Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123: Miệng máu
Rovert chậm rãi đứng dậy, đi tới bàn của Ian, cúi thấp đầu ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Là bọn hắn sao?”
“Ta gọi là Gert, lần sau có việc cần hai người ta sẽ tìm ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn người rời đi, khi đi ngang qua mấy bàn kia, trong lơ đãng đưa mắt liếc qua mười mấy người vừa vào trong quán rượu, ghi nhớ hình dạng của người chủ thuyền.
Khi trời đã về chiều, Rovert nghe được tiếng một nước chảy ở phía trước mặt mình.
Là một dòng sông.
Khi hắn ngẩng đầu lên, tên chủ thuyền được hai người khác đỡ lấy, dìu ra khỏi bàn, có vài tên khác còn bấu víu muốn họ ngồi lại uống tiếp.
Khi họ rời đi, ván cầu bị rút trở lên, những người thuyền viên khác ở lại trên thuyền, bọn họ phải ngủ lại đây đêm nay, vừa trông coi con thuyền vừa trông giữ hàng hóa.
Cả ba đều không biết được rằng trên kia con quái vật đã chờ đợi sẵn, nó há to miệng, chỉ đợi cho con mồi tiến tới liền cắn xuống, nghiền nát xác thịt và xương cốt, lấp đầy miệng mình với máu tươi của kẻ xui xẻo.
“Cho ta mấy cái bánh nướng, đĩa thịt, cùng súp nóng.” Ian vung tay gọi món.
Hắn nhìn thấy dòng sông Statea cùng với bến tàu nhỏ nằm ở bờ nam của dòng sông đó.
“Đi thôi.” Gert là người đầu tiên đứng dậy.
Rovert đi lại quầy đặt một phòng, rồi dẫn theo bọn họ đi lên cầu thang.
Trên boong thuyền, một tên thuyền viên trẻ quét mắt một lượt bến tàu, không tìm thấy người mình cần tìm, hắn tiếp tục công việc của mình, đi loanh quanh trên boong và thỉnh thoảng nhìn ngắm xung quanh.
Ánh mắt của mỗi người đều sắc bén, tinh thần có chút căng cứng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Sau đó hắn tự giới thiệu bản thân mình.
Họ tới đây cũng với mục đích giống như những người khác, tìm bàn trống ngồi xuống, ăn uống và trò chuyện với nhau.
Hai người khác ngồi cùng bàn bất ngờ khi Gert chợt hỏi như vậy, Noe đá đá chân ra hiệu cho hắn ta im miệng đi.
“Bọn hắn dường như nghe rất nhiều thứ kinh khủng về ngươi, và Noe sợ hãi với tạo hình kỳ lạ của ngươi.” Gert đưa tay mô tả cái áo choàng trùm kín người và vuốt qua mặt mình thể hiện đống băng quấn kín phần trên của khuôn mặt.
“Ta thường thích làm việc một mình hơn, nhưng cũng không ngại đồng hành cùng kẻ khác, bọn hắn gọi ta bằng đủ thứ tên cùng biệt danh, ngươi có thể gọi ta là Rovert.” Rovert gật đầu nói.
Rovert lấy xuống bao hành lý trên yên ngựa của mình, vỗ vỗ cổ con ngựa già rồi theo sau cùng.
“Đúng vậy a.” Gert cười vỗ tay một cái, “Ta cũng cho rằng như vậy, chỉ là g·i·ế·t vài người lại bị người khác phóng đại lên, nhưng điều đó cũng tốt, thanh danh của ngươi vang xa, càng nhiều công việc tìm tới ngươi, kiếm tiền dễ dàng hơn.” Gert vuốt bộ râu của mình, lấy ngón cái cùng ngón trỏ xoa xoa nhau.
Ngoài bến tàu, phía xa xa, một chiếc thuyền đón gió tiến lên ngược dòng sông, thủy thủ và thuyền viên qua lại trên boong ném dây điều chỉnh cánh buồm, để con thuyền đến gần và dừng lại tại bến tàu.
Noe và Randy cũng theo sau, khi nghe được Rovert nói chuyện, bọn hắn cảm thấy hắn ta không còn kinh khủng như trước nữa, khi mà hắn cứ im lìm liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt đáng sợ.
Mấy món ăn đã được nấu sẵn nhanh chóng được mang lên, cả đám người ngồi im lặng dùng bữa.
---
Hai người đỡ lấy người chủ thuyền bước chầm chậm lên cầu thang, bước vào bóng tối.
Nhưng lúc này Rovert đã ngẩng đầu lên, hắn bỏ xuống miếng bánh đang cầm trên tay.
“Ăn xong hết rồi sao, ta buồn ngủ rồi, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi thôi.” Hắn nói với ba tên lính đánh thuê khác, cúi xuống xách lên bao hành lý của mình.
Nhất là Noe, hiện tại hắn yên tâm hơn một chút rồi.
Hắn biết được con thuyền kia chưa tới đây, quay lại nói nhỏ với những người khác, “Ăn chút gì đi, chuẩn bị sẵn sàng, nhớ đừng uống rượu.”
Noe đổ chút mồ hôi, thầm mắng Gert một câu.
Bến tàu kia còn nhỏ hơn cả bến tàu ở Momas, nó chỉ dành cho những chiếc thuyền dừng nghỉ lại qua đêm, để thủy thủ đoàn hồi phục lại sức khỏe chuẩn bị cho hành trình thẳng tới thượng du dòng sông, tới mục đích cuối cùng.
Ván cầu gác xuống, khoảng mười mấy người đi xuống thuyền, từ chối mấy tên đàn ông trai tráng chờ khuân vác.
“Đến rồi!” Vic nói một tiếng rồi cúi đầu ăn.
Bọn họ ngồi vào hai bàn, không quá chú ý với những người khác.
Ăn uống không bao lâu, Jens huýt cùi chỏ ra hiệu cho Vic.
Mấy con ngựa dừng lại ở cách dòng sông không xa, người trên ngựa nhìn ra cầu tàu, nhìn xem nước sông đang chảy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng những người họ chờ cũng tới, một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao lớn dẫn đầu vào cửa, xung quanh hắn là một nhóm chừng mười người.
Không có hàng hóa nào cần bốc dỡ xuống bến tàu nhỏ này.
Trong quán rượu, Rovert đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, bóng người của Vic xuất hiện, tên kia bước nhanh trở về bàn rồi ngồi xuống cạnh Ian và Jens.
Ian nhìn tên chủ thuyền lung la lung lay, tên kia đã uống khá nhiều, có vẻ không còn giữ được tỉnh táo nữa.
Trời dần khuya, nhiều người tiến vào quán rượu cũng có nhiều người rời đi, ba cái bàn của đám thuyền viên chất đầy rác rưởi, thức ăn thừa cùng ly bia, có vài tên còn đổ gục xuống trên bàn.
“Ta đáng sợ ở chỗ nào?” Rovert trong miệng vẫn nhai nhóp nhép, đưa tay chùi đi vụn bánh dính trên khóe miệng, có chút buồn cười hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn hắn xuống đồi, tiếp tục tiến lên, càng ngày càng tới gần cái bến tàu kia.
Vic gật đầu cầm một cái bánh nướng nóng hổi rời khỏi quán rượu, hắn dạo bước lân la ở phía bên ngoài, ngóng trông về phía hạ du, chờ đợi con thuyền kia tới nơi.
Chương 123: Miệng máu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vic đứng ở xa xa nhìn mấy người kia, nhanh chân chạy trở về.
Mấy người kia liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm tới quán rượu, bọn hắn cùng nhau đi qua, chuẩn bị nghỉ ngơi tắm rửa thư giãn một chút, rồi sáng mai lại bắt đầu quãng đường cuối cùng.
Tám người với tám cái bóng đen lướt qua đồng cỏ, truy đuổi lẫn nhau mà tiến lên phía trước.
Gert dường như cực kỳ quen thuộc với đường đi, bọn họ di chuyển tiến lên không ngừng mà không cần phải dừng lại để xác định phương hướng.
“Qua đây đi.” Hắn nói, cưỡi ngựa dẫn đầu chạy tới quán rượu, loại kiến trúc này không thể thiếu ở bất cứ nơi nào.
Bảy người còn lại trong quán rượu dường như không bị sự ồn ào xung quanh ảnh hưởng, bọn hắn ăn no nê rồi ngồi trò chuyện với nhau.
Tám người tám ngựa tới trước cửa, họ xuống ngựa giao ngựa cho người phục vụ rồi bước vào trong.
Những người trong quán không quá chú ý tới họ, chỉ nghĩ đây là một đám lính đánh thuê bình thường mà thôi, thanh danh của Rovert chưa lan đến nơi này.
Gert nhìn lướt qua khuôn mặt bị băng vải quấn chặt kín dưới lớp áo choàng của Rovert, tò mò hỏi, “Nghe nói ngươi rất đáng sợ.”
Bọn hắn lại vượt qua một cái sườn đồi nhỏ.
“Vậy bọn ta lên lầu, các ngươi ngồi ở đây tiếp tục quan sát đi.” Rovert vỗ vỗ vai Ian rồi trở lại bên bàn của mình.
Jens thì vẫn cúi đầu, trầm ổn nhất trong bọn: “Từ từ, bình tĩnh, phía trên đã có sẵn bốn người của chúng ta, đừng quá nóng vội làm gì, chờ đợi bọn họ ra tay.”
Dưới bàn, hắn đưa chân đá đá mấy tên đồng bạn, cả đám lập tức tỉnh táo, Vic và Andy đang đưa lưng lại về phía ba bàn kia, bọn hắn nhìn vào mắt Ian.
Bọn họ thỉnh thoảng nói vài câu ngắn gọn với nhau.
Người phục vụ nhắc nhở hắn gọi rượu nhưng bị phất tay từ chối.
Thông qua trang phục, có thể nhận ra tất cả bọn họ đều là thủy thủ, những kẻ thường xuyên sinh hoạt trên thuyền, trên sông, trên biển.
Ăn trưa xong, bọn hắn lại lên ngựa tiếp tục chuyến đi, những con ngựa phi nhanh tăng tốc, bụi mù bốc lên phía sau hàng dài ngựa.
Ian nhìn xem mấy con thuyền đậu trong bến, tập trung ánh mắt về phía trên boong tàu nhưng không thấy được người đưa tin của mình, hắn không biết được liệu rằng con thuyền mang theo đồ vật mà mình cần đã đến hay chưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm ơn Nấm đề cử!
Bốn người đi lên lầu, bốn người còn lại thì vẫn ngồi ở trong góc, lúc này chỉ còn Vic đang tiếp tục ăn.
Rovert không trả lời ngay mà dừng lại một chút, vết thương trên khuôn mặt dường như nhói đau khiến hắn nhíu mày.
Một bến tàu lớn ở gần với thành Moncoba.
“Ừm.” Ian nhìn xem tên dẫn đầu, thông tin có vẻ ăn khớp, hắn liếc mắt nhìn Vic, người sau gật đầu đáp lại, xác nhận thêm một lần nữa.
“Ta g·i·ế·t những kẻ đáng c·h·ế·t mà thôi, ai trong số các ngươi chưa từng ra tay g·i·ế·t c·h·ế·t người nào.” Hắn bình tĩnh nói.
Trong góc phòng, luôn có hai đến ba cặp mắt vẫn luôn chú ý tới đám thuyền viên kia, họ sợ người chủ thuyền rời đi khỏi tầm mắt của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.