Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Khí Vận

Unknown

Chương 39: Bờ vực sinh tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Bờ vực sinh tử


Nhưng đợi hắn lại là một bóng ảnh lao nhanh đến.

" Xoẹt ".

Nói rồi, hắn cười điên dại, chậm rãi thưởng thức mỹ vị của riêng hắn.

Hắn quay sang bên cạnh, nơi một thanh niên đang song hành, cười nói :

Vân Phàm chật vật né tránh đòn đánh, thấy đã không kịp, ngự kiếm đứng giữa không trung, ánh mắt hai người chạm nhau, cho đến khi cơ thể Trần Phong bị làn sương đen dưới hắc vực thôn phệ.

Tên đó sững người, nhìn xuống bàn tay đó, mắt mở to, rồi nhanh chóng tan ra, sinh cơ biến mất.

"Phàm sư đệ, bây giờ chỉ có chúng ta biết bí cảnh này rồi ."

Đôi mắt Trần Phong trừng to, hét lớn :

Nam nhân phe phẩy quạt, nho nhã mà âm hiểm cuốc bộ trên xa mạc.

Nói rồi, hắn cười to, bàn tay còn lại lóe lên hắc khí quỷ dị, bao bọc tựa như trảo. Vồ xuống vị trí trái tim của Trần Phong.

"Còn hai tên các ngươi ? Nhanh chóng sẽ thành chất dinh dưỡng của ta mà thôi !"

Cái đầu bay một vòng lên không trung, máu phun thành vòi lên người thanh niên, nhưng đã bị một vòng linh lực bảo hộ ngăn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên cuối cùng hoảng sợ, mất hết ý chí chiến đấu, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, cả tuổi thọ mà điên cuồng chạy trốn.

Cố gắng cầm kiếm chặn lại một trảo của Vân Phàm, Trần Phong nhịn đau, vận lực nhảy lùi về sau, thanh kiếm bị rút ra khỏi cơ thể, máu văng tung tóe, hắn cũng thuận thế mà rơi xuống vực...

Trên đường rượt đuổi, hai người liên tục giao thủ. Một tên chỉ lo bảo hộ mà chạy trốn, còn một kẻ liên tục dùng sát chiêu, hòng mong kết liễu kẻ trước mặt :

Chương 39: Bờ vực sinh tử

Trần Phong thấy vậy, cắn răng, thiêu đốt cả thọ nguyên, cơ thể bùng lên một luồng Mộc linh lực mãnh liệt, vận sức chém ra một đạo kiếm quang, bức lui Vân Phàm, cơ thể cũng rơi tự do xuống vực.

Hắn đi lại từng xác vị cũ, móc tim từng người mà ăn sạch. Đến người nữ nhân duy nhất, cũng là cuối cùng.

Một bóng ảnh quơ qua, chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Cắt phăng đầu của tên đang đi bên cạnh.

"Thiên phú của ngươi, sắp thuộc về ta rồi. Linh Hải thể sao. Cả Vân Ca kia nữa "

"Ha ha ha. Đồng môn ư. Lũ rác rưởi các ngươi ?"

"C·hết tiệt. Hợp sức g·iết hắn !" một tên quát lớn.

"Ha ha ha... Quan trọng sao. Ta giờ là Vân Phàm mà. Ha ha ha..."

"Phải đó !"

"Thì làm sao nữa. Chúng ta chia thôi !"

Hắn vứt luôn quả tim đang ăn dở xuống đất, điên cuồng đuổi theo. Hắn phải nhanh chóng diệt khẩu tên này.

Đang ăn được một nửa, hắn cảm nhận được gì. Nghiêng phắt đầu về hướng, nơi đó lại có một tảng đá khá lớn.

Thanh niên bước chân, lao nhanh đến một tên, tên còn lại thấy vậy lao vào hỗ trợ.

"Nhưng... Phải chia thế nào đây ?"

Vân Phàm ánh mắt lóe lên, phi thân nhảy theo xuống t·ruy s·át.

Dụng linh lực điều khiển phi kiếm bắn qua.

Nhìn trái tim trong tay, thanh niên cười ha hả mà đưa lên miệng nhai nhóp nhép, chẳng bao lâu đã ăn hết, miệng toàn máu nở một nụ cười :

"Vân Phàm! Chúng ta là đồng môn, ngươi dám ?" một tên quát lớn.

"Còn bốn !"

Hai tên còn lại đang rất hoảng sợ, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết nâng cao thực lực. Từ Trúc Cơ trung kỳ nháy mắt nâng lên hậu kỳ, bằng cảnh giới với thanh niên được gọi là Vân Phàm kia.

"Đúng là trái tim nữ nhân lúc nào cũng thơm tuyệt. Đáng tiếc nàng không xinh bằng họ. Không là ta giữ mạng nàng lại rồi !"

"Ầm". Cục đá vỡ tan, để lộ một bóng lưng đang điên cuồng bỏ chạy.

"Ha ha. Thật không ngờ là ngươi. Trần Phong, hôm nay ngươi c·hết chắc rồi !"

Nhìn vách vực trước mặt, Vân Phàm cười to :

Vân Phàm đâm một kiếm vào lồng ngực của Trần Phong, chậm rãi ghé sát tai hắn mà nói nhỏ :

Hắn chậm rãi nâng người nàng dậy, tay thuận thế móc ra trái tim đã lạnh băng của nàng, đưa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt thỏa mãn.

Trần Phong đón đỡ một kích trí mạng, hộ khí vỡ nát, văng ngược về sau, ngay bên sát bờ vực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một hoang mạc rộng lớn, cát tựa như biển.

Nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện sát khí, hắn gầm giọng lại :

Thanh niên thu lại tay, tên cuối cùng mất điểm tựa, ngã xuống.

"Đúng là mỹ vị !"

Nhưng vừa nhảy lên phi kiếm, một bàn tay máu đã xuyên qua lồng ngực hắn, tay năm ngón đang nắm một trái tim còn đập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[…] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi ..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm nhận được ánh nhìn của năm tên tên thanh niên vẫn vô cùng bình tĩnh, tỏ vẻ thản nhiên mà chậm rãi nói :

Thanh niên thấy vậy, không hề hoảng hốt, trái lại cười to :

Ba người bên cạnh hắn cũng nhìn nhau, nở một nụ cười

"Nhóp nhép. Nhóp nhép " âm thanh nhai nuốt chậm rãi.

[…]

"Muốn chạy. Đừng hòng !" Vân Phàm hét lớn

Hắn cười to ha hả, tỏ ra ngập ngừng, nhẹ giọng :

Một tên nam nhân ở phía sau phụ họa. Nhưng thần thái của gương mặt hắn, để ý kỹ sẽ thấy vô cùng lạ.

Hắn nghiêng người, lao nhanh về phía bốn người, chưa kịp để họ phản ứng, một nữ nhân trong nhóm đã b·ị đ·âm xuyên tim, c·hết ngay tức khắc.

"Hự..."

Ba tên còn lại bây giờ mới phản ứng, vận linh lực thành một hộ tráo bảo vệ. Đồng thời lấy ra phi kiếm, cảnh giác nhìn thanh niên.

"Ngươi là ma quỷ !"

"Vân Phàm. Không. Ngươi không phải, ngươi là ai ?" Trần Phong hét lớn, liên tục chạy nhanh, vừa đón đỡ những đòn công kích trí mạng.

"Nên an tâm mà c·hết đi. Tỷ phu à !"

"Keng"

Hộ tráo như tờ giấy mỏng dễ dàng bị xuyên qua. Hắn rất nhanh liền lạnh.

"Ầm...ầm "

"Chia xác các ngươi !"

"Ngươi cứ an tâm ra đi. Thê nữ của ngươi. Ta sẽ "tận tình" chiếu cố. Ha ha ha"

Thanh niên chỉ hơi liếc nhìn t·hi t·hể không đầu. Rồi quay lại nhìn sau lưng mình bốn tên còn lại, nở một nụ cười, giọng lạnh tanh :

Nhưng chưa đến hai nhát chém, hắn nhẹ nhàng mà xuyên tim một tên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Bờ vực sinh tử