Huyết Lãnh Tiên Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Mạn Nhi hồi hương, tôi thể pháp tắc?
Nhìn vào cặp đồi treo trước người sư muội, Mạn Nhi trong lòng hiện lên một tia ghen tỵ, âm thầm an ủi bản thân:
Mạn Nhi vốn đang thất hồn lạc phách trong cơn đa nghi, nhìn về phía Lan Hương thì lại càng kích động hơn.
- Hắc Ám Tù Lung, #######....
Vương Đô, ngày thứ 3 sau khi cao nhân trên trời giá lâm.
- Nén bi thương.
- Nếu ta có thể g·i·ế·t họ đoạt bảo, phần trăm Minh Dạ Thần Giáo đổ nát sẽ cao hơn..
- Chỉ sợ người tên Nhâm Huyền đó.. hắn rời đi, là đã chuẩn bị sẵn tử lộ cho bản thân trong lúc tiểu sư tỷ còn đang vui vẻ.
Việc gì ta phải làm thế?
Kỳ thư nói vậy mà lại là thật? Thời đại cũ chuyển mình trở lại? Nghĩa là chư đế đều đội mồ sống dậy? Nói không xa, Nhân Hoàng là minh chứng rõ ràng nhất.
- Ta còn phát triển được, còn lớn hơn thế cơ.
Tiếng cười nói, lũ trẻ hay nô đùa ném tuyết bên ngoài, dấu hiệu của sự sống đâu cả rồi?
- Ma khí ảnh hưởng? Không, ta rõ ràng không hề tu tập ma công.
Nếu muốn nội soi bên trong thân thể hắn có gì tồn tại, buộc phải đột phá Dưỡng Thai Kỳ khai mở thần thức.
- Thật muốn gặp qua một lần, trên đời còn có người như vậy ư?
- Lan Hương, có chuyện gì cứ bỏ mặc ta lại mà chạy về báo cho sư tôn, nghe rõ?
- Sư tỷ.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Không đúng.. là ai xây nên các ngôi mộ này? Nãy giờ ta không tìm được ca ca! Lan Hương, ban nãy ngươi nhìn thấy cái nào tên Nhâm Huyền không?
Chợt Lan Hương cảm thấy chân cô giẫm phải thứ gì, đưa tay xuống quét đi phần tuyết dày thì lộ ra một phiến đá.
- Tôi thể pháp môn, ##########...
- Sư tỷ, rốt cuộc bao lâu nữa mới đến?
Nhâm Huyền chẳng hiểu một chữ nào trong cái đống này ngoài tên của chúng, đây không phải là chữ viết thông thường.
Chợt, tâm thần Nhâm Huyền đau nhức kịch liệt, một cỗ ký ức quen thuộc chảy ngang đầu.
Tâm hồn mong manh của thiếu nữ bắt đầu vụn vỡ, bật khóc như một đứa trẻ thơ giữa cái trời khắc nghiệt mùa đông.
Lấy ra cuốn sách bìa đen đoạt từ tay tư tế trong lồng ngực, Nhâm Huyền lật ra vài trang xem xét.
Trái đắng này, quá tàn nhẫn và vội vàng rồi.
Khó trách sư tỷ dặn dò mình như thế.
Chẳng bao lâu, hơn hàng chục ngôi mộ đã hiện trước mắt cả hai. Hô hấp Mạn Nhi đình trệ, đôi bàn tay nhỏ nhắn run rẩy bởi kích động.
Nhâm Huyền phát rồ cười lớn, đầu tiên là phụ mẫu c·hết, hiện tại lại đến thời khắc nhân loại phối hợp đấu tranh chống lại yêu ma quỷ quái?
Tiểu sư tỷ dù sao vẫn là tiểu nữ hài chưa trưởng thành, nàng sống dưới sự bao bọc của tông môn và gia đình quá lâu rồi a.
Chủ yếu cũng vì câu "thay mặt vua Chu Khương" của người trên trời, ai lại muốn đắc tội với một cường giả như thế?
- 7800 tệ của ta đấy..
- Không. Hơn 121 ngôi mộ, không thấy Nhâm Huyền.
Đem theo thất vọng vạch tới trang cuối, đôi mắt Nhâm Huyền chợt nheo lại.
- Ta..
Lan Hương thở dài, chỉ biết ôm lấy vị sư tỷ nhỏ tuổi vào lòng an ủi.
- Gần đây thôi, ca ca không cho ta về, ta lại càng phải về. Hơn một năm ngồi trong núi tu luyện, ta thật sự bị làm cho chán c·h·ế·t rồi.
Mạn Nhi lơ đãng, cứ nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì, cô lo rằng mình đang mơ.
....
Phối hợp? Không!
Mang theo kinh nghi, Mạn Nhi cùng vị sư muội bước vào bên trong:
Mạn Nhi không hài lòng nói với vị sư muội lớn tuổi hơn cô:
- Ta nói, ngươi có phải là thiếu đòn không? Chính miệng ngươi đòi theo nên ta mới dẫn đi, gặp ca ca thì an phận một chút.
Không có nhà, không có sự sống, không có bất kì thứ gì tồn tại trước mắt bọn họ ngoài cổng vào của Song Sơn Trấn.
- Không đúng.. ta còn Mạn Nhi.. c·h·ế·t tiệt, ta rốt cuộc là bị làm sao?
- Sư tỷ?
Nhâm Huyền thu lại vẻ điên cuồng, ánh mắt lại tràn ngập sát ý nhìn về lũ tín đồ của Minh Dạ Thần Giáo.
Hahahaha..
Rất nhanh, cả hai người đã đến trước cổng Song Sơn Trấn, cơn bất an trong người Mạn Nhi dâng cao rõ rệt, nhà cửa bị bão tuyết che lấp nên ta không thấy ư?
Kế hoạch đen tối trong đầu Nhâm Huyền lần nữa vô thanh vô tức xuất hiện, Nhâm Huyền còn chẳng phát giác được bản thân hắn đã bị đồng hoá theo từ lúc nào.
Dưới nền tuyết che phủ, là một bia mộ thô sơ. Trước văn bia đó, có ghi tên Lưu bá bá là hàng xóm với Mạn Nhi.
- Vĩnh Hằng Hắc Hoả, #######.....
Rốt cuộc chúng đã làm gì với ta?
Mạn Nhi vốn chưa tin vào hiện thực, cố chấp đào khắp trấn, cuối cùng tuyệt vọng dừng lại ở ngôi mộ trước vị trí từng là nhà của cô sau hơn một ngày miệt mài.
- Tìm được Nhân Hoàng, còn chư đế khác không định lộ diện sao? Ngoài ra, lượng người sở hữu kỳ thư cũng không phải ít..
Đỡ lấy thân Mạn Nhi, Lan Hương bế cô quay trở về Phong Lâm Thành, theo lộ trình nghỉ một bữa, sau đó sẽ lên Vương Đô ghé nhà của Nhâm Huyền.
Mạn Nhi níu lấy một tia hi vọng, nén nước mắt nghẹn ngào hỏi.
- Sư tỷ.. m-mau lại đây nhìn..
Thiếu nữ chạc 17 với đôi má phúng phính, dáng người thon gọn, mang theo năng lượng tích cực trề môi bất mãn.
Lưu Hương bên cạnh đại khái hiểu được chuyện gì, bèn tiến tới ôm Mạn Nhi vào lòng.
Nơi sương núi gió tuyết thổi vù vù, trong đó có hai thân ảnh nữ nhân lặng lẽ đặt bước đi trên mảnh tuyết dày.
Lời Chu Khương nói không khác gì thánh chỉ, đến những kẻ từng có mưu đồ làm loạn cũng phải ngoan ngoãn nghe theo răm rắp.
Tiếng gọi của Lan Hương làm cô tỉnh lại, theo bản năng liền đáp:
Cô run rẩy, như để xác định mà tiếp tục đào các mô tuyết cứng bên dưới đang che phủ đại sự kiện làm cô tan nát.
Lắc đầu rũ bỏ bao suy tư hỗn loạn trong đại não, Nhâm Huyền đưa tay tát má lấy lại tỉnh táo, trở về hiện thực.
- Lưu bá bá?
Lan Hương nhẹ giọng đáp:
- Nếu thật sự là hắn, yêu thương lớn đến mức nào mới có thể tự tay xây toàn bộ mộ huyệt cho người thân, sau đó lừa gạt muội muội để muội muội không bị đả kích quá sớm.
- Thiết nghĩ nên báo cho sư tôn một tiếng..
- Tông môn đang loạn, để sư tôn lo việc nội đi.
Lưu Hương thấy vậy liền tiếp tục đào, lát sau cô kinh hãi lùi người ra sau:
Bên trong viện nhỏ sau khi được tu sửa, Nhâm Huyền thở phào một hơi nhẹ nhỏm, cuộc chiến căng thẳng của các con quái lan xa đến tận đây, làm nhà hắn vỡ thành 1/3, may mắn dưới sự trợ giúp của binh lính và tín đồ giáo hội, chỉ hơn hai ngày là đã xong một căn.
Hắn không hiểu, nhưng nhìn hình vẽ có thể đoán ra một vài thứ đáng thử.
Lan Hương khó hiểu hỏi lại, nhưng cô vẫn là gật đầu nghe theo, hiện giờ thế giới đang rung chuyển thay đổi rõ rệt, một số phiền phức nguy hiểm dĩ nhiên vẫn tồn tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Chuyến này ta không nghĩ huynh muội ngươi còn có thể gặp lại nhau như trước đâu.
Nhăn mày chống đỡ cảm giác đau điếng bên trong đại não, bao nhiêu ý nghĩ tà ác trong đầu chạy loạn lại để Nhâm Huyền sinh ra cảm giác đồng tình.
Khí trời ảm đạm heo hút, tiếng gió rét thi thoảng vẫn thì thào thổi quanh các cành cây to xuyên qua các tán lá tạo ra âm thanh.
- AHAHAHAAHAHAH!!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạn Nhi dứt câu khoé miệng không kiềm được nở nụ cười đắng chát, bỗng chìm vào giấc mộng say do cơn mỏi mệt từ thể xác và tinh thần.
Nhớ đến Phương Ngữ chỉ vào thái dương của Nhâm Huyền trong lần đầu gặp mặt, nghĩ lại có phần kỳ lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Chỉ cần các ngươi c·h·ế·t sạch, bản thân ta liền đem đi chôn cùng! Thế giới này có ra sao thì liên quan gì đến ta? C·h·ế·t hết đi, c·h·ế·t sạch đi hahahaaha!!!
- .....
- Đá? Làm gì có, bọn ta chủ yếu nuôi trồng nông sản, đâu ra mà có đá to giữa đường?
- Chỉ có hai khả năng, biến số xảy ra kể từ khi ta hôn mê ở Minh Dạ Thần Giáo, hoặc là lúc ta bắt đầu dùng Phệ Ma chi Tâm năng lực.
- Chiếu theo Nguyên lão sư và người trên kia nói, Nguyên Anh hẳn là cực cảnh ở nơi này, Hạ Thiên thế giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các tu sĩ Luyện Khí, Dưỡng Thai thi nhau góp phần sửa lại các kiến trúc bị tàn phá nặng nề dưới lệnh của vua Chu Khương.
Chương 18: Mạn Nhi hồi hương, tôi thể pháp tắc?
..............
- Vậy nhất định là huynh ấy vẫn còn sống! Ta phải tìm huynh ấy hỏi cho ra lẽ mới được!
- Sư tỷ, trấn của ngươi sao lại đặt tảng đá to ở đây? Phong tục à?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.