Huyết Lãnh Tiên Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Đồng hành bạn tốt Loạn Sơn Thành.
Chậc.
Hai thân ảnh mặc trang phục trắng đi dưới nền tuyết dày không khỏi làm người khác chú ý, mọi người đều tự động né sang một bên nhường đường.
Tường Diễn hiểu chuyện gật đầu, bình thản tìm đến một căn phòng trống còn nguyên vẹn đi vào, đi một ngày trời hắn cũng đã thấm mệt cả tinh thần lẫn về thể xác, chỉ muốn tựa lưng làm một giấc sâu.
- Hai ta không thân không thiết, không nhất thiết phải đi cùng nhau.
Chương 13: Đồng hành bạn tốt Loạn Sơn Thành.
Nhưng không hẳn là Tường Diễn hoàn toàn vô dụng.
Thông thường thị vệ sẽ đứng gác xem để kiểm tra thân phận và mục đích của người đến, ấy vậy nơi này lại chẳng có ai đứng canh.
Lối ra như lần trước Phương Ngữ dẫn hắn đi vào Thần Đường, thay vì phòng bệnh nghỉ dưỡng thì tín đồ trước mắt lại động công tắc ở một bên, mở ra cánh cửa mới dẫn ra bên ngoài Vương Đô.
Nhờ vào tài diễn xuất của Nhâm Huyền, cả hai nhanh chóng đã kéo khoảng cách lại gần nhau hơn một chút.
Tường Diễn có vẻ không phải người biết nhiều thông tin, lần này Nhâm Huyền lựa chọn sai.
- Nói rõ một chút lai lịch của hắn.
Rất nhanh đã ở phụ cận Loạn Sơn Thành, hai người nhàn nhã chậm bước tiến tới.
- Hah.. đại nhân, có kẻ phóng hoả..
- Diễn huynh đầu nhập giáo phái lâu chưa?
- Cái này ta đương nhiên biết.
- Nói tình hình cụ thể.
- Ngươi là ai? Sao biết được?
- Ba tuần trước vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, đáng tiếc ta dồn toàn bộ tài nguyên vào việc tu luyện nên điểm cũng chẳng còn. Quên nhắc cho ngươi, cuối tháng phải chừa 3 điểm để đóng tiền phòng, nếu không sẽ b·ị b·ắt đi.
Tường Diễn hốt hoảng kinh sợ, chạy đến vị trí những người đang kêu cứu, hắn dùng sức lực Luyện Khí Kỳ giúp đỡ người dân thoát ra biển lửa.
Tường Diễn nói về giáo hội lập tức trở nên phấn khích, như thể đây là một kiện chuyện hắn tự hào nhất trên đời.
- Đường Cát, thiếu chủ của Đường Gia.
Phía sau thông đạo của Minh Dạ Thần Giáo là một con hẻm vắng người, hẻm nhỏ chỉ chứa thùng rác cùng hai bức tường ngả màu hai bên trái phải.
Ánh sáng mờ nhạt rọi vào con hẻm từ ngoài vào trong, phán đoán đưa ra hiện tại rơi vào trời sáng.
Nắm được điều này, Nhâm Huyền thu mắt lại, tạm thời không còn gì để hắn tiếp tục quan sát, vội tiến lên vài bước vỗ nhẹ lên vai đối phương mở giọng với thái độ thân thiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng phải, cơ số người đầu nhập Minh Dạ Thần Giáo đều có khốn cảnh riêng, có khi vào đây lại là một sự giải thoát đối với chính họ.
- Ta không biết, nhưng đồn chưa kẻ nào quay về, hẳn là một nơi đáng sợ đi.
Một mùi khét quen thuộc truyền vào trong cánh mũi, ngước lên trời nhìn khói đen, Nhâm Huyền liền biết bên trong xảy ra chuyện.
Phố xá thành thị, tuy đã đến mùa đông nhưng dân cư vẫn đông nghẹt vào sáng tinh mơ để người người đi chợ phiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ừ, vậy ngủ thôi. Mai lại điều tra.
Nhâm Huyền tặc lưỡi tự trách bản thân vì đã quá phấn khích mong chờ câu trả lời hoàn chỉnh.
- Kẻ đột nhập là ai?
- Cũng vào đêm đó, ta và đồng nghiệp đang nhậu trong ngục giam của phủ thành chủ, chợt nhìn thấy Đường Cát thâm nhập qua khe trống của thiết kế, hắn một đường leo rào đột nhập toàn bộ thiêu sạch kho lương, để ta và đồng nghiệp vô phương cản lại. Hiện tại không rõ tung tích.
Tường Diễn tiếp lời:
Trước cổng Loạn Sơn Thành không có bất kì một thị vệ nào đứng gác, để Nhâm Huyền cũng cảm thấy kì lạ.
Hệt như một toà thành c·hết.
Dường như Minh Dạ Thần Giáo làm bọn họ e ngại.
Tiếng reo hò mời gọi vang lên, cùng tiếng trả giá cũng được cất lại. Đầm ấm, thịnh vượng là hai tính từ để miêu tả hợp lý nhất khung cảnh hiện tại.
Nơi này rõ ràng là nơi lý tưởng để trú ẩn tại Vương Đô không phải khiến ai sinh nghi, thuận tiện mà cũng đầy đủ riêng tư.
Tín đồ áo trắng giật mình đẩy tay Nhâm Huyền ra cảnh giác, tuy là đồng môn, nhưng vẫn phải đề phòng một chút bởi lòng người khó đoán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết có sự kiện gì đang diễn ra, thị vệ, lính canh tăng cường lực lượng đi tuần xung quanh ào ạt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhâm Huyền vừa đi vừa nói:
- Người tốt?
- Yên tâm, ta chỉ lấy một điểm để mua phòng. Không tranh công với ngươi.
- Ngươi còn đợi cái gì? Mau qua đây giúp ta!
Cả hai chia ra canh gác nghỉ ngơi, đồng thời xây dựng lên khối lòng tin tạm thời mang tên chiến hữu để tựa lưng nghỉ ngơi sau ít buổi đi đường.
Ngươi không ngượng, chính là người khác ngượng! Nhâm Huyền áp dụng rõ đạo lý này để moi trong miệng Tường Diễn ra vài thông tin đáng giá.
- Ngươi mới vào? Thế này còn được, gọi ta là Tường Diễn.
- Haha, ta vốn là phàm nhân, cũng nhờ giáo hội mà có được cơ hội siêu phàm.
- Ngươi chắc chắn? Tặc tử ở Loạn Sơn Thành nhiều điểm như vậy cũng là có nguyên do, huống chi biết bao người nhận đã không thể về được.
Nhìn tình hình hiện tại, v·ụ t·hảm s·át có lẽ chỉ vừa xảy ra mới đây, h·ung t·hủ chắc chắn không chạy đi đâu xa được.
Đặt bước vào trong thành, xung quanh khắp nơi đều là khói lửa tàn tro bay rải rác, có vài người thì bị t·hiêu s·ống c·hết sờ sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một thương binh cụt chân khác bên cạnh chen lời, giọng nói mười phần gấp gáp:
Vì thân phận đặc thù, trên đường hễ gặp bất kì ai đều bị tránh mặt như tà, nên đường đi có thể nói là rất thuận lợi.
- Tại sao ta phải đi với ngươi?
- Ta quan sát ngươi rất lâu, cũng không có ác ý, ta tên Mặc, muốn ngỏ ý mời huynh đi chung do đây là lần đầu chấp hành nhiệm vụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc trời tối đen, để thành phố từng bị nhấn chìm trong biển lửa cũng tối mịt mù, Nhâm Huyền thở dài:
Tín đồ áo trắng lắc đầu từ chối:
- Bị bắt đi đâu?
Nhâm Huyền theo sau nở nụ cười nham hiểm, cũng chọn cho mình một gian nhà trống bên cạnh tạm thời nghỉ ngơi.
Nhâm Huyền thấy tên này kiên trì như vậy đành cố gắng nhẹ giọng khuyên bảo:
Loạn Sơn Thành nằm ở phía Nam của Vương Đô hơn 50 dặm đường đi, hai người không đi ngựa mà cuốc bộ đi mất hơn một ngày trời mới đến nơi.
- Huynh đệ, ngươi nhận nhiệm vụ ở Loạn Sơn Thành đúng không?
Nhưng lý do vì sao hắn lại đốt kho lương của thành chủ? Thật sự thần trí không bình thường?
- Đêm rồi, cũng chẳng làm được gì. Sáng mai lại tìm kiếm có khi khả thi, hơn nữa có khi ban đêm lại sợ gặp phải mấy thứ phiền phức.
Thương vong lên đến một nửa toà thành, Nhâm Huyền lấy làm lạ hỏi một thương binh đang nằm nghỉ dưới đất tĩnh dưỡng sau cơn bỏng rát:
Mau chóng lấy lại tinh thần, Nhâm Huyền lắc đầu cười đắng chát, cũng tỏ vẻ nhiệt tình phụ giúp một phần d·ập l·ửa, hơn hai tiếng đồng hồ, v·ụ c·háy lớn cuối cùng cũng dập tắt.
- Đường Gia nổi tiếng về buôn thuốc nổ, trực tiếp cung cấp lượng lớn hoả lực cho vua Chu Khương. Một năm trở lại này, không rõ lý do gì mà thần trí của thiếu chủ Đường Cát trở nên kì lạ, hắn lúc cười lúc khóc, nửa khùng nửa điên hoạt động làm người ta phải sợ hãi.
Nhâm Huyền và Tường Diễn đồng thời nhìn nhau đưa ra một kết luận, tặc tử trong nhiệm vụ có lẽ là Đường Cát.
Qua lời Tường Diễn nói, có vẻ như còn phải đóng phí hằng tháng, thế sao Phương Ngữ không nói cho Nhâm Huyền biết? Chuyện này sẽ có người bàn giao khi thuê phòng ư?
Mà thứ Nhâm Huyền nghĩ đến không phải là cứu người g·ặp n·ạn, mà là cách thức phóng hoả gây cháy toàn bộ cả thành, rốt cuộc h·ung t·hủ làm thế nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.