Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Rời khỏi Việt Nam
Ngày 30 tháng 6 năm 2015. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Cảnh yên lặng bước lên máy bay, hắn không dám ở lại quá lâu, nhiều năm như vậy, ngoại trừ trước kia đi học đại học, hắn rất ít đi xa, cảm giác xa nhà cũng không tốt, lần này cũng là vì giấc mơ của chính mình. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa nhẹ.
"Chỉ giỏi ăn nói lung tung, ba mẹ không cần, cứ cầm lấy mà dùng..." Hồ Ngọc Vân lúc này đều đã không cầm được nước mắt trào ra.
"Ba yên tâm, xuống sân bay sẽ có người đón con về câu lạc bộ" Lục Cảnh mỉm cười trả lời ba mình, cảm xúc cũng có chút sụt xuống.
Mặc dù chỉ một ý nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng Lục Cảnh vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
"Vâng vâng, xuống máy bay con lập tức gọi cho ba mẹ"
KT Rolster với tư cách là một trong những đội tuyển lâu đời nhất của giải đấu, với vị thế nhà giàu hàng đầu, "Rich Team KT" hiển nhiên là cực kỳ quan tâm đến bộ mặt của mình.
Không để tên nhóc này chờ lâu, Lee Ji Hoon vỗ vô vai hắn một cái, chỉ tay về phía ngoài nói: "Đói bụng chứ, đi...xe anh để ngoài kia, chúng ta đi ăn trưa rồi về câu lạc bộ" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người chậm rãi đi ra bãi đậu xe, Lee Ji Hoon trực tiếp tự mình mở cửa xe cho Lục Cảnh: "Lên xe"
"Ừ " Mẹ hắn ậm ừ một tiếng, tâm trạng dễ chịu hơn một chút, chỉ là sắc mặt vẫn tràn đầy lo lắng, hiển nhiên không thể an lòng được.
Mặc dù không phải đội có truyền thống về danh hiệu như các đội tuyển SKT hay SamSung, nhưng không thể phủ nhận được sức ảnh hưởng của KT Rolster khi câu lạc bộ này vẫn luôn chiếm giữ được một lượng fan cực kỳ hùng hậu trong nước.
Lần này Lục Cảnh nói là tiếng Hàn, hơn sáu tháng tự học, mặc dù không quá thuần thục, nhưng để giao tiếp bình thường đã không có vấn đề.
"Bố mẹ mệt mỏi đừng làm việc nữa, từ nay về sau con sẽ chăm sóc cho hai người"
Lee Ji Hoon lái xe đưa Lục Cảnh đến quán ăn lót dạ một trận, sau đó mới quay trở về đội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến giờ khởi hành, Lục Cảnh chậm rãi bước vào khu vực hành khách.
Mặc dù ông đã đồng ý với lựa chọn của con mình, cũng hết sức hỗ trợ những gì có thể, nhưng dù sao, cái nghề nghiệp điện tử này khiến ông không thể không lo lắng.
"Em cứ nghĩ là trợ lý của đội đến đón chứ"
"Tới giờ đi rồi sao" Ánh mắt của mẹ tràn đầy quyến luyến, trong khi ba của hắn chỉ thở dài một tiếng, nhìn lấy Lục Cảnh nói: "Cứ cố gắng hết sức, ba mẹ luôn ủng hộ con, nếu như không được cứ về nhà, ba tìm cho một công việc tốt"
Tính của mẹ muốn căn dặn cái gì thì phải nói cho xong, Lục Cảnh đành phải vâng vâng dạ dạ vểnh tai nghe hồi lâu.
Khuôn mặt của Trần Quốc Sơn cũng tràn đầy lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi, nói: "Bên đó người ta chuẩn bị xong hết chưa"
Sau đó, Trần Quốc Sơn cũng giữ trầm mặc không nói thêm cái gì, quay đầu ra nhìn từng cặp gia đình, bạn bè, tình nhân cảm xúc lẫn lộn, vẻ mặt đăm chiêu chứa đựng hàng tá tâm sự trong lòng.
Lục Cảnh cũng không có cách, chỉ đành ngồi cạnh mẹ nói tâm tình một hồi, đảm bảo với mẹ sẽ về nhà khi có cơ hội, cũng lại yên lặng nghe mẹ dặn dò quan tâm có phần dài dòng của mẹ một lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một nhà ba người đứng tại sảnh sân bay, chỉ thấy Hồ Ngọc Vân lúc này đã sớm mặt mày buồn bã nắm chặt lấy tay con trai của mình liên tục mở miệng căn dặn hồi lâu.
Kiếp trước, hắn đã không đủ kiên trì để theo đuổi tới cùng. Hắn nhận ra được, điều khiến hắn tiếc nuối không phải những gì đã làm, mà đó là những gì đã từ bỏ.
Mặc dù đã mấy lần thấy qua video, nhưng lúc này trực tiếp gặp mặt khiến cho hắn cũng âm thầm hồi hộp.
Không có người chú ý đến, khóe mắt của Lục Cảnh đã bắt đầu có chút ẩm ướt.
"Để em gửi định vị cho anh"
Hắn ra vẻ bình tĩnh cười cười, vỗ lấy lưng mẹ nhẹ nhàng nói: "Con biết rồi, con lớn rồi, tự lo cho bản thân được, mẹ cứ yên tâm đi ạ"
Ngồi xuống chỗ ngồi của mình nhìn máy bay chậm rãi cất cánh, hơi đưa mắt xuống cửa kính theo dõi từng cảnh vật quê hương từng bước xa mờ đến biến mất, Lục Cảnh âm thầm nắm chặt nắm đấm.
"Em bây giờ ở đâu, anh lập tức đi qua đón em" Lee Ji Hoon cũng trực tiếp trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là trái tim của đất nước, Seoul lại càng hội tủ đầy đủ những yếu tố trên, vừa mang theo đậm nét hiện đại vừa pha trộn sự cổ điện truyền thống mang đậm hơi thở của một thành phố cổ lãng mạn, thơ mộng.
Chương 50: Rời khỏi Việt Nam
Trần Lục Cảnh! Tiến lên thôi!
"Được"
Đặc biệt từ sự hậu thuẫn mạnh mẽ của tập đoàn KT, mức đãi ngộ khi thi đấu, tập luyện hay tiền lương đều không hề thua một kém chút nào so với những đội tuyển top đầu, thậm chí còn có phần vượt lên trên.
"Dạ.." Lục Cảnh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Còn nữa, nhớ phải ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ nghen, đừng có thức khuya hại sức khỏe, xuống máy bay thì gọi cho ba mẹ biết"
....
....
"Chào huấn luyện viên" Lục Cảnh có chút rụt rè nhẹ giọng lên tiếng chào hỏi.
Trần Quốc Sơn gật gật đầu, vẻ mặt mới xem như bình tĩnh một chút, ông nói tiếp: "Ừ, ba mẹ ngồi đợi con lên máy bay rồi về"
Vừa đặt chân xuống sân bay Incheon, trời cũng đã vừa vặn sẩm tối, Lục Cảnh ngay lập tức lấy ra điện thoại gọi ngay cho Lee Ji Hoon thông báo chính mình đã đến dưới phi trường.
Ở bên cạnh, Hồ Ngọc Vân tận tình quan tâm ôm lấy Lục Cảnh, nhẹ giọng dặn dò: "Ở nước ngoài lạ nước lạ cái, có vấn đề gì đừng có ba hoa cậy mạnh, phải nói cho ba mẹ hiểu chưa"
Một lát sau, chiếc xe mang logo KT đã dừng lại trước trụ sở câu lạc bộ.
"Em là hi vọng lớn của đội, đương nhiên phải tự anh đi tiếp đón rồi, ha ha" Lee Ji Hoon cười cười đánh giá thiếu niên trước mắt này, không đơn thuần là kĩ năng tốt, mặt mày cũng tính là anh tuấn, biết đầu chừng nhờ cái mặt này mà lại thu hút thêm lượng lớn fan nữ chứ chẳng đùa.
Với tư cách là một quốc gia phát triển hàng đầu của thế giới, vậy nên không lạ gì khi liếc mắt nhìn đã có thể dễ dành bắt gặp nhưng tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, hay không khí sầm uất, nhộn nhịp của người dân đi qua lại.
Đập vào mặt là một tòa nhà kiểu dáng chẳng khác gì một ngôi biệt thự châu âu được bao quanh bởi từng dãy cây xanh, nóc mái nhà được lát bằng những tấm mái thái màu đỏ cam tượng trưng cho biểu tượng câu lạc bộ, trên các mặt cũng đều được dán lên các hình ảnh logo của đội phá lệ bắt mắt.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ chính thức bước vào đấu trường chuyên nghiệp, theo đuổi mộng tưởng lớn nhất của chính mình.
Tiếc nuối trước kia, một thế này. Hắn sẽ bù đắp đầy đủ !
Tuổi trẻ chỉ có một lần trong đời, đừng để phải hối tiếc.
KT Rolster cũng có phần giống với Samsung khi tiền thân với cơ chế thi đấu được tách biệt ra thành hai đội A và B khác nhau, vậy nên so sánh về mảng đào tạo tuyển thủ trẻ, KT Rolster hoàn toàn có tư bản so kè với SKT hiện tại, điển hình như nhưng cái tên thực tập sinh đã sớm khẳng định được tên tuổi tại vị trí của mình như Ssumday, Insec, KaKao, Mafa.
Hiển nhiên Lee Ji Hoon đã sớm đến trước chờ trước đó, ngay sau khi Lục Cảnh gửi định vị, rất nhanh Lee Ji Hoon liền đã đi tới.
10 giờ trưa, cảng hàng không quốc tế Nội Bài.
Ai biết được tương lai sẽ ra sao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.