Đạo Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Mẹo hay gặp tay khôn lỏi!
Hồng Liên ngồi đối diện quan sát, từ thái độ mà thấy, xem ra gã ta chưa phục dụng đan dược thật. Tới lúc này, nàng tỏ ra khó chịu hơn gã, bực bội đáp:
Ở đây càng lâu, bất lợi càng lớn. Không có biện pháp trị thương, nàng ta nhất định sẽ phải nhanh chóng rời đi.
Lôi Minh nhìn vào, hai mắt gã lóe sáng. Hồng Liên lấy vật đổi vậy, một vài pháp khí hạ phẩm, lại có kha khá linh thạch, khiến gã vô cùng hài lòng.
Quả nhiên ma đạo có khác, ơn không nhớ nhưng thù khó mà quên đi!
"Nàng ta hiện đang b·ị t·hương, để nàng ta rời đi thì quá phí. Nhưng giữ nàng ta ở lại, thì phải làm gì đó cho nàng ta tin tưởng. Hừm… Đời người như ván cược, ma đạo lại càng tàn khốc hơn nữa. Nhưng mà… kẻ làm chuyện lớn không thể có lá gan nhỏ được!"
Hồng Liên quay người rời đi, như nhớ ra điều gì, lại nói:
Nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác, sư tôn gã mà mò tới sẽ rắc rối lớn đây. Cho nên, càng phải nhanh chóng rời đi. Tới lúc đó, thật giả sẽ dễ dàng kieme chứng.
Việc đã xong xuôi, mắt thấy Hồng Liên có ý rời đi, Lôi Minh vội hỏi:
Thấy gã ta gượng gật đầu, Hồng Liên cười nhạt. Nàng dửng dưng rút ra trong túi một tấm phù triện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hừ… đấy là việc của ta, ngươi không cần bận tâm. Lần này có tài liệu gì, nhanh để ta nhìn qua một chút!"
Hồng Liên thấy gã cung kính chắp tay, nàng trước sau hừ lạnh đáp:
"Thiên đạo hữu hiểu sai ý ta rồi, việc này đối với đạo hữu chỉ như cái phất tay!"
Nói rồi Hồng Liên quay người rời vào trong lầu.
"Hừ… Ngoài trừ trao đổi tài liệu ra, ta sẽ sẽ không quan tâm đàm đạo khác nữa, ngươi nên quên đi thì hơn!"
Cho nên khi nãy nàng nói, sau là lần giao dịch cuối cùng, ý vị đều nằm ở đó.
Dây dưa ở đây đã gần hai chục ngày, nguy hiểm càng lúc càng lớn.
Tiếp đó, nàng ta nói sau lần giao dịch tới sẽ tiến hành rời đi. Điều này không lạ, Lôi Minh có thể hiểu được.
Lôi Minh tươi cười nói ra. Mặc dù gã vốn là tán tu, nhưng sợ k·ẻ g·ian nhìn trúng bảo vật trên người, gã vẫn phải dùng tới chiêu bài lá chắn này.
Bằng không tới lúc chiến lực thụt giàm, khác nào con gà cho người ta vặt lông. Mà đây cũng là cơ hội cuối cùng của gã, có thể dụ hoặc nàng ta.
"Hừ…. Nơi này tài nguyên khan hiếm, có chờ thêm cũng không ích lợi gì. Ta sẽ nán lại ở đây cho tới lần giao dịch sau cùng, mong là trước lúc đó ngươi hay cân nhắc tài liệu kỹ lưỡng!"
Mắt thấy nàng ta không tỏ ra vui mừng, Lôi Minh lại uyển chuyển giãi bày:
Thật ra, trong túi gã vẫn có một gốc Huyết Phách Linh Chi Tâm đấy, chỉ là ngốc gì gã lại mang ra.
Lôi Minh muốn lợi dụng nàng, gã bắt buộc phải ra tay trước. Đây xem như là đánh cược đi! Mặt khác, cũng đến lúc phải rời đi rồi....
"Là chuyện gì?"
Ngồi trong gian phòng, hai người qua lại vài câu xã giao. Khuôn mặt Lôi Minh niềm nở, tràn đầy tinh thần, nhìn qua đã biết là phục dụng Phiêu Hồn đan rồi.
"Đó là việc của ngươi, liên quan gì tới ta! Hơn nữa, ngươi biết đây là pháp trận cấm kị, vậy mà còn liều lĩnh dám làm. Hừ... Nói thì hay lắm, sau này xảy ra chuyện gì, ngươi định đổ hết trách nhiệm lên đầu ta à?"
"Thiên đạo hữu, sư tôn ta bởi vì bận chế một mẻ đan được, cho nên không thể tới đây sớm. Người trước gửi tài liệu cho ta, sau còn dặn dò cẩn thận, nói mấy ngày nữa sẽ đích thân tới cảm tạ đạo hữu!"
Lại nói Lôi Minh, sau khi thấy Hồng Liên dứt khoát rời đi, khuôn mặt gã xấu xí tức giận.
Lôi Minh vội vàng đứng dậy, gã mở lời giải thích:
Nàng ta có biện pháp phong cấm đan dược, giảm bớt hiệu lực, vậy mà ngay từ đầu không đưa ra. Đây liệu có phải cố ý hay không, khỏi hỏi cũng biết rõ ràng là cố ý rồi.
Nghe ra thâm ý bên trong, Hồng Liên nhìn nơi đài xa, khinh khỉnh đáp:
Lôi Minh cầm lên viên Phiêu Hồn Đan ngắm nhìn, ánh mắt gã vô cảm lạnh lẽo, chậm rãi thì thào…
"Không không, đạo hữu hiểu lầm ý ta rồi!"
Lôi Minh mở lời ngăn cản mấy lượt, vẫn không ăn thua. Gã biết gài cớ không thành, đành phải quay về động phủ...
"Thiên Di đạo hữu, ta đối với Phiêu Hồn đan lúc trước thập phần coi trọng, cũng rất tò mò, muốn nghiên cứu thêm nữa. Chỉ là gần đây phát hiện, dược lực của nó tiêu hao quá nhanh. Không biết đạo hữu dùng cách gì để mà bảo quản, nếu có thể….!"
Vừa nghĩ tới đây, đã thấy Lôi Minh cười, gã xua tay nói tiếp:
Phấn khích đi qua, nàng lại cau chặt chân mày. Lôi Minh đang phải chạy đua với thời gian, với nàng cũng vậy.
Hồng Liên hừ lạnh tỏ ý không quan tâm, liền đáp:
Gã nghe Hồng Liên nói vậy liền hiểu tâm ý, điều này cũng đúng. Nàng ta đang b·ị t·hương, phải chu toàn chiến lực, không để thụt giảm. Gã cười cười lắc đầu đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tán tu ma đạo như gã thiếu nhất là linh thạch, thứ này như tiền trong giới phàm nhân, giao dịch tùy ý. Hơn nữa lúc đan cầu khí hải cạn kiệt, có thể dùng linh thạch bổ xung nhanh chóng.
Vừa liếc tới túi, một mùi thơm ngát dịu nhẹ thoảng qua, quả nhiên là hàng thật. Hồng Liên mỉm cười gật đầu, như thể rất lâu rồi mới thấy nàng cười vậy.
Nói đoạn, nàng khinh thường giảng giải:
Hồng Liên có pháp môn giả dạng thành kẻ khác, nhưng khi này cảnh giới quá yếu, qua sao được mắt đám người Văn Nhã.
Hồng Liên ngạc nhiên quay lại, như hiểu ra gì đó, nàng khó chịu hỏi:
"Ngươi vẫn còn giữ sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nay trời xui đất khiến, ta gặp được đạo hữu. Lấy lịch duyệt của người, nhất định là có phương pháp giúp ta. Chỉ là chúng ta còn chưa tin tưởng lẫn nhau, nên còn đề phòng. Nay tại hạ tới đây giãi bày lòng thành, chỉ mong đạo hữu có thể giúp đỡ, chỉ điểm một hai…!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn một ngày sau Lôi Minh chủ động tìm tới tận cửa, ý định muốn gặp Hồng Liên.
"Đây là Phong Ấn phù, dùng để phong ấn một số vật dụng tiêu hao. Thế nhưng tác dụng không vĩnh viễn, thời hạn chỉ có sáu tháng. Mộ Không sư huynh đưa cho ta, dùng để bảo quản vật này. So về giá trị, còn cao hơn Phiên Hồn Đan một ít. Hừ… Mà thôi, ngươi còn chưa uống, hiệu lực tới nay đã giảm quá nửa, đưa ra chỉ làm phí đi tấm phù của ta!"
"Thiên đạo hữu, người cũng biết ta đang cho thiết lập Tinh Tuyệt Luyện Ma trận, dùng để cho sư tôn tế luyện bảo vật chứ?"
"Đạo hữu cũng biết, pháp trận này liệt vào hàng cấm kị, người có thế biết đến ngày càng thưa thớt. Ta tuy rằng may mắn có được, nhưng không phải là trọn vẹn. Hơn nữa, tài liệu không đủ, giờ mà đi kiếm thì không biết tới ngày nào! Còn có, sư tôn cực kì bận rộn. Hơn nữa, người đối với pháp trận không mấy am hiểu..."
Hồng Liên tỏ vẻ ngạc nhiên, dừa khô ngàn năm sao? Đây là đặc sản phương nam, nơi khi hậu quanh năm có nắng, mới có thể sản sinh.
"Hừ…. Chờ mấy ngày nữa thì ta đi rồi, sư tôn ngươi có tới đây phỏng ích lợi gì?"
Hồng Liên nheo mắt, thâm ý dò hỏi:
Giọng gã càng nói càng vương nét sầu khổ trên mặt, ý vị tình thâm. Nhưng ẩn sau ánh mắt, là đang tìm lời âm thầm dò xét thái độ Hồng Liên.
…
"Tuy thứ này không thể trị thương, nhưng lại là chủ tài quan trong cho đan phương Tứ Liên. Giá trị đối với tương lai của ta rất hữu dụng, ngươi làm tốt lắm!"
Mặt phù vẽ một chữ Định, như rồng bay phượng múa. Mực vẽ lấp lánh kim quang, mặt chữ ẩn hiền sắc quang, hiển nhiên không phải phù tầm thường.
Hồng Liên hời hợt lấy ra một túi khác đưa cho gã, tỏ vẻ không mấy quan tâm.
"Tuy rằng Huyết Phách Linh Chi Tâm không tìm thấy, thế nhưng lại có một gốc Tía Tô bảy trăm năm. Còn nữa, có thêm một quả dừa khô ngàn năm, mời đạo hữu xem qua!"
Không bao lâu sau về tới gian lầu, nàng cười khoái chí, tới ngoác cả miệng.
"Ý ngươi là cái pháp trận chắp vá kia sao? Định nhờ ta thiết lập giúp à? Hừ… một khi pháp trận khởi động, nơi này chả ai sống nổi. Ta làm vậy khác nào đào hố chôn mình, ngươi tính cũng hay đấy! Mà sư tôn của ngươi hẳn thần thông không kém, còn cần nhờ ta làm chi?"
Chương 24: Mẹo hay gặp tay khôn lỏi!
"Ha ha… Thiên đạo hữu chớ vội đi, thật ra hôm nay ta đến là có việc nhờ vả…!"
Chỉ để lấy lòng nàng ta, hai phần ba tài liệu trị thương yêu cầu đều đưa tới, đây đã là mạo hiểm cực lớn rồi.
Gã chỉ còn hơn hai ngày để quyết định, không dùng thì tiếc của, dùng lại sợ hại thân, gã sẽ chọn cái gì đây, chỉ nghĩ thôi Hồng Liên đã khoái chí lắm rồi.
Đưa hết linh dược trị thương cho nàng ta, khác nào gã tự bỏ đá vào chân mình. Chẳng thà gã đưa vài thứ trân quý khác, vừa không giúp trị thương, lại đổi được chỗ tốt, lợi nhiều hơn hại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giá trị của một quả này, có thể so với bí phương Tam Liên, tính theo giá trị hàng trăm ngàn viên Linh thạch chứ đùa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.