Lời Thì Thầm Trao Em
Kiều Diêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48
Trình Âm quay cuồng không ngủ được.
Trong giây lát gửi tin đi thì Trình Âm cũng kéo đen Giang Văn Văn.
Không phải, đối với chữ cái đầu tiên này không thể thay bằng chữ cái khác sao,
"À." Trình Âm không nhấn vào mà trực tiếp hỏi, "Tài khoản này là của ai?"
"Nếu ở chỗ không có ai, không chỉ là hôn môi đâu."
Hà Lộ Nguyệt và Khương Oánh San đều nói muốn xem, Trình Âm lại không có hứng thú gì, nhưng Kỷ Hoài Tân vẫn chưa tới nên cũng rảnh rỗi click mở bài viết mà Tần Tuyết Toàn chia sẻ.
Trình Âm ngơ ngác ngước lên thấy miệng Trần Nhiên cười có chút tùy tiện nhưng ánh mắt lại trong trẻo nghiêm túc.
Trình Âm dựa mặt vào ngực anh, giọng nói mềm như nước.
Trình Âm cầm lược trả lời, lúc đi qua Tần Tuyết Toàn, cô kinh ngạc thò lại gần.
Tuy rằng bài viết này Giang Văn Văn viết để tự mình xem, cũng không nghĩ tới Trình Âm sẽ nhìn thấy.
Sáng hôm sau khi kết thúc tiết học, không thể chịu đựng được nữa, cơm trưa cũng không ăn mà về ký túc xá để ngủ.
Chương 48
"A"
Thât ra cuộc sống cũng không giống với trước đây, lúc thì bận đại hội thể thao, rồi cũng các bạn trong câu lạc bộ báo chí đi thực tiễn xã hội, rất nhanh đã chịu được đến tháng 4.
Trình Âm yên tĩnh mà ngồi ở trên ghế giận dỗi.
Trần Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi môi ngay gần kề của cô, nhẹ nhàng chạm vào.
"Được."
Trình Âm quay đầu lại, khó hiểu trong lòng còn chưa được nói ra thì anh đã cúi xuống hôn cô.
Vì sao người này vẫn âm hồn không tan, có thể dùng cách kỳ lạ như thế mà nói cô.
Trần Nhiên nắm tay Trình Âm đi ra thư viện.
"Vâng, nhớ rõ."
Như vậy còn chưa hả giận, cô sợ Giang Văn Văn không nhìn thấy tin nhắn kia của cô, vì thế lại nhắn tin vào Tài Khoản của Giang Văn Văn trong danh sách bạn của mình.
"Cậu ấy đang trên đường tới rồi, em đi cùng đến đây nhé."
"Bởi vì nhớ em."
Còn không bằng ở thư viện đâu!
Lần này Trần Nhiên về, trừ thời gian đi trên đường ra chỉ có thể ở nhà một ngày thôi.
"Có chuyện gì ạ?"
Sẽ mang bạn gái đến tụ tập bạn bè, sau đó để cô chơi cùng với đám người lớn.
"Này!" Trình Âm nắm chặt vạt quần áo, nhìn trái nhìn phải rồi khẽ nói "Đây là thư viện đấy!"
Nghỉ đông qua đi, Trình Âm về trường, sinh hoạt giống như bình thường, đi học tan học, ăn cơm rồi ngủ.
Ngón trỏ của Trình Âm đặt trên môi suỵt một cái, ý bảo anh đừng hỏi.
"......"
"Chúng ta đổi chỗ khác!"
Trình Âm nghẹn lại rồi mới nói, "Nhưng trên đường có người."
Mặc dù trong bài viết cô ta cũng thể hiện thái độ mình sẽ dứt bỏ hoàn toàn.
Nhưng đã lâu không gặp, những nhung nhớ đã át hết sự xấu hổ, cô chỉ muốn ôm chặt lấy Trần Nhiên, đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt dưới phố xá sầm uất này.
Cô chỉ muốn làm cho mình đỡ tức, cũng không muốn nói chuyện gì với Giang Văn Văn.
Mặc dù người đi đường ít nhưng không có nghĩa là không có người! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt Trình Âm càng đỏ hơn, quả thực sắp cháy đến nơi.
Tiêu đề là 《Thanh mai trúc mã mười năm, chung quy đánh không lại người trên trời rơi xuống 》
Trình Âm nhanh chóng xuống giường tắm rửa thay quần áo.
Nếu cô với Trần Nhiên ở bên nhau.
"Chiều anh có việc không đi được." Trần Nhiên nói, "Anh bảo Kỷ Hoài Tân tới đón em." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn tiểu thư W điềm đạm như u lan trong cốc yên lặng bảo vệ C tiên sinh kia càng đọc càng thấy giống Giang Văn Văn.
Đường phố vào mùa đông tràn ngập không khí năm mới, giăng đèn kết hoa khắp nơi, âm nhạc sống động nhìn qua cực kỳ náo nhiệt nhưng vì tới gần cuối năm nên người đi đường không có mấy.
"Cảm ơn tiểu thư W, tiểu thư đã chăm sóc tiên sinh C mười năm, rất cẩn thận!"
"Chị họ mình." Tần Tuyết Toàn nói, "Các cậu đã gặp rồi đấy, chị ấy bây giờ đang làm về hoạt động cộng đồng."
Tiểu thư chúc hai người năm tháng tình trường, trúc mã thành đôi.
Ngay từ đầu Trình Âm còn thấy thích thú nhưng càng đọc tiếp càng cảm thấy không thích hợp.
Lúc này Trình Âm mới hồi hồn, quay đầu "Sao anh lại đột ngột......" Nói được một nửa, phát hiện mình quay đầu nên môi thiếu chút nữa chạm vào mặt Trần Nhiên, mặt cô đỏ bừng, "...... quay trở về?"
Mặc dù không nhìn nhưng cô cũng biết người qua đường đang nhìn bọn họ.
Tần Tuyết Toàn còn đắm chìm trong cảm động, giọng nói oang oang "Tài khoản công khai, cậu click vào biết ngay."
"Thời gian dù có thế nào, cũng sẽ bại bởi sự mới mẻ.
Cái người C tiên sinh dịu dàng bướng bỉnh, tuổi trẻ tài cao càng đọc càng giống Trần Nhiên.
Ngày hôm sau Trần Nhiên ra sân bay.
"Ừ."
Trình Âm nhìn khắp nơi xung quanh, muốn tìm một nơi thích hợp, cổ căng ra để nhìn.
Mà Trần Nhiên còn ngại chuyện chưa lớn cúi đầu cằm cọ nhẹ nhàng trên hõm vai của cô, lặp lại lần nữa "Nói đi? Ảo giác gì?"
Đoán đúng rồi.
"Kỷ Hoài Tân, em còn nhớ cái người đưa chìa khóa cho em lần trước không."
Sau đó cuối tuần đưa cô đi xem phim, đi dạo phố, nắm tay cô.
Cẩn thận mà nghĩ, những điều này sắp trở thành sự thật rồi.
Bay qua bay lại chỉ muốn gặp cô, nghe giọng nói của cô một chút.
Ý anh nói, đổi chỗ "kia". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh đừng nói nữa."
"Anh hôn bạn gái mình thì có làm sao!" anh vuốt nhẹ lòng bàn tay Trình Âm.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, xung quanh gần như trở nên yên tĩnh, ngay cả người đi đường dường như cũng dần dần biến mất.
Trần Nhiên hỏi "Em đang nhìn cái gì đấy."
"Tiểu Toàn, bài viết này ở đâu ra đấy?"
"Em rất tức giận, không thể dỗ được."
Beta: Gấu Beo (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Máu trong người Trình Âm dâng lên trong nháy mắt, tim đập chấn động cả tai, mãi không kịp phản ứng.
Edit: Gấu Đại Tỷ
- -------- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh trai cưỡi con xe Halley.
Cô nhớ lại những tưởng tượng của mình với Trần Nhiên trước đây.
Đáng lẽ ra phải thực hiện từ lâu nhưng anh bận không đi đâu được, không có thời gian gặp bạn cho nên mới kéo dài đến bây giờ.
Trình Âm mới phản ứng lại.
"Sao nào!" Trần Nhiên nâng cằm cô lên bắt cô nhìn thẳng vào mình "Anh là bạn trai em, anh cũng là đàn ông."
Trình Âm dùng sức thoát khỏi tay anh, đưa lưng về phía anh.
"A" Lòng Trình Âm lại chìm xuống, "Mai anh phải đi rồi?"
Trần Nhiên chọn thời gian, muốn mời khách thật ra là muốn để Trình Âm gặp bạn của anh.
"Ừ."
"Em phải về đây, chào nhé."
Trong lòng Trình Âm thấy khó chịu không thể hiểu được.
Nhưng cô thấy làm thế vẫn không hết giận, vì thế lại chuyển bài viết kia gửi cho Trần Nhiên, kèm theo một câu.
Nhưng Trình Âm vẫn muốn trả lời.
Trình Âm mơ mơ màng màng gọi lại.
Máu cả người Trình Âm lại dồn hết lên, cổ họng lại nóng không nói nên lời.
Vẻ mặt Trình Âm dần trở nên cứng đờ, ngẩng đầu hỏi Tần Tuyết Toàn.
Trình Âm kéo đến cuối thấy được một câu tổng kết.
Cô càng nghĩ càng giận, đột nhiên lóe lên trong đầu, đổi tên WeChat của mình thành "Em bé trên trời", sau đó nhắn lại dưới bài viết kia.
Tần Tuyết Toàn cầm tờ khăn giấy lau mắt, nghẹn ngào nói "Tớ đang đọc bài báo, cảm động quá, các cậu muốn đọc không?"
Nhưng ——
Tâm trí Trình Âm như muốn nổ tung, sao cô không thể nghĩ đến chuyện đổi sang nơi khác lại là trên đường thế này.
Vì thế trong lòng Trình Âm thì giãy giụa mà thân thể lại thành thật đứng ở ven đường, hôn môi Trần Nhiên.
Nhìn theo cho đến khi Trần Nhiên qua kiểm tra an ninh, Trình Âm mới đành chấp nhận sự thật Trần Nhiên lại đi rồi.
A!!!!
Một giấc ngủ đến ba giờ chiều, điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ của Trần Nhiên.
"Bây giờ em rất xấu hổ không muốn ngước lên."
Chỉ khác là ngày nào cô cũng nhìn lịch, tính ngày Trần Nhiên trở về.
Nhưng cũng may anh sẽ kết thúc huấn luyện rồi quay về tầm tháng 4, trong thời gian dài sắp tới cũng không phải đi ra nước ngoài huấn luyện nữa.
Chắc anh sẽ mang bạn gái đến quán bar, ôm cô ngồi uống rượu.
"Sao em lại đáng yêu như vậy chứ!"
Ngày thường sẽ đi ăn cơm trưa với cô chỉ có hai người bọn họ thôi.
Loại chuyện này cô còn không biết xấu hổ mà nói ra ngoài sao.
"Từ từ." Trần Nhiên giữ chặt cô "Mai anh lại đi rồi, đi dạo với anh một lúc."
Nhưng Trần Nhiên đã biết ngay cô đang làm gì, ý cười tràn ngập trong mắt.
Ngoài chuyện uống rượu.
"Ơ, sao cậu lại khóc?"
Vào tháng thứ hai sau khi Trần Nhiên quay về, mấy người bạn của anh đến Kim Châu vì thế hẹn gặp nhau.
"Cậu đi ra ngoài à?" Hà Lộ Nguyệt vừa làm bài tập vừa hỏi.
Trình Âm "Vâng, ai?"
Nghĩ phải gặp bạn của Trần Nhiên, Trình Âm lại cảm thấy căng thẳng cả đêm không ngủ được.
Mà tiểu thư Y luôn tỏ ra ngây thơ hồn nhiên không hiểu chuyện, lúc nào cũng chớp mắt to lên không phải chính bản thân Trình Âm cô sao?
Trong trò chơi này, tiểu thư W là người hoàn toàn thất bại.
Không biết qua bao lâu, Trần Nhiên mới buông Trình Âm ra.
"Trúc mã của chị gái cố lên nhé!"
Nhưng cô vẫn cúi đầu, giọng như muỗi kêu mà "ừ" một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.