Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đạo Ma

Unknown

Chương 61: Thiện hay ác cũng là một loại lựa chọn!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Thiện hay ác cũng là một loại lựa chọn!


Hồng Liên trên đường đi đã ủ mấy bình, định bụng săn bắt một đàn hung thú nào đó, nhưng trước sau không vừa ý. Nàng không có hung thú phụ trợ, con đường sau này rắc rối vạn phần.

Ngoài kia, ánh trăng dần hiện, chiếu xuyên qua làn mây mỏng, gạt đi màn đêm tăm tối. Đâu đó, nơi góc rừng nào đấy, vang lên những tiếng hung thú săn g·i·ế·t con mồi.

Chương 61: Thiện hay ác cũng là một loại lựa chọn!

Thẩm Quân á khẩu, không biết phản bác thế nào.

Loại này một khi dùng, trên người sẽ phát ra hương d·ụ·c, kích thích hung tính. Một thứ chuyên cho hung thú cấp thấp phục dụng, sau đó dùng làm mồi nhử đám đồng loại tới bắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ha… nữ nhân này, có chút thú vị!"

Lãnh Hào cũng như Giang Lãng, dự kiến dụ tới một đám hung thú về hang. Sau khi để chúng nó ăn thịt Lôi Minh, lúc ấy chờ thêm đến rạng sáng là đồ vào trong túi.

Dưới một hố nhỏ, Lôi Minh há mồm ngáy khò khò, ngủ rất say xưa, nước miếng chảy tèm lem.

"Ha… ta đã nói sẽ cùng ngươi đi lấy chỗ tốt, người đừng bắt ta nói không giữ lời chứ!"

Nơi này đã cách Hắc Thác trấn không còn xa nữa, làm xong mọi chuyện là tối nay có thể đến nơi rồi.

Gã chưa biết tình huống phát sinh làm sao, lại nghe phía nơi sau có tiếng đàn c·h·ó gầm rú. Theo đó một đạo thân ảnh vọt đến, người này còn cụt mất một tay.

Lãnh Hào nhìn thấy Giang Lãng, chẳng quan tâm thương thế mà vội thét:

Đêm đó, hai người chạy tới nơi nào, náo loạn một vùng nơi đấy. Bất kể là hung thú bị dụ tới, hay là vô tình gặp phải trên đường, đều hung hăng truy sát hai người.

Từ miệng Tinh Mãng Nhật Lang Câu phát ra một đạo phong nhận, trên đường phóng đi gió lớn hội tụ, cấp tốc biến thành cơn lốc xoáy lớn hơn một thước.

"Con người khi đứng giữa ranh giới d·ụ·c vọng, phần con luôn lấn át phần người. Ta không có ý g·i·ế·t bọn họ, nhưng là thử thách này rất thú vị đúng không?"

"Được rồi, ngủ đi thôi. Ngày mai ta đưa cô đi lấy đồ tốt!"

Mũi tên vun vút lao đi, cắm phập luôn vào đầu con thú nhỏ nhất đàn. Con Tinh Mãng Nhật Lang Câu đổ gục, c·h·ế·t ngay tắp lự.

Ngồi tại dưới một hầm nhỏ tự đào, Thẩm Quân ngỡ ngàng nhận ra hoàn cảnh, khi được Lôi Minh kể rõ sự tình.

Vừa né được công kích, hai mắt Lãnh Hào mở lớn khó tin. Cách nơi gã một đoạn, hơn ba mươi cặp mắt sáng quắc nhìn tới.

Từng con từng con nhe nanh nhìn tới, Lãnh Hào có hơi hơi không rét mà run.

Giang Lãng nghe như sét đánh qua tai, hoảng hồn thật rồi. Nhưng mà sự tình không để gã kịp suy nghĩ, mắt thấy Lãnh Hào vừa vụt đi, một đàn Lang Câu từ đâu rượt tới. Mồi hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Giang Lang thầm kêu c·h·ế·t tiệt, cắn răng co chân đuổi theo.

Thẩm Quân suy tư, thao thức cả đêm không thể chợp mắt.

Gần một canh giờ sau, Lôi Minh mới dần tỉnh. Khi hắn mở mắt nhìn quanh, đã không thấy Thẩm Quân đâu nữa.

Lãnh Hào được như ý nguyện, gã mau chóng tung người bỏ chạy, tiến hành quay về hang động.

Cả đàm tức thì gầm lên, nhất trời tiếng tru ai oán vang vọng cả góc đồi.

Một bên lỗ mũi to lớn dị thường, ẩn hiện một hình bán nguyệt huyết sắc.

Thẩm Quân có thể ngủ sao, nàng ngồi co ro một góc, cảnh giác nhìn tới Lôi Minh.

Thế là gã vung lên trường cung, bắn tới một con gần đó.

Nhưng là nghĩ dễ hơn làm, gã vừa đi được vài dặm, chợt bị con hung thú Địa Linh Thử tập kích.

Tinh Mãng Nhật Lang Câu không ăn thịt tươi sống, chúng ăn hồn phách con mồi, vì thế mới có tên gọi này.

Người kia liệu có g·i·ế·t nàng hay không? Có lẽ… là không! Nhưng bảo nàng sau này đồng hành cùng hắn? Có lẽ là… không!

Thẩm Quân hừ lạnh, nàng tuy sợ nhưng vẫn cố gắng phản biện: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lôi Minh nhắm mắt bắt quyết, hai đầu ngón tay ẩn hiện một làn khói xám, phảng phất quanh người. Tới khi xong xuôi, Lôi Minh mở mắt, hắn nhằm một hướng mà đi.

Gã nói chưa hết câu, đã đứng c·h·ế·t trân tại trận. Bên trong hang, Thẩm Quân và Lôi Minh chẳng thấy đâu, chỉ thấy một thi thể không đầu nơi đó. Dựa vào y phục trên người, chín phần mười là của Tiên Ngọc rồi.

Đạo khác lối người khác đường, không hợp nhau không thể đi cùng. Nhưng là…

Lôi Minh nhìn lại dấu vết, lẩm bẩm đánh giá.

Đúng là cầu được ước thấy, gã gặp ngay một đàn Tinh Mãng Nhật Lang Câu. Loài hung thú này phát ra công kích phong bạo, xé rách con mồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi là tên khốn, nếu ngươi không cố ý thử lòng tham, thì bọn họ liệu có sinh ra sát ý với ngươi hay không? Nói như thế nào thì ngay từ đầu, ngươi đã có ý muốn g·i·ế·t người rồi!"

"Ha ha ha…. Người ác thì trước sau vẫn ác, kẻ thiện trước sau vẫn thiện. Ác hay thiện nằm ở lựa chọn của mỗi người! Không phải thử thách của ta làm bọn chúng thay đổi, là vốn dĩ trong tâm bọn chúng không có cái thiện hiện hữu. Nhìn lại ngươi xem, tại sao ngươi lại khác với bọn họ?"

Thoát ẩn thoát hiện, qua thời gian nén nhang Lãnh Hào đã quay lại chỗ cũ. Gã nhìn nơi cửa hang không có gì bất thường, bèn phóng vào hô lớn:

Thì ra, Kim Linh Hương Tửu tuy là rượu tốt, nhưng là không phải để cho tu giả uống.

"Lãnh Hào, ngươi không dụ tới đàn thú nào sao? Mà thôi, mau gọi Tiên Ngọc ra đây rồi đi, kẻo chúng ta không kịp chạy nữa!"

Đạo kình phong này càng đi, thế công càng mạnh, gió giật đùng đùng.

Lôi Minh cười gian, hắn bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Nhìn ánh dương đang từ từ lên cao, thời gian đã không còn sớm rồi.

Thẩm Quân cảm thấy lạnh ở trong tim.

"Thì ra, lúc ngươi mời bọn họ uống Kim Linh Hương tửu, chính là lúc ngươi ra tay. Nhưng như vậy, chẳng phải ngươi đã có ý đồ muốn g·i·ế·t chúng ta rồi hay sao?"

Tinh Mãng Nhật Lang Câu, thân sói đầu c·h·ó, phần đuôi là một con rắn chuông bạc, miệng vang lên như tiếng u minh gọi hồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lôi Minh cười đầy ý vị nhìn Thẩm Quân, hắn thản nhiên đáp:

Bầu trời trong xanh, ánh dương chiếu rọi khắp rừng núi, từng bầy chim hót ca vang, một ngày mới đã đến.

....

"Con khốn Thẩm Quân đã g·i·ế·t Tiên Ngọc, mang Lôi Minh đi mất rồi. Chúng ta mau chóng đuổi theo!"

Tình hình của Lãnh Hào càng tệ hơn không ít, cả người gã chật vật, máu tươi nhuộm đỏ góc áo.

"Cái gì….?"

Đây là lần đầu có nam nhân đem đến cho nàng cảm giác này, chỉ một ánh nhìn đã có thể hạ gục đối thủ, thứ sợ hãi này phát ra từ nội tâm.

"Tiên Ngọc, ngươi giải quyết Thẩm Quân xong rồi thì đi thôi, đàn thú sắp…!"

Chỉ chưa đầy hai ngày, vô số việc phát sinh, tâm hồn non nớt của nàng bị đả kích nặng nề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ha… Thứ này trải qua một đêm tới sáng là sẽ bay hơi, mất đi tác dụng. Bọn chúng không có ra ngoài, thì sẽ không việc gì cả. Như ngươi thấy đó, bọn họ không có ý định g·i·ế·t ta thì đâu đến nỗi rước họa đến thân!"

Gã vừa chạy một đoạn liền quay lại nhìn, chỉ thấy đàn hung thú gầm gừ đuổi theo không bỏ. Gã mừng thầm trong lòng, một đàn Lang Câu cấp 2 sơ giai này là đủ dùng rồi.

Cùng một thử thách, mỗi người lựa chọn khác nhau, vậy thì sao lại trách thử thách chứ? Rõ ràng là, ngươi hiểu điều đó nhưng lại không chấp nhận nổi.

Lãnh Hào bình tĩnh trở lại, tuy có hơi quá sức một chút nhưng là ổn thôi, gã cười lạnh một tiếng.

Lôi Minh ngồi nhìn viên Minh Châu tỏa sáng, hắn bình đạm nói ra. Ánh sáng lẻ loi chiếu lên gương mặt hắn.

Lôi Minh cười, hắn nhắm mặt dựa vào nền đất, bắt đầu ngủ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Thiện hay ác cũng là một loại lựa chọn!