Bảo Thử nói: "Không phải nơi này, đi theo ta."
Diệp Vô lắc đầu, nếu Ma Quỷ Uyên có cường giả m Dương Cảnh, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ phát hiện tung tích của bọn họ.
Hơn nữa, trong hư không tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, càng khiến mọi người nhướng mày!
"Không biết!" Tầm Bảo Thử trả lời: "Gia gia nói địa cung rất rất rất rất rất rất lớn, đại bảo bối chính là hắn từ địa cung mang về, lúc hắn c·hết nói bảo vật cũng rất rất lớn, hơn nữa cùng địa cung có quan hệ, rất nhiều người đều đoạt!"
Bất quá, đối với việc Tầm Bảo Thử cường điệu rất lớn bảo vật cùng với địa cung, trong lòng của hắn đều hết sức tò mò, lúc này quay đầu nói với Kiếm Bất Phàm: "Các ngươi về trước đi, ta đi theo nó xem một chút."
"Ở nơi nào?" Diệp Vô Song hỏi, hắn cũng muốn biết một chút về năng lực của Tầm Bảo Thử, bảo bối trong truyền thuyết kia là cái gì?
Ma Quỷ Uyên, thế lực ma đạo đệ nhất của Hoang Lâm Vô Tận, so với Cổ Linh Tông còn lớn hơn, cường giả như rừng, cao thủ bất phàm, thậm chí có cường giả Âm Dương Cảnh tọa trấn!
"Nếu đã đến đây, ta cũng muốn cảm thụ một chút tư vị đi dạo hang ổ của thế lực Ma đạo đệ nhất." Thu Mạc cười nói.
Nửa canh giờ trôi qua.
Diệp Vô Song chỉ vào một cái đầu trong ngực, cười một tiếng!
Diệp Vô Song nói: "Tiểu tử này nói dẫn ta đi tìm đại bảo bối, nếu mọi người đã tề tựu đông đủ, vậy chúng ta đi xem thử đi."
"Tiểu Song, ta cũng không đi." Diệp Nhu cũng kiên định nói.
Diệp Vô Song im lặng một lúc, sau đó quay sang nói với năm người bên cạnh: "Lát nữa mọi người cẩn thận một chút!"
Diệp Vô Song giậm chân, cúi đầu nhìn chằm chằm Tầm Bảo Thử, hỏi: "Bảo bối dạng gì?"
Đầu Tầm Bảo Thử chui ra từ trong ngực Diệp Vô Song, kêu chít chít, truyền ra một luồng linh thức dao động, một giọng nói non nớt vang lên: "Ta biết một chỗ có bảo bối lớn, bảo bối rất lớn!"
Đầm nước này bị một đống đá lớn bao vây, cửa hang ở phía sau một tảng đá lớn, nếu không cẩn thận tìm kiếm, thật đúng là tìm không ra.
Diệp Vô Song nghe vậy, một tay giương lên, một đạo kiếm quang từ giữa ngón tay bắn ra, chém về phía Ma Huyết Tri Chu!
Con hàng Long Miêu này vèo một tiếng, từ một bên chui ra, nói: "Ma Huyết Tri Chu mất đi chủ nhân khống chế, liền sẽ trở nên yếu, chính là thời cơ tốt nhất g·iết nó."
Nhưng mà.
Vẻ mặt Kiếm Bất Phàm nghiêm nghị, quét mắt nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt, trầm giọng nói: "Nếu như ta đoán không sai, đây là hang ổ của Ma Đạo Uyên - thế lực Ma Đạo đệ nhất Vô Tận Hoang Lâm!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.