Đồ Diệt Thương Sinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Sao ngươi không cứu?
Nó là một trong những yêu vương nội khu của Mê Vụ Sâm Lâm tu vi Hoá Thần kỳ đỉnh phong, đang trong bế quan chuẩn bị độ kiếp lên Hư Thần kỳ sau đó di chuyển vào cấm khu, nơi đó tài nguyên nhiều nhưng ít nhất phải Hư Thần kỳ mới có tư cách đặt chân, nếu không thì vào đó trong nháy mắt sẽ bị giảo sát c·h·ế·t.
Nhưng trong ánh mắt đầy kỳ vọng của đám người, Võ Hoàng quay lưng đi, tôn chỉ của hắn là cẩn thận, thà bớt một việc còn hơn thêm một việc, kiếp trước nhờ tính cẩn thận không xen vào việc người khác này mà hắn mới có thể sống lâu được.
Tuy nhiên nàng quên mất là dựa vào cái gì Võ Hoàng phải cứu các nàng, nàng chỉ vào mặt Võ Hoàng hét lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định hay là tham khảo hệ thống, tuy con hàng này hay ăn h·i·ế·p hắn nhưng không thể không công nhận là hắn không thông minh bằng hệ thống.
Nhưng hiện tại nàng lại được nước lấn tới, kỷ kỷ oai oai bên tai làm hắn cảm thấy phiền, hắn quay sang nói.
Tuy nhiên nàng lại không biết được quần áo này là Võ Hoàng g·i·ế·t nhóm người Thánh Nữ Băng Cung cướp được, nếu biết được thì chắc nàng sẽ có ý nghĩ khác.
Nó rống lên một tiếng đầy đau thương, sau đó đứng thẳng lên, thân hình nó cao lớn, bóng nó che khuất cả một vùng chỗ nhóm người Huyền công tử đứng.
"Ừ có lẽ ta..."
Một vòng kết giới phòng hộ màu đỏ hiện lên xung quanh đám người ngăn trở một kích của Đại Hắc Hùng.
"Cũng được đấy, coi như là ngươi trải nghiệm một chút tác phong của tu chân giới đi tiện thể tra xét mấy nguồn năng lượng với lại xem có huyết mạch nào tốt không, bắt về nuôi một số rồi thịt lấy huyết năng để cho huyết mạch ngươi nhanh chút đề thăng phần trăm thức tỉnh."
Lúc này thì muội muội Huyền công tử bất ngờ nhìn thấy Võ Hoàng đang đứng trên một tán cây gần đó quan sát tình hình.
"Tại sao ngươi không cứu ca ca ta, ngươi tên ác ma này nếu ngươi cứu thì ca ca ta đã không phải c·h·ế·t."
"Nếu tình cảm ngươi dành cho ca ca lớn vậy thì cũng không nên để ca ca ngươi c·h·ế·t một mình, ta tốt bụng giúp ngươi đoàn tụ với hắn."
Hắn kích hoạt đại na di phù bao bọc lấy muội muội mình biến mất.
Đám người cũng nghe tiếng nói của muội muội Huyền công tử lúc này cũng quay sang nhìn thấy Võ Hoàng, ánh mắt dấy lên tia hy vọng.
Cây cối ầm ầm ngã đổ về phía hai bên kèm theo đó là uy áp ngày một mạnh và tiếng bước chân ngày một gần hơn.
"Nhân loại hèn mọn, sao các ngươi dám g·i·ế·t con ta?"
Lúc này nàng cũng phát hiện hắn, hai mắt đỏ thẩm của nàng loé lên tia đau thương kèm với đó là hận ý, chính là người đàn ông trước mắt này không cứu đám người các nàng, nếu hắn ra tay thì ca ca nàng đã không phải c·h·ế·t.
Do đang bế quan nên nó cũng không có quản con mình nhiều bởi nơi đây là lãnh địa của nó, các loại yêu thú cũng không dám vào còn các yêu vương khác thì dù xảy ra chuyện gì chỉ cần không quá lớn thì cũng sẽ nể mặt hắn mà tha mạng cho con hắn.
Võ Hoàng lúc này cũng giật mình, lập tức hắn hiểu rõ vì sao nàng lại vậy, tuy nhiên hiểu thì hiểu nhưng hắn cũng sẽ không thông cảm gì nàng, hắn tiếp tục bước đi.
Kiếp trước nơi hắn sống là có luật pháp và đạo đức còn vậy huống chi là hiện tại hắn đang sống ở một nơi cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, chỉ cần đi sai một bước hắn cũng có thể vạn kiếp bất phục.
Một lúc sau một bóng đen cực lớn xuất hiện trước mặt đám người Huyền công tử ngay vị trí mà con yêu thú vừa bị nhóm bọn hắn g·i·ế·t, đây là một con Hắc Hùng cực lớn bốn chân chạm đất, đầu nó cuối xuống nhìn cái xác con yêu thú nhỏ vừa bị g·i·ế·t lúc nãy, ánh mắt nó hiện lên vẻ đau thương nồng đậm.
Đang lúc Võ Hoàng chưa kịp nói hết câu thì phía trước mặt không gian hiện ra một đường vết nứt, một bóng người rớt ra từ trong khe nứt không gian thình lình là cô gái lúc trước phát hiện hắn trên tán cây.
Chương 19: Sao ngươi không cứu?
"Ngươi đứng lại cho ta."
---------------- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá hiện đang là ngàn cân treo sợi tóc, kết giới bảo hộ của các nàng hiện đã nứt ra thời gian cho bọn bàng đã không nhiều, nàng đánh liều quay về phía Võ Hoàng cầu cứu.
Ngay lúc Võ Hoàng đi thì Đại Hắc Hùng cũng đã tấn công đám người, ánh mắt Huyền công tử loé lên sự quyết liệt nhìn sang muội muội hắn, đây là muội muội thân sinh hắn cưng chiều nhất, hắn cắn răn tế ra một tấm phù nhìn rất cũ, đây là đại na di phù hắn có được trong một lần thăm dò động phủ di tích một vị đại năng thượng cổ chỉ có thể mang theo một người, có ba tấm nhưng hắn đã dùng mất hai tấm, giờ chỉ còn một tấm duy nhất.
Nói rồi Võ Hoàng phất tay về hướng nàng, ngay lập tức cả người nàng hoá thành huyết vụ phiêu đãng trong không khí, một số bọt máu kèm theo thịt vụn văng dính lên thân cây xung quanh.
Trong lúc đau thương chưa tỉnh táo nàng quát lên với Võ Hoàng có lẽ do cảm xúc rối loạn nên nàng quên mất hoặc là được người nhà bảo hộ quá tốt mà không biết sự nguy hiểm của tu chân giới, một lời không hợp cũng g·i·ế·t người hay đơn giản là nhìn ngứa mắt cũng có thể khiến người mất mạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá lúc này nàng lại tiếp tục quát lớn.
Mọi người không đợi hắn nói cũng đã tranh thủ phần mình tế ra thủ đoạn mạnh nhất, yêu thú này quá mạnh, dựa vào uy áp này thì bọn hắn tuyệt đối xác định là Hoá Thần kỳ đỉnh phong ẩn ẩn còn mạnh hơn tu sĩ Hoá Thần kỳ bình thường.
Âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên.
Những vết nứt hiện lên phía trên kết giới phòng hộ, chỉ có thể cản được ít nhất một kích nữa, đây là thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất mà phụ thân Huyền công tử lưu cho hắn.
Vuốt gấu chạm đến kết giới phòng hộ vỡ tan, ngay sau đó là đám người hoá thành bãi thịt nát, máu thịt văng tứ tung xung quanh.
Ngay lập tức một chiếc vuốt gấu to lớn đập xuống đám người, những nơi hùng chưởng đi qua không gian hiện ra vết rách.
"Cầu xin tiền bối cứu bọn ta."
Lần đầu tiên tác được tặng quà, cảm giác vui lắm, được mọi người quan tâm ủng hộ là niềm động lực lớn nhất giúp tác vững bước tiến tới trên con đường này.
Nói rồi không đợi đám người trả lời, nó giơ tay lên đập mạnh về phía đám người Huyền công tử.
Võ Hoàng tiếp tục bước đi chẳng mảy may nổi lên một gợn sóng cảm xúc nào.
Huyền công tử gấp gáp nói.
Đại Hắc Hùng lúc này lên tiếng.
Bên kia đánh nhau Võ Hoàng cũng không quan tâm lắm, lúc này hắn đang hướng đi ra bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, cũng khoản bảy ngày nữa là sẽ kết thúc đợt khảo thí của Băng Cung, hắn đang tranh thủ nghĩ biện pháp lẫn vào.
Rắc rắc
Nghĩ nghĩ nhưng hắn cũng không có ý cứu nhóm người Huyền công tử, chẳng có lợi lộc gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Võ Hoàng cũng khá bất ngờ khi nàng phát hiện được hắn, tuy rằng hắn không tận lực ẩn nấp nhưng cũng đứng ở vị trí khá khó thấy.
Bây giờ thì Võ Hoàng đã cảm giác thấy phiền, lúc nãy không g·i·ế·t nàng chỉ đơn thuần là do g·i·ế·t nàng không có lợi lộc gì, đối với hắn bây giờ thì nàng chỉ như là sâu kiến, một chút giá trị gì đều không có, ai sẽ đi tính toán giận dỗi với đám sâu kiến?
Tạ Phong Vu đạo hữu tặng quà!
"Này lão hệ, ta định là sẽ giả danh người tham dự lẫn vào, nhưng nếu cải trang người khác thì lại dễ lộ ra sơ hở nếu gặp người quen, ta nghĩ là sẽ dùng thân phận thật luôn, áp chế cảnh giới một chút giả làm tán tu, ai cũng không quen sẽ không lộ ra sơ hở."
"Nhanh nhanh, mau xuất ra thủ đoạn bảo mệnh, nếu không cả đám sẽ c·h·ế·t ở đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt nàng co rụt lại, không ngờ bên cạnh bọn nàng vẫn còn có một người gần như vậy mà các nàng không nhận ra, bất quá nhìn thấy tiêu ký Băng Cung trên trang phục Võ Hoàng mặc thì lông mày nàng hơi hơi giãn ra, hóa ra là người giám sát của Băng Cung, nếu là vậy thì nàng không phát hiện được cũng là chuyện bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là nó không ngờ, không ngờ ngàn tính vạn tính lại không nghĩ ra được là lượng lớn nhân loại tràn vào, con nó lại bị loài người hèn mọn này g·i·ế·t c·h·ế·t.
Rống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.