Thất Nguyệt Tu Chân Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Cốc Y Xuất Thủ
Người trẻ tuổi toàn thân y phục màu vàng, ngạo nghễ nói:
Người mặc y phục màu trắng hừ một tiếng, hai tay vung lên. Trên mặt đất nhất thời xuất hiện từng trận kỳ.
Bắc Tiểu Lục từ khi vào đây, gặp tình huống này cũng đâu phải một hai lần. Không hề có chút bỡ ngỡ nào. Hắn cũng không còn có ý định nhiều lời với bọn này. Đúng vậy, cứ đập cho một trận là được.
Bắc Tiểu Lục xem như đã hiểu rõ. Tiểu bì nương lấy danh nghĩa là đánh trút giận cho hắn, trên thực tế lại là muốn đánh nhau cho đã nghiền.
Tốc độ thân hình của nàng tăng rất nhanh, xông về phía trận pháp.
Có cần phải xui xẻo như vậy hay không?. Vừa mới vào trong trận pháp đã gặp phải một thiên kiêu, mà đáng sợ hơn, nàng còn bị bọn hắn uy h·iếp.
“ Ba người các ngươi chưa thấy, chữ c·hết viết như nào hay sao?”
Ba người sắc mặt đều khó coi, đây là trần trụi coi thường ba người bọn họ. Không thể tha thứ, lúc đầu cũng chỉ đ·ánh đ·ập một hồi, giờ bọn họ đều muốn cắt đứt một chân của Bắc Tiểu Lục. Cái tội thích tranh B trước mặt bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cốc Y lắc đầu, trên mặt biểu hiện xem thường.
“Hừ, giao ra Lăng Cực Quả!”
Hai đồng bạn của gã nhìn theo bóng dáng Trần Vương bay mất, trơ mắt nhìn hắn đụng ngã vài cây đại thụ, sau đó mới ngã xuống.
Bạo lực! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 70: Cốc Y Xuất Thủ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không nói đạo lý gì với ngươi, lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép ngươi, không cho ngươi cơ hội lật lên bọt sóng gì.
Đợi gã đồng bạn bày xong trận pháp, thanh niên áo xanh mới bình tĩnh trở lại. Có trận pháp trợ giúp, khiến cho lòng tin của hắn tăng lên rất nhiều.
Đúng lúc Bắc Tiểu Lục muốn ra tay, Cốc Y ở một bên bỗng kéo tay, nhỏ giọng nói:
“Khôn hồn thì để lại nhẫn trữ vật, sau đó cút. Bọn ta còn có thể tha cho ngươi sự vô lễ vừa nãy. Nếu không…hậu quả ngươi khó có thể tưởng tượng được.”
“Tiểu muội tử, theo ba vị sư huynh, đảm bảo muội sẽ được d·ụ·c tiên d·ụ·c tử”
Cốc Y nghe vậy, trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ này trước kia hẳn rất khó khăn.
Cốc Y hưng phấn kêu lên, sau đó vọt tới.
“Mmp, tiểu bì nương này b·ạo l·ực thật kinh khủng, lực công kích nguyên thủy không ngờ khủng bố như vậy. Vậy mà hắn mỗi ngày rèn luyện thể chất, lại không bằng nàng, nếu muốn so sánh thì nàng mười, hắn chỉ có bảy.”
Ánh mắt Bắc Tiểu Lục đảo qua, liền lắc đầu. Người mặc y phục màu trắng này bày ra là Hỏa Xà Sát Trận, cấp hai trận pháp.
Sau lưng Cốc Y xuất hiện một đạo phi kiếm, sau đó mới có t·iếng n·ổ vang lên. Mà cùng lúc Cốc Y đã phi tới trước mặt Trần Vương, vung một cước thật mạnh vào ngực của gã.
Ầm.
Bắc Tiểu Lục len lén nhìn nàng, Cốc Y giờ này đâu còn dáng vẻ b·ạo l·ực khi nãy. Bỗng hóa thành một vị tỷ tỷ nhà bên, dịu dàng, đáng yêu. Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn lên thiên không, nghĩ thầm:
Bắc Tiểu Lục có chút kinh ngạc. Tốc độ của vừa rồi của tiểu bì nương, tuyệt đối đạt tới tiếp cận Trúc Cơ Kỳ.
Hai tên còn lại, cũng cười theo, ánh mắt thèm thuồng nhìn Cốc Y.
“Chỉ dựa vào chúng ta mạnh hơn ngươi.”
Kinh hãi!
Hắn mặc dù không có nhìn thấy được Bắc Tiểu Lục lấy quả, nhưng có thể nhìn thấy được dấu vết lấy xuống rõ ràng. Vậy khẳng định là hai người trước mắt này làm.
Bắc Tiểu Lục bình tĩnh nói:
Hai người mặc y phục màu trắng, y phục màu xanh lục lập tức quá sợ hãi. Nhưng còn không có chờ bọn họ có động tác gì, Cốc Y lại một cước đá tới.
Cốc Y mỉm cười, thu hồi động tác một cước vừa rồi, quay lại nhìn về phía Bắc Tiểu Lục. Như một tiểu hài tử khoe khoang, biết ta lợi hại chưa. Bắc Tiểu Lục bên ngoài điềm tĩnh, ánh mắt bình thản, nhẹ nhàng gật đầu.
“Thói quen, thói quen, dù sao cũng đã quen”
Ầm.
Người trẻ tuổi còn lại di phía sau cùng, mặc trang phục màu trắng, không nói câu gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra sự cao ngạo.
“Ai, chỉ với chút thực lực như thế, còn muốn muốn đánh c·ướp chúng ta, quá yếu!”
Tiểu bì nương, quả nhiên có chút môn đạo.
Trận sư.
“Để ta, ta muốn tự tay giải quyết bọn chúng”
Người mặc y phục màu xanh lục cũng bay gấp ra ngoài.
“ Thiên Tuyết tỷ nói đúng, ta vẫn nên ít giao du nữ hài tử khác”.
Cốc Y thấy biểu hiện của Bắc Tiểu Lục như vậy, liền có chút nhíu mày, có vẻ như không cao hứng lắm. Nhưng đâu biết trong lòng Bắc Tiểu Lục đang sóng gió.
Ba người Vương Trần ôm bụng cười lớn, dường như nghe được một câu tấu hài vậy.
Thanh niên trang phục màu xanh, ở một bên bổ sung :
“ Ngươi có thể đi, nhưng cô nàng bên cạnh phải ở lại”.
“Tiếp chiêu!”
Lập tức liền có một người trẻ tuổi nhìn về phía Lăng Hàn quát lớn.
Ba người kia hiển nhiên cũng thấy được hai người Bắc Tiểu Lục, nhưng chẳng ai lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ đều không coi hai người Bắc Tiểu Lục ra gì. Ánh mắt nhìn về phía Cốc Y hiện lên vẻ đắc chí, như nhìn về một chiến lợi phẩm. Điều này làm cho Cốc Y cực kỳ khó chịu.
Hai người y phục màu trắng, y phục màu xanh nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt của nhau đều hiện lên sự giật mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nháy mắt nàng liền tới, toàn thân thật giống như một con một con báo cổ đại. Toàn bộ trận pháp lập tức bị nàng đụng phải, vỡ thành từng mảnh nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Vương thật giống như choáng váng, ăn trọn một cước của Cốc Y, sau đó toàn thân như diều, bay ngã ngửa ra đằng sau một đoạn.
“Dựa vào cái gì nha!”.
Thanh niên áo xanh nhìn chằm chằm vào thân thể của Cốc Y, cười đê tiện.
Bắc Tiểu Lục cười nói:
Bên cạnh một người trẻ tuổi, mặc trang phục màu xanh nhắc nhở:
Người mặc y phục màu trắng trung đòn, thân hình cong lại bay với tốc độ kinh người, va đập vào một tảng đá to xa xa, gục xuống. Nàng cũng không có dừng lại, thi triển một cước về phía tên còn lại.
“ Nếu đã giải quyết xong, vậy chúng ta cũng nên tiếp tục di chuyển”.
Người mặc áo vàng được gọi là Trần Vương, khẽ hừ một tiếng, chỉ vào Bắc Tiểu Lục, nói:
Ầm.
Cốc Y vui vẻ gật đầu:
Cốc Y nhìn chằm chằm vào hai người mặc y phục màu xanh lục và y phục màu trắng, hai tay nắm thành quyền, trên mặt biểu lộ sự hưng phấn, lạnh lẽo.
Bắc Tiểu Lục nhìn Cốc Y, thấy nàng nói vậy. Hắn cũng tôn trọng, lui về sau một khoảng, lấy ra một chiếc ghế. Ngồi trên đó, tay còn không quên cầm một túi đồ ăn vặt, nhìn bọn họ giống như đang diễn cho hắn xem vậy.
Bắc Tiểu Lục cười ha ha. Gãi đầu nói:
Còn trẻ như vậy đã có thể bày ra cấp hai trận pháp, quả thật có chút bản lĩnh. Không biết tiểu bì nương có đối phó được không.
Quả thực cũng đúng. Ai có thể nghĩ tới một nữ hài tử lại có thể cường đại như vậy?
Bắc Tiểu Lục do ẩn nấp tu vi, nên mấy người kia không rõ ràng lắm. Bọn họ chú ý tới cô gái đằng sau, Cốc Y tu vi không hề che giấu, Luyện Khí kỳ viên mãn.
“ Được, chúng ta đi thôi”
“Hai người các ngươi cũng đừng làm ta thất vọng”
Cốc Y lạnh lùng nói:
“A, Lăng Cực Quả!”
Bắc Tiểu Lục có chút kinh ngạc, nhìn về phía ba người. Trong bọn họ khẳng định có một trận sư, nếu không không có khả năng tiến vào đây.
Một tiếng kinh hô tràn ngập niềm vui, bất ngờ truyền đến. Theo hướng âm thanh, Bắc Tiểu Lục nhìn qua, chỉ thấy ba người trẻ tuổi đang đi tới.
A, hẳn là rất đau.
Ầm.
Ngay cả Bắc Tiểu Lục cũng không nghĩ tới, lực bạo phát của tiểu bì nương sẽ kinh khủng như vậy, huống chi là ba người kia.
“Trần Vương, không nên nói nhiều với hắn làm gì. Trực tiếp bắt lại, đánh một trận, hắn tự nhiên sẽ đàng hoàng”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.