Giang Sơn Chọn Ta, Ta Chọn Nàng
maithaocattien
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Cơn Bão
Cố Minh Châu hít một hơi quyết tâm không bị sắc đẹp dụ dỗ :
Mày làm sao thế ?
Cô nhìn con sói đói mà quát, chợt nhìn thấy nó đang nhìn chằm chằm nắ, cơm trên tay cô..
Một tên ngốc một con sủng vật to đùng có thể đi đâu vào lúc này chứ.
Gần đó có hai cặp mắt đang nhìn cô, nhìn rất châm chú.
Ta sợ
Sốt rồi ư.. Cố Minh Châu nhíu mày, nam chính ngoài ngốc còn yếu ớt vô cùng, bảo cô phải làm sao đây.
Loài sói cả thính giác và khứu giác đều rất nhạy bén. Nó vểnh tai lên như nghe thấy tiếng cô gọi.
Chương 7: Cơn Bão
Tới hang động thì bên ngoài mưa to cây đổ, nhìn thật khiếp sợ, nếu trể thêm tí nữa sợ rằng họ khó mà đi tới đây dễ dàng được.
Muốn làm gì ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người nào đó vẫn còn ý thức, hắn nghe thấy hơi sựng một tí nhưng nhanh chóng mở miệng nuốt vào.
Làm sao vậy ? Ngủ đi chứ cô khó chịu gần c·h·ế·t đây. Hai tên động vật to xác này.
Cố Minh Châu nhanh chóng phối thuốc rồi nhét vào mồm hắn.
Như vậy là phạm quy nhé. Ngươi muốn sao mới chịu đi ngủ đây thật muốn nhéo má hắn một cái, trong đáng yêu quá.
Tiểu Lang im lặng một chút cô biết nó hiểu lời cô nói. Nhưng nó lại cứ tiếp tục chu lên ..
Cố Minh Châu cười cười, cuối cùng cũng chịu nói tên rồi sao. Ngốc mà cũng ra vẻ thế à. Được rồi, có khí chất, cô thích. Cô đứng lên đem đồ ăn và trái cây đến chổ hắn.
Muốn ăn ?
Tiểu Lang tiếp tục nhìn về hướng cô, nó cúi xuống bò từ từ về phía Cố Minh Châu.
Hai người một chủ một c·h·ó nhìn nhau, rồi nhanh chóng đứng dậy đi theo. Bản năng của cả hai đều cho thấy người này không có ác ý.
Này.. thức ăn ta làm, ngon lắm đấy, ăn đi cô đặt xuống rồi nhanh chóng quay về chổ đóm lửa của mình.
Cố Minh Châu nhặt thêm mấy nhánh khô trong hang để vào đống lửa. Mưa to cấp mấy thì cũng phải cần nghĩ ngơi. Cô tìm một phiến đá bằng phẳng rồi đặt người lên ngủ ngon lành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Minh Châu tay trái một thú, tay phải một người dí sát vào cô. Bốn mắt từ hai phía nhìn cô không chớp một tí nào.
Có ngon không ? cô vui vẻ hỏi
Uống đi, sẽ đỡ hơn, tuy tạm thời chỉ khống chế độc cho ngươi thôi, nhưng có còn hơn không ..
Ta tên Đế Vân Mãnh giọng hơi tức giận.
Đại lang ngươi có muốn ăn không ?
Tiểu Lang nhìn chủ nhân vừa giả ngốc lại cố thanh cao của mình, đói cũng không chịu mở lời. Lúc này còn làm ra bộ mặt ta đây không màng thế sự. Nó chỉ là sói thôi mà, nó đâu cần mặt mũi làm gì đúng không ?
Cố Minh Châu cứu hắn là đã mai mắn lắm rồi, đừng nghĩ việc còn chia thức ăn với cô. Cái thái độ không xem ai ra gì của tên ngốc đó cô không thích chút nào. Cho dù hắn là nam chính đi nữa thì cũng vô cùng đáng đánh.
Nhưng tay hắn chợt khựng lại vì thấy một bóng người đi tới. Ánh mắt ngây thơ lúc nãy có chút sắc bén khác thường. Nhưng vừa thấy người đến là ai thì lại trở nên vô hại.
Tiểu Lang.. Đại Lang ơi ... Hai ngươi ở đâu. ?
Một lúc sau cô giật mình, hắn bị trúng độc ư, độc này tuy được giải trước đó rồi, nhưng mà vẫn còn sót lại, lâu lâu lại phát tát ra. Có khi nào đây là nguyên nhân làm cho hắn bị thiểu năng như bây giờ.
Ọt Ọt Tiếng bụng đói không biết là của đại lang hay tiểu lang đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng cũng tìm ra, mau đi theo tôi .. nhanh lên Cô ngoắc ngoắc, cả người ước sũng, không có hơi đâu năng nỉ nữa nhé.
Ta không ngủ được Đế Vân Mãnh lại chơi trò bán manh, dựa vào gương mặt như thiên thần dụ dỗ cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Được .. Được rồi.. ta đi tìm hắn là ok chứ gì !! Cái hệ thống này hôm nay lắm lời thật đấy.
Chương 7 : Cơn Bão
Một chủ một tớ đang ngồi co rút dưới một tán cây to. Bỗng nhiên con sói hú lên rất lớn hướng về phía con đường mòn kia.
Hắn tưởng nó bị mưa lớn sấm chớp làm hoảng sợ nên vội kéo nó về phía mình.
Trong lúc mơ hồ, hắn thấy cô cằm tay mình bắt mạch, chân mày hắn nhíu chặt. Người này biết y thuật.
Món cơm này trong đơn giản nhưng ăn lại rất ngon, mùi vị lại cực kỳ lạ lẫm.
Cố Minh Châu khi lên núi đã có đem theo nhiều dụng cụ phòng thân. Cô sinh sống ở đây cũng nhiều năm rồi, nên cũng khá am hiểu khu rừng này.
Cố Minh Châu : ... ta cũng sợ nữa đó, vừa ngốc vừa yếu, còn bị hạ độc, ngươi xem xem có nam chính nào thảm như ngươi không hả.
Đế Vân Mãnh đang cúi đầu ăn cũng vô thức gật đầu rất ngon hắn nói xong cũng giật mình với thái độ mình vừa thể hiện. Hắn vừa nói lời thật trong lòng mà không hề phòng bị.
Hệ Thống online : Tiểu Châu cô đừng quá bị quan thật ra nó cũng bi quan không kém.
Cô đốt một đóm lửa nhỏ ngồi sưởi ấm hong khô quần áo, lấy ít cơm nắm làm lúc sáng và trái cây vừa hái ven đường ra ăn đỡ đói. Hành động cử chỉ rất tự nhiên như chốn không người.
---
Cô thấy trời đã tối dần, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Cố Minh Châu nheo mắt không còn nhìn thấy đường đi nữa. Cô men theo hướng đi lúc nãy cố gọi mấy tiếng :
Trời đến tối, mưa vẫn không dứt mà ngày càng to hơn, bên ngoài còn nghe rất rõ tiếng cây đổ ngã, nước chảy trước hang rất siết. Trận bão này khá lớn.
Cô ăn no rồi, tâm tình cũng tốt hơn, nghĩ nghĩ không nên bỏ đói nam chính, phải lấy thiện cảm hoàn thành đại nghiệp.
Tiếng sấm chớp vang trời, cô vừa định quay đi thì một cánh tay nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt mơ màng có chút đáng thương :
Cô để một ít cơm lên trên lá đẩy về hướng tiểu lang. Nó nhanh chóng tiến lại ăn ngon lành, đúng là khi đói thì cần liêm sỉ làm gì.
Người nào đó đang ngồi bất động chợt nghe tiếng cô nói, hắn biết cô đang gọi là hắn. Hắn từng nói hắn tên Đại Lang lúc nào. Tên tiểu tử không biết là nam hay nữ này tự động gọi hắn như thế thật muốn c·h·ế·t mà.
Thở dài một cái, chấp nhận số phận, dùng khăn lau mồ hôi giúp hắn hạ sốt, sẵn bắt mạch tượng cho hắn luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Lang
Hắn nhìn đồ ăn, rồi bất giác nhìn về phía cô. Một lúc sau mới động tay cầm lên ăn.
Cô vội đi đến bên giỏi thuốc, cũng may là hôm nay lên núi mục đích tìm thảo dược quý hiếm, không thì hắn toi mạng, cô cùng xong đời luôn.
Giữa khuya bên ngoài tiếng mưa vẫn ầm ầm như thác đổ, kèm thêm tiếng chu của Tiểu Lang đánh thức mộng đẹp của cô.
Cô nhướng mắt hỏi nó. Con sói này trông khá thông minh thức thời đây, đi theo chủ nhân ngốc đúng là quá thiệt thòi.
Ò Ò Tiểu Lang kế bên chưa có no nhìn đồ ăn trên tay hắn có ý định xin xỏ.
Cố Minh Châu tức quá ngồi bật dậy đi lại chổ nó :
Đại lang nào đó cũng nhìn thấy nhưng vẫn cố chấp mím mím môi.
Nhìn lên thì thấy cô cười rất thoả mãn. Nụ cười làm hắn mất tập trung một tí.
Cô thấy Tiểu Lang lấy mũi đẩy đẩy Đế Vân Mãnh, hắn vẫn nằm im, cơ thể có hơi rung rẫy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.