Đạo Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100: Vạn Bảo Thương Thành!
Mọe nó, là tu giả Tứ Liên à… gã chửi thầm trong bụng.
"Tiền bối, xin thứ lỗi tiểu bối vô tri. Nhưng mà nơi này không được sử dụng pháp môn, còn mong tiền bối nể mặt thành chủ!"
Vạn Tùy Tiên cố ý không nói tới cái lệnh bài Thiên Phủ kia, ông ta chỉ nói sơ qua tình huống một chút.
"Ngốc tiểu muội chớ sợ, có ca ca đây rồi, lát ta đưa muội đi ăn đồ ngon!"
"Đúng là như vậy, sau khi Bạch trưởng lão m·ất t·ích, vị đạo hữu này mới xuất hiện. Vì thân phận đặc thù, cho nên…!"
Bạch Phượng Phi nào có quan tâm cái gì, nàng thấy Huyên Linh không nhận ra mình thì vừa giận vừa buồn, lập tức phát tiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…..
Đúng lúc này hai thân ảnh v·út tới, người đi trước đúng là Kiền Chính.
"Nào dám nào dám, uy danh của Kiền trưởng lão vang xa, tại hạ đâu thể khiêm nhường!"
Hắn đứng ở đó nhìn ra xa, từng trấn nhỏ tấp nập người qua, đông đúc ồn ào.
Gã đã biết sự tình này không đến lượt mình quản rồi, lập tức lệnh cho thủ vệ phong tỏa nơi này trăm thước, không để đám đông đứng gần hóng chuyện.
Một người trong đó đi lên, khinh thị hai người nói:
Thật ra Vạn Tùy Tiên hiểu rõ, bởi vì phúc lợi tài nguyên hạn hẹp mà một số trưởng lão sẽ lợi dụng chức quyền âm thầm làm ăn riêng, cái này chẳng có gì to tát.
"Thành chủ, vị khách kia sau khi nghe tin, người đã đi trước một bước rồi!"
Kiền Chính đúng là không vui thật, nghe nói chỉ là một cái Tứ Liên cao giai, vậy mà không cho lão chút mặt mũi nào sao.
Khi này Vạn Tùy Tiên vô ý hỏi han, kì thực là đang nhắc khéo Tô Vận Minh một câu.
Cho nên ăn vụng phải biết chùi mép, đừng để kẻ khác bắt được cái thóp, đến trước mặt ông ta mà k·iện c·áo là được.
Bỗng đằng xa một đám thủ vệ được báo có kẻ gây loạn, ầm ầm cưỡi đàn Sư Lang chạy tới.
Nhưng gã nào có ngờ khi nhìn tới ánh mắt lạnh băng của nàng ta, khuôn mặt lập tức biến sắc.
"Là kẻ nào gây náo loạn nơi này, muốn c·hết?"
Việc ông ta thân chinh tới đây, khiến cho bao người hoảng sợ, lau mắt để nhìn.
Tuy không biết người đến phương nào, nhưng cho gã năm lá gan cũng không dám làm thế lần hai.
Tô Vận Minh nghe được lời này, lão hơi giật mình.
Nơi xa một đại thành cực kì lớn ngự bay trên không, quang cảnh tuyệt lệ kia thật không bút gì tả hết.
Gã thủ vệ rất nhanh nhận mệnh rời đi, Kiền Chính khi này hứng thú hỏi:
Từ chính giữa đường, Bạch Phượng Phi v·út đến, bóng dáng nàng kéo thành tàn ảnh lăng lệ. Không ít người qua đường bất ngờ, chẳng kịp tránh lui liền bị kình phong chấn ngã.
Hơn ngày đường sau, Thẩm Lãng đã bước vào ngoại vi Vạn bảo Thương Thành.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, bộ dạng ngây thơ vui vẻ. Rất nhanh được Thẩm Lãng mua tới vài đồ ăn ven đường, nàng ta phúng phính cười không khép nổi miệng.
Kiền Chính gật đầu, một lời hợp ý.
"Vậy cũng tốt!"
Vạn Tùy Tiên phất tay áo, ra hiệu cho gã lui xuống.
"Các ngươi giỏi lắm, lần này về ắt sẽ được trọng thưởng!"
Thẩm Lãng bị luồng uy áp Tứ Liên cao giai chấn nh·iếp, hắn bị đẩy văng ra thật xa, ngã dũi dụi cắm đầu xuống đất.
"Được rồi đi thôi, ta cũng muốn gặp thử người quen của vị Bạch trưởng lão này!"
Thẩm Lãng nhìn người tới đã biết là ai, chỉ là phải giả vờ không biết, trầm mặt đứng ra ngăn cản:
Hai người cứ thế một đường mà đi, nào biết đã vài ánh mắt chú ý, lặng lẽ theo sau…
Cùng lúc, ba người Hàn Thanh bước tới chắp tay:
Gã vội vàng bước xuống, chắp tới hai tay:
Kiền Chính phất tay đi trước, bóng dáng lão vụt mất trước mắt mọi người. Chỉ có Vạn Tùy Tiên là ánh lên tia vui vẻ trong mắt, ông ta lập tức theo sau.
Tên thủ vệ còn chưa kịp cầm, gã đã cảm thấy một cơn gió lạnh ập tới mang tai.
Chương 100: Vạn Bảo Thương Thành! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vạn Tùy Tiên không vui không buồn, ông ta hơi liếc về phía Kiền Chính một chút, xem thử biểu hiện.
"Đạo hữu ngươi là ai, vì sao lại nhận biết tiểu Lạc Lạc nhà ta?"
Sau đấy chớp một thoáng cái, thoát ẩn thoát hiện, thân ảnh nàng đã tiến tới trước mặt hai người Thẩm Lãng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt nhắm mắt mở, đây cũng là một trong các phương thức kết thân bè phái của ông ta. Càng được người dưới ủng hộ và ca tụng, địa vị này sẽ không bao giờ lung lay.
Trước đó Vạn Tùy Tiên từng gửi đến Đa Tiên Các tin tức, Bạch Phượng Phi m·ất t·ích trong thâm uyên.
Thế là đoàn người bước nhanh về cung điện lầu các nơi xa.
Đa Tiên Các biết rõ sự tình, đã cử một vị trưởng lão tới trợ giúp.
"Đi!"
"Đệ tử bái kiến Kiền trưởng lão!"
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc qua, mắt không chớp một cái. Bàn tay lay chuyển, bên trong đã hiện một túi nhỏ đến.
Môn phái điều lão đến hỗ trợ tìm kiếm Bạch Phượng Phi, lão tất sẽ biết vài sự tình liên quan.
"Thật đúng là đại thành rộng lớn, xứng đáng danh xưng kinh đô hai ngàn vạn dặm nơi này!"
Bạch Phượng Phi có lệnh bài trưởng lão trong Các, nhưng Kiền Chính thân là trưởng lão nhiều năm, lại không biết danh tính vị này.
Nhưng ngay sau đó, Tô Vận Minh tiến vào thưa:
Đôi bên qua lại vài câu, đúng lúc này mắt ông ta giật giật, nhanh chóng nhìn lại.
"Kiền trưởng lão, xin hãy rời bước đến hàn xá, cũng tiện cho tiểu đệ cảm tạ lão ca không quản ngại đường xa tới tương trợ!"
Về thật giả đã có lệnh bài thì không cần kiểm chứng, chủ yếu là tiện thể muốn biết, đây là người của vị tiên nhân nào trong Các mà thôi.
"Bái kiến Kiền trưởng lão!"
"A…!"
Huyên Linh sợ hãi, quay người chạy đến xem xét. Một màn này khiến cho Bạch Phượng Phi ngoài ý muốn, bắt đầu chú ý tới kẻ này.
"Cút!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vạn Tùy Tiên mỉm cười, gật đầu đáp:
"Vạn đạo hữu, người kia mà ngươi nói, có phải là vị bằng hữu của Bạch trưởng lão hay không?"
Vạn Tùy Tiền cười vỗ vai, lời phát ra cực kì khách sáo.
Thấy người đến Vạn Tùy Tiên nhanh chóng bước lên chắp tay, đằng sau trăm hàng thủ vệ khúm núm theo đến, dùng nghi lễ cao nhất thể hiện thành ý.
Khi này ở ngoài, Thẩm Lãng và Huyên Linh đã bước tới cửa nội thành. Cổng đài môn cao ba chục trượng, hơn hai mươi thủ vệ tu giả án ngữ.
Vạn Tùy Tiên không chút để ý, ông hỏi lão giả bên cạnh:
"Thành chủ đại nhân, việc này không có liên quan gì tới lão phu. Lòng trung thành của ta luôn vĩnh viễn trường tồn, thành chủ huệ nhãn sáng như nhật nguyệt, xin đừng nghe lời dèm pha!"
"Vạn thành chủ, đã lâu không gặp, không cần đa lễ!"
Tô gia nội đấu nhiều năm, những kẻ nhìn Tô Vận Minh chướng tai gai mắt có rất nhiều.
"Phàm nhân một khối linh thạch, tu giả hai mươi khối!"
Kiền Chính thấy người đến là Hàn Thanh, cùng hai người Thanh Quan, Thanh Tú đệ tử nhà mình, ông cười gật đầu:
Bạch Phượng Phi nhận ra ngay sư muội nhà mình, nàng bồi hồi xúc động suýt ứa nước mắt, vội vàng lao đến nắm chặt hai tay.
Vạn Tùy Tiên nhìn Huyên Linh nơi xa, ông ta vui mừng đi lên chắp tay:
Nghe được tin này, Kiền Chính chỉ cười không cho ý kiến. Cái này cũng tốt, đỡ mất công điều tra.
Quả nhiên nhìn tới, vị này khí sắc không được tốt lắm.
Bạch Phượng Phi không để ý thủ vệ xung quanh, nàng ta hừ một tiếng, uy áp tỏa ra đánh bay mấy người.
Nào ngờ Huyên Linh hốt hoảng lùi lại, bộ dáng khép lép sợ hãi túm lấy gấu áo Thẩm Lãng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba người chắp tay vui vẻ tạ ơn. Khi này Vạn Tùy Tiên hiểu ra lời thâm ý bên trong, ông ta bước lên nói:
Vạn Tùy Tiên lúc này đang ở quảng trường truyền tống, ông ta đứng cùng hai hàng gia lão tại vị.
Khi ấy để bảo toàn danh tiếng, Vạn Tùy Tiên cũng chẳng thể cứu nổi.
"Tô trưởng lão, nghe nói gần đây ông nhờ thu được một nghĩa nữ tốt mà làm ăn ngày càng phát đạt, có đúng vậy chăng?"
"Ha ha ha… ta chỉ tò mò với vị nghĩa nữ tài danh của ông mà thôi, lần nào có dịp hãy mang nàng ta tới để ta có thể hạnh ngộ!"
Đã tiến vào nội thành, Thẩm Lãng biết rằng đám người Kinh Vũ e là đã đến lâu rồi. Lúc này không thể cợt nhả, phải y như tính cách trước kia mà diễn.
"Nơi này không được phép sử dụng tất cả pháp môn, kẻ không nghe lập tức g·iết c·hết!"
"Được rồi, báo cho Bạch Phượng Lai đạo hữu biết tin tức. Nói ta và Kiền trưởng lão ở đây chờ, đợi người cùng đi!"
Người đã tham gia vào Vạn Minh Hiên thì bản thân sẽ không được tự ý làm ăn riêng, đây là tránh cho mượn công lợi tư.
Đứng bên cạnh hắn còn có Huyên Linh, nhìn tới nàng ta sợ hãi, cố gắng níu chặt tay áo.
"Huyên Linh, đúng là muội rồi, muội không sao chứ?"
Tên thủ lĩnh vừa nhìn thấy thân ảnh đi sau, gã vội vang đi lên quỳ xuống một chân:
Thẩm Lãng cảm khái, hít hà hơi thở hưởng thụ.
"Thành chủ…!"
"Đa tạ trưởng lão!"
Người kia mặt quắt tai dơi, gầy gò ốm yếu, duy hai mắt có thần. Nhìn một màn này, lão gật đầu đáp lễ:
Ngồi trên chủ vị chưa lâu, người chưa thấy đâu đã có thủ vệ đưa tới tin tức, phát hiện một nữ nhân khá giống Bạch Phượng Phi đang ở ngoại thành.
Tô Vận Minh cười xuề xòa chắp tay:
Duy có Vạn Tùy Tiên vui mừng ra mặt, Vạn Minh Hiên của ông ta là thế lực nhỏ, không chịu được tình cảnh người đến lâu dài, ông ta lập tức phân phó:
Tên thủ lĩnh được người chỉ điểm, gã vung thanh trường thương tới trước mặt Bạch Phượng Phi uy h·iếp. Một đám Sư Lang hằm hẹ vây quanh, thị uy khí thế.
Thấy người đến sử dụng thân pháp, hơn mười thủ vệ rút kiếm lao lên vây lấy. Một người quát lớn:
"Bạch đạo hữu, gặp lại người thật là may quá!"
Kiền Chính, lão là tu giả Ngũ Liên sơ giai, tuy kém Vạn Tùy Tiên một tầng cảnh giới, lại có cái thế lực khổng lồ phía sau chống lưng, nên Vạn Tùy Tiên nào dám dương oai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.