Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Linh hồn tha hóa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Linh hồn tha hóa


“Lăng băm” – một tay dược sư tồi tệ, “Chín ngón” – nghe như t·ội p·hạm bị cắt mất một ngón tay, “Xơ gan” – gan chai rồi nên có thể uống rượu vô đối, và thậm chí là “Hamster” – mệnh danh kẻ nhát gan nhất, có thể “c·hết vì giật mình”.

Nghĩ vậy, cậu gạt sang một bên những lựa chọn còn lại, dứt khoát chọn tiến trình [D-1190 (Lăng băm)]. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Giới thiệu: Kẻ bất tài nát rượu. Hắn không thể say.

- Ông nói, hành trình đi xa cần những dược liệu gì cơ?

Rời khỏi Tâm giới, trước mắt cậu vẫn là căn phòng tràn ngập nhưng ngăn tủ dược liệu, cậu lên tiếng hỏi Tô Diệp:

Càng nghe, Trần Định càng sởn gai ốc. Một linh hồn lạ bước chân vào Tâm giới của mình, cậu nhớ rằng tất cả các tài liệu đều nói rằng Tâm giới là thứ bí ẩn nhất của mỗi người, không người nào khác có thể thấy nó được, chứ đừng nói là bước vào.

Tiến trình D-1190 đã thay thế cho tiến trình lỗi, cậu nghi ngờ rằng bản thân mình có thể thay đổi tiến trình, thứ trước nay mỗi người chỉ có duy nhất một và không thể thay đổi, quay lại nhìn tấm bảng.

[Tiến trình có thể lựa chọn

- “Linh trùng… Tha hóa… Tiến trình… Tất cả đây là gì?”

Trần Định không biết chúng là gì, cậu liền hỏi:

[Tên: Tô Diệp - Linh trùng

- Giới thiệu: Tên trộm vặt ngu ngốc. Mỗi lần lấy đồ của người khác, hắn sẽ bị phát hiện.

Trần Định chút nữa là cắn phải lưỡi mình:

Cậu vô thức lẩm bẩm:

- Cũng không quá tệ.

- Lần lượt là thuốc mê, thuốc độc và thuốc… kích d·ụ·c.

Cảm giác ý thức xưa cũ vốn không thuộc về mình bỗng trở nên quen thuộc, như thể nó là của chính cậu. Cơn choáng váng qua đi, cậu lắc đầu vài cái, lông mày dãn ra, cậu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra, câu trả lời của ông ta, cậu phần nào đoán được qua tấm bảng thông tin. Nhưng cậu vẫn muốn chính miệng kẻ đó khẳng định lại. Ông lão nghiêng đầu, cổ vẹo sang một bên, rồi nhả từng tiếng:

3. **F - 2283 (Xơ gan)**

Như thể Tâm giới của cậu hiểu được mệnh lệnh, từng vệt tối cuồn cuộn, chảy trườn như sương mù. Bỗng nhiên, một bảng đen thông báo hiện ra trước mắt cậu, vẫn là thứ ngôn ngữ kỳ dị đó:

- Giới thiệu: Một tay dược sư tồi. Mọi loại thuốc hắn chế ra đều là thuốc độc.

- Cái quái gì thế này?

Trần Định đã nhìn thấy không ít t·hi t·hể trong đời, thậm chí cậu còn từng tự tay tạo ra vài xác c·hết. Những ký ức rùng rợn đó đáng ra phải khiến cậu miễn nhiễm với nỗi s·ợ c·hết chóc.

[Tiến trình D-1190 (Độc thể)

Thế nhưng, khi đứng trước khung cảnh quái đản này, cậu vẫn không kìm được sự run rẩy. Một cái xác già nua đột nhiên hiện ra bên trong Tâm giới của cậu, hơn nữa nó còn biết nói, biết cười.

Tô Diệp khẽ run cánh môi khô nứt, giọng nói cất lên rất chậm:

Giờ đây dù trong đầu cậu có rất nhiều ký ức của ông ta, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy ông ta bí ẩn và kỳ dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Ngoài việc trả lời câu hỏi của tôi, ông… có thể làm gì khác nữa không?

- “Ta cũng không rõ ràng mọi chuyện, nhưng có vẻ như linh hồn ta đã vô tình lọt vào thế giới tinh thần của cậu và bị giam cầm tại đây. Thậm chí, ta buộc phải trả lời những câu hỏi của cậu, như một kẻ chịu trói trong chính ‘nhà tù’ lạ lẫm này.”

Rồi cậu nhìn thấy hình ảnh lão thần y cười hiền lành với lưng còng, tay run run châm cứu cho người bệnh, những đêm thức trắng nghiền dược liệu... Tất cả ào ạt, chớp lên như một thước phim rời rạc, quét qua đầu cậu.

- Tại sao ông có thể vào được Tâm giới của tôi?

- Ông… – Cậu ngập ngừng – “Tôi có thể… giải thoát cho ông không?

- Giới thiệu: Người nhát gan nhất nhân loại. Một cú giật mình cũng có thể khiến hắn vỡ tim.]

Lão già đứng đó, im lặng, Trần Định sau khi định thần lại, cậu nhận thấy mình có thể nhìn thấy thông tin của ông ta, một tấm bảng với những ngôn ngữ kì lạ, ban đầu trông như một tổ hợp ký tự hỗn độn, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn vào, Trần Định lại có thể đọc hiểu trôi chảy tất cả.

Chưa kịp thở phào, cậu chợt cảm nhận một dòng chảy khổng lồ của ký ứ: một “Tô Diệp” khi còn sống, lặn lội khắp miền, vái tứ phương, học đủ mọi phương thuốc, từng dốc sức cứu dân nghèo giữa d·ịch b·ệnh.

Cậu đứng lặng trong Tâm giới, nhìn Tô Diệp. Khuôn mặt già nua của ông ta vẫn nở nụ cười nửa miệng, hệt như đang xem xét phản ứng của cậu.

“Sự tâm huyết của y sĩ có thể khiến bệnh nhân càng thêm niềm tin có thể khỏi bệnh.”

Đột nhiên, hai hốc mắt của Tô Diệp lóe lên một tia sáng đen thẫm. Cậu nhìn thấy trong đó sự vui vẻ hơn là sự phẫn nộ vì bị giam cầm và lợi dụng.

Thoáng rùng mình. Một mặt, đó là sức mạnh đáng gờm, mặt khác, nó cũng cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần một sai sót nhỏ, cậu có thể vô tình g·iết c·hết người mình muốn cứu, hoặc đầu độc chính bản thân.

Thuốc qua tay người này có thể có gấp bội công hiệu.

Đề nghị này khiến Trần Định thoáng ngạc nhiên. Chuyển giao ý thức – một hành động có lẽ là điên rồ và vô cùng nguy hiểm đối với người bình thường.

Giới thiệu: Có thể hấp thu hoặc tăng cường độc chất có trong dược liệu.

- “Ta cũng không rõ. Nhưng có lẽ bây giờ, sự tồn tại của ta đã gắn chặt với cậu. Dù cậu muốn đuổi, ta e rằng… vẫn phải ở lại, ít nhất là cho đến khi rằng buộc kết thúc, hoặc khi linh hồn ta thật sự tan biến.”

Bất chợt, Tô Diệp lại nghiêng đầu lần nữa, lần này ông ta nghiêng đến nỗi đầu gần như đổ xuống vai, khiến gương mặt khô khốc chạm sát vạt áo. Lúc ấy, đôi mắt đen ngòm càng lộ rõ, hoàn toàn không có con ngươi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trần Định. Giọng Tô Diệp cất lên rõ ràng, chậm rãi:

Nụ cười méo mó trên gương mặt khô héo cùng hai hốc mắt đen ngòm nhìn thẳng về phía cậu, khiến máu chạy trong cơ thể cậu dường như chậm lại.

Giờ đây, Trần Định sở hữu “Độc thể” này, đồng nghĩa rằng cậu có thể… kiểm soát độc tính của thuốc chăng? Hoặc gia tăng sức mạnh của chúng lên nhiều lần?

- Chúng là những loại thuốc gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- “Có, ta có thể cho cậu mượn một phần ý thức. Nói cách khác, cậu có thể thừa hưởng tạm thời một điều gì đó từ ta. Dĩ nhiên, điều đó cũng đi kèm rủi ro: cậu có thể c·hết tươi ngay lập tức do não bộ bùng nổ, hoặc có khi trở thành kẻ mất trí, không còn phân biệt nổi đâu là ‘ta’ và đâu là ‘tôi’.”**

- “Chà, nơi này gọi là tâm giới sao. Ta cũng không biết tại sao ta lại vào được đây. Sau khi c·hết, linh hồn ta vất vưởng nơi dương thế, lang thang trong vô thức . Rồi đột nhiên, khi ý thức sắp tan biến, ta thấy mình tỉnh lại ở nơi tăm tối này. Ta nghe tiếng cậu, như một mệnh lệnh, buộc ta phải trả lời.”

Nếu chỉ là nguy cơ quá tải khi tiếp nhận thông tin, cậu tự tin mình có thể gắng gượng được.

- “Lang… lang băm. Đây mà là thứ thuốc cần đem theo sao?”

Nhưng cậu… nào phải người bình thường. Cậu đã nếm trải những cơn t·ra t·ấn của ý thức x·âm p·hạm vô số lần trước đây.

Thông tin này trùng khớp với những gì hiển thị trên bảng. Trong đầu Trần Định lóe lên hình ảnh về thông tin mà cậu biết, nổi danh có một lão thần y đức cao vọng trọng, cứu sống rất nhiều người. Song, cậu không ngờ có thể gặp ông ta trong trạng thái này. Nuốt khan, cậu hỏi tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu cảm giác như tim đập loạn, nhưng cũng nhanh chóng tập trung tinh thần để xử lý, không được để nỗi sợ đánh gục.

4. **F - 17 (Hamster)**

Điều Trần Định không hiểu chính là: Tại sao một kẻ đức hạnh như Tô Diệp lại trở thành “Linh trùng” tha hóa, bị hệ thống gọi là “Lăng băm”? Suy nghĩ ấy thoáng hiện, rồi lại bị cậu đè xuống.

Chương 13: Linh hồn tha hóa

Linh hồn đáng thương, khi còn sống là thần y được vạn người kính trọng, một đời cứu người vô số, ân đức khắp thiên hạ, nhưng khi nằm xuống lại không được yên nghỉ.

Từng dòng giới thiệu đều khó hiểu. Tuy miêu tả “Một tay dược sư tồi” nghe không trùng khớp lắm với danh xưng thần y mà Tô Diệp từng có, nhưng có vẻ [D-1190 (Lăng băm)] chính là lựa chọn tương ứng với ông ta.

Cậu tiếp tục:

Trong Tâm giới, chiếc bảng thông tin ban đầu hiện lên dòng chữ “Tiến trình lỗi. Mã lỗi 500. Không xác định” đã biến mất, thay vào đó, nó chuyển sang trạng thái mới:

- “Ta là Tô Diệp. Nhiều năm lang bạt khắp nơi chữa bệnh, lúc về già thì chọn Kim Lăng trấn làm nơi dưỡng lão, an hưởng nốt quãng đời cuối.”

Giọng Tô Diệp lập tức hiện lên:

Tô Diệp vui vẻ nói:

Tiến trình sở hữu D - 1190

Mức độ tha hóa: Sụp đổ

Cậu nghĩ ngợi giây lát, rồi hít sâu một hơi. Cậu dứt khoát cất lời:

- Ông… rốt cuộc là ai?

Khoé miệng lão ta nhếch lên thành một nụ cười hiền lành, nó hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài kinh dị của thân xác mục rữa, lại càng khiến lão trở nên quỷ dị hơn.

Loại độc dược hấp thu: 0/100.]

Cậu thở hắt:

2. **F - 20391 (Chín ngón)**

Độc dược người này tạo ra có thể gấp mười, thậm chí gấp trăm lần tác dụng.]

Dẫu run, cậu vẫn lên tiếng hỏi, chất giọng thoạt nghe bình tĩnh nhưng thật ra đang cố kìm nén hoang mang:

Các dòng thông tin liệt kê bốn “tiến trình” lạ lùng. Trần Định đọc, từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối. Cậu đã đoán trước chuyện này ẩn chứa nhiều bí mật kỳ quái, nhưng không ngờ lại xuất hiện những lựa chọn mang cái tên hết sức buồn cười.

Giọng nói của ông ta cất lên, nghe vừa the thé như có tiếng gió luồn qua khe cửa, vừa có thứ âm điệu bất thường:

- “An Thần tán, Liệt Tâm thang và Cường Huyết đan”

Từ “Độc thể” khiến cậu giật mình. Theo đúng như mô tả, thứ cậu đang nắm giữ dường như là khả năng can thiệp vào **độc tính** của các dược liệu. Khi còn sống, Tô Diệp chắc hẳn có biệt tài nghiên cứu thuốc, nhưng cũng đồng thời – vì nguyên nhân nào đó – tạo ra những loại dược có tác dụng phụ c·hết người gấp mười, gấp trăm lần.

Nụ cười trên môi Tô Diệp vẫn không tắt, tựa hồ ông ta tìm thấy sự thích thú nào đó khi đối thoại. Ông hơi co giật bả vai, dáng đứng lỏng lẻo như thể không còn xương, rồi chậm rãi nói:

Vừa ra quyết định, cậu lập tức thấy một mũi kim tưởng tượng như đâm xuyên vào hốc mắt mình. Cơn đau này rất quen, như những lần cậu bị luồng dữ liệu khổng lồ đổ ập vào não. Cơn co giật chỉ diễn ra vài giây, rồi dịu đi nhanh chóng, hoặc có thể cậu đã quen dần đến mức không còn cảm thấy quá nặng nề.

1. **D - 1190 (Lăng băm)**

Bởi vì ngay hiện tại, điều quan trọng nhất là trở lại và hoàn thành trách nhiệm được Trần Kha giao phó, không còn nhiều thời gian nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Linh hồn tha hóa