Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Chìm trong bóng tối thành phố.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Chìm trong bóng tối thành phố.


Tên hải tặc mà Trần Nam từng gặp, mặc dù đã dính đầy tội lỗi đen như mực, nhưng tội nghiệp của hắn vẫn chưa đến mức đỏ, tức là vẫn còn có thể cứu chuộc. Điều này cho thấy hắn là một kẻ ác, nhưng chưa đến mức tàn độc đến nỗi vũ trụ muốn xóa sổ hắn hoàn toàn.

"Thằng khốn! Mày nghĩ mày là ai? Tao sẽ không để mày muốn làm gì thì làm đâu!"

Điều này chứng tỏ rằng năng lượng hiện diện ở đây không hề tầm thường. Nó không phải là thứ có thể xuất hiện trong một thế giới Lv2, mà phải thuộc về một cấp bậc cao hơn, ít nhất là từ Lv20 trở lên. Sức mạnh và tiềm năng mà loại năng lượng này mang lại có thể vượt xa những gì Trần Nam từng thấy và anh bắt đầu suy nghĩ về việc liệu có thể điều khiển nó hay không.

Nhưng điều mà Trần Nam thực sự quan tâm là sự bất thường trong cường độ tội nghiệp ở đây. Một thành phố ngập tràn tội lỗi màu xám? Điều này chẳng phải là dấu hiệu của một xã hội đã bị hủy hoại từ gốc rễ sao? Nếu không phải là những kẻ tội đồ đáng sợ, thì làm sao một nơi lại có thể tích tụ lượng tội lỗi khổng lồ đến vậy? Điều kỳ lạ hơn là, tại sao chỉ toàn là tội lỗi màu xám, không có dấu vết của tội lỗi đen tối hay t·hảm h·ọa?

Trần Nam đứng tại trung tâm thành phố, một nơi vốn từng là trung tâm nhộn nhịp của sự sống, giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng đầy u ám. Trong tay anh là hàng loạt thông tin được nhập vào từ các phân thân và thuộc hạ. Tuy nhiên, điều lạ lùng là tất cả dữ liệu thu thập được đều phản ánh sự bình yên bất thường. Thành phố này không có dấu hiệu của sự hỗn loạn hay phá hủy do t·hảm h·ọa nào gây ra. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, nhưng dường như sinh linh nơi đây đã biến mất chỉ trong nháy mắt, tất cả nhanh chóng bị biến thành những sinh vật kỳ quái, nửa người nửa cây, mà giờ anh gọi chúng là zombie.

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi, nhóc. Chúng tôi không hề muốn làm hại các cậu, chỉ là không muốn chia nhỏ lực lượng. Một đội mạnh và gắn kết là cách duy nhất để sống sót ở đây."

Nhưng khi chạm mặt vị tướng quân, lão nhận ra mọi thứ khác xa dự tính. Vị tướng quân toàn thân da đen, trần trụi ngoại trừ một chiếc quần, cầm trong tay một cây trường thương dài hai mét. Dù bề ngoài không có vẻ gì là đáng sợ, nhưng sự hiện diện của ông ta lại khiến tất cả đều chùn bước.

"Dừng lại đi! Tất cả chúng ta đang ở trong tình huống nguy hiểm. Cãi vã không giúp ích gì cả!" Giọng cô tràn đầy khẩn cầu, đôi mắt lo lắng nhìn qua cả hai phía.

Sau khi thu thập tất cả các tài liệu cần thiết, Số 37 nhanh chóng kích hoạt [Chiến lược cao cấp] truyền thông tin về cho Trần Nam. Dữ liệu từ nơi này được ghi nhận vào hệ thống để sau này có thể xem xét kỹ hơn nếu cần. Sau đó, cả hai rời khỏi tòa nhà, nhưng không phải kết thúc ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta có thể là một người mới, nhưng ánh mắt đó... không phải của một tân binh.

Không khí ngay lập tức chìm vào im lặng. Mọi người đều bị sốc trước hành động tàn nhẫn và máu lạnh của hắn. Một vài người chơi mới lùi lại, lo sợ rằng họ sẽ trở thành n·ạn n·hân tiếp theo. Nhưng thanh niên cầm gậy bóng chày vẫn không bỏ cuộc, gằn giọng:

Nếu màu sắc chuyển sang đỏ, điều đó chứng tỏ tội ác đã vượt quá giới hạn mà thiên địa có thể dung thứ, là loại tội không thể tha thứ, mà cả trời đất đều muốn tiêu diệt. Những kẻ mang trong mình tội nghiệp đỏ thẫm là những kẻ đã vượt qua ngưỡng nhân đạo, không còn đường cứu chuộc. Đó là biểu tượng cho những tội ác ghê tởm, không chỉ gây tổn hại đến con người mà còn p·há h·oại trật tự và quy luật của vũ trụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba nhóm phân thân khác được gửi đến ngay sau đó để tiếp tục khám phá kỹ càng hơn, từng chi tiết của tòa nhà được soi xét, từng góc khuất được đào bới. Tuy nhiên, sau nhiều giờ điều tra, mọi thứ dường như vẫn quay trở lại kết luận ban đầu: nơi đây chỉ là một trụ sở cho vay nặng lãi với nhiều bằng chứng về sự bóc lột kinh tế nhưng không cung cấp được manh mối nào về sự biến mất của cư dân hay tình trạng thảm khốc mà thành phố này đang gặp phải.

. . .

Người chơi lão luyện nhìn chăm chú vào lớp bảo vệ mờ ảo bao quanh Trần Nam vẫn chưa biến mất, một dấu hiệu rõ ràng rằng hệ thống đang tự động bảo vệ họ khỏi anh. Đây không phải điều bình thường. Trạng thái bảo vệ này chỉ kích hoạt khi có sự chênh lệch cực kỳ lớn giữa các người chơi, chứng tỏ Trần Nam sở hữu một sức mạnh mà bất cứ ai trong số họ cũng không thể tưởng tượng nổi. Tiếp xúc với anh không chỉ là nguy hiểm mà còn là t·ự s·át. Cảm giác rợn người dâng lên trong lòng hắn khi nhận ra điều đó.

. . .

Người đàn ông áo chống đ·ạ·n ngăn lại một lần nữa, lần này giọng nói trở nên cứng rắn hơn:

Cuộc chiến kéo dài hơn hai giờ và từng người trong đội hắn bị tướng quân g·iết hại không chút do dự. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, đội ngàn người của hắn dần dần bị tiêu diệt, chỉ còn lại mười hai người sống sót, tất cả đều mang thương tích nặng nề. Vị tướng quân đứng đó, toàn thân cắm đầy v·ũ k·hí, da thịt bị xé nát, máu chảy ròng ròng, nhưng ông ta vẫn kiên cường đứng thẳng, như một ngọn núi không bao giờ b·ị đ·ánh gục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Loại năng lượng này vẫn còn tồn tại trong không khí, tạo ra một vùng tác động rộng khắp, khiến các sinh vật ở đây, dù đã biến thành zombie, vẫn tiếp tục tiến hóa theo hướng sai lầm. Đáng chú ý, nếu được để mặc trong nhiều năm, không chừng đám zombie này thực sự có thể đạt được một loại tiến hóa cao hơn, trở thành những sinh vật mạnh mẽ, kết hợp ưu điểm của nhiều loài khác nhau.

Mặc dù tội lỗi ở mức màu xám thường không phải là những điều nguy hiểm, nhưng lượng tội lỗi tích tụ trong thành phố này lại vượt qua sự tưởng tượng của Trần Nam. Nó dày đặc đến mức gần như nghẹt thở, phủ kín mọi ngóc ngách của thành phố, khiến cho không gian quanh đây như bị u ám bởi những sai lầm chưa được chuộc tội. Nếu như tội nghiệp màu đen đại diện cho những kẻ g·iết người, d·â·m d·ụ·c, bất hiếu - những tội lỗi bị trừng phạt bằng những bản án đày xuống địa ngục, thì màu xám lại làm hiện rõ một dạng sai lầm nhẹ hơn nhưng phổ biến hơn, những sai lầm do sinh linh tạo ra trong sự vô ý, hoặc vì hoàn cảnh ép buộc.

"Im đi! Mày không thấy tình hình sao? Nếu không muốn c·hết thì nên theo kế hoạch. Cứ giữ cái đầu ngu xuẩn đó và tự bảo vệ mình đi!"

Bên còn lại là những người chơi lão luyện, đã từng trải qua nhiều trận chiến khốc liệt hơn. Họ muốn nhanh chóng tiêu diệt đám zombie trước khi chuyển sang xử lý hai nhiệm vụ còn lại. Họ cho rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ cả nhóm và đảm bảo phần thưởng tối đa. Tuy nhiên, lời giải thích này không làm dịu đi sự nghi ngờ của nhóm người mới.

Trần Nam càng đi sâu vào thành phố, càng cảm thấy hứng thú với những gì anh đang chứng kiến. Khung cảnh của thành phố hoang tàn này không chỉ bị thực vật và mây đen nhấn chìm, mà dường như nó còn bị bao bọc bởi một tầng tội nghiệp dày đặc đến mức đáng sợ. Sức nặng của tội lỗi xung quanh siêu việt hẳn so với nhà tù dưới nước mà anh từng điều tra, thậm chí còn mạnh hơn cả Nguyên Tội Đại Thụ - thứ nhắm giữ tội lỗi quy tắc. Tuy nhiên, điều làm anh thấy lạ lùng chính là màu sắc của tội nghiệp này.

. . .

Sau khi báo cáo đầy đủ thông tin, Số 37 và Tuất lặng lẽ rời khỏi tòa nhà hoang tàn, tiếp tục cuộc hành trình đi sâu hơn vào thành phố. Từng bước đi trong sự yên tĩnh của họ, như thể hiện sự tĩnh lặng trước một cơn bão lớn.

Những bản ghi nợ, danh sách con nợ dài dằng dặc và những số liệu khổng lồ về lãi suất làm cả hai chợt hiểu đây là một tổ chức tài chính tàn bạo, vắt kiệt sinh lực của cư dân nơi đây trước khi thế giới này rơi vào sự hỗn loạn. Số 37 khẽ cau mày khi đọc qua những thông tin về việc thu nợ bằng vũ lực, còn Tuất, với sự nhạy bén của mình, lật nhanh qua những báo cáo tài chính. Tuy nhiên, sau một thời gian lật giở và phân tích, cả hai đều phải thở dài khi không tìm thấy manh mối nào liên quan trực tiếp đến tình trạng hiện tại của thành phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Nam triệu hồi các phân thân và thuộc hạ của mình từ không gian, chia thành từng nhóm để bắt đầu khám phá thế giới này. Mặc dù đây chỉ là một thế giới cấp độ Lv2, anh không chủ quan. Phân thân tuy có thể hồi phục sau khi mất nhưng bản thể thì không, nên anh lựa chọn phương án an toàn nhất. Các thuộc hạ của anh nhanh chóng chia nhau tản ra khắp nơi, bắt đầu cuộc điều tra.

Nhưng sự giải thích đó không làm dịu đi sự phẫn nộ của thanh niên kia. Anh ta giơ cao gậy bóng chày, như thể muốn lao vào người đàn ông trước mặt. Trước khi kịp hành động, một phụ nữ tóc vàng nhanh chóng bước lên, giơ tay ra để cản lại:

Trần Nam thong thả bước ra khỏi vòng bảo vệ, dáng đi nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ tự tin và kiêu ngạo, khiến nhiều ánh mắt không khỏi chú ý. Một người chơi mới, trẻ trung và tràn đầy hứng khởi, dường như không kìm nổi tò mò, định tiến lên bắt chuyện với anh. Tuy nhiên, trước khi kịp tiến gần, một người chơi lão luyện nhanh chóng kéo người mới lại, đôi mắt hắn nheo lại đầy cảnh giác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh cảm giác lớp năng lượng như đang ràng buộc sức mạnh của chính mình, khiến những khả năng ma thuật và sức mạnh vật lý bị giới hạn. Nếu không có lớp bảo vệ này, chỉ một bước chân, một cái phất tay của anh cũng đủ phá hủy nơi này.

Người đàn ông mặc áo chống đ·ạ·n, tay vẫn nắm chặt khẩu s·ú·n·g, nhếch môi đáp lại, giọng lạnh lùng nhưng đầy tính toán:

Thay vào đó, điều anh thực sự quan tâm là thành phố hoang tàn, nơi từng là một trung tâm nhộn nhịp nay đã bị nhấn chìm trong bóng tối và sự im lặng c·hết chóc. Mọi thứ về nó đều mang một sức hút kỳ lạ với Trần Nam.

Mặc dù cảm nhận được sự cảnh giác và chú ý từ những người chơi xung quanh, Trần Nam không để tâm. Ánh mắt anh dửng dưng, tập trung vào không gian hoang tàn của thành phố. Anh tiếp tục bước đi, để lại sau lưng những ánh mắt hoài nghi và sự căng thẳng dần lan tỏa giữa đám người. Anh không hề có ý định hoàn thành các nhiệm vụ của trò chơi, thứ mà đa số người chơi ở đây đều đang nhắm tới. Đối với anh, phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ chẳng có gì hấp dẫn.

Đột ngột, người đàn ông đầu trọc phía bên kia, mang theo một khẩu s·ú·n·g lớn, chẳng thèm để ý đến lời cảnh báo. Hắn cười lạnh lùng rồi đột nhiên nổ s·ú·n·g. Tiếng s·ú·n·g nổ vang, phá tan bầu không khí căng thẳng. Người phụ nữ ngã gục xuống đất, chân cô thấm đẫm máu, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn.

Màu xám, đối với anh, là biểu tượng của những lỗi lầm nhỏ bé, những hành vi mà xã hội có thể xem nhẹ: ă·n t·rộm, nói dối, hoặc những việc làm không trực tiếp gây ra c·ái c·hết nhưng vẫn để lại những vết nhơ về đạo đức.

Trong khi Trần Nam tiếp tục thăm dò và tập trung vào nghiên cứu nguồn năng lượng bí ẩn, phía bên kia, nhóm người chơi lại lâm vào một cuộc t·ranh c·hấp đầy căng thẳng. Mâu thuẫn giữa hai phe đã trở nên rõ ràng: một bên là những người chơi mới, lo sợ cho sự an toàn của mình và muốn tìm nơi trú ẩn để trốn qua bảy ngày, hoặc cố gắng thoát khỏi thành phố mà không cần đối đầu với đám zombie đáng sợ. Phần lớn trong nhóm này là những người chưa có nhiều kinh nghiệm, họ thận trọng và e ngại trước những gì thành phố này mang lại.

Trần Nam cảm nhận một lớp bảo vệ mỏng mờ bao quanh tất cả bọn họ. Đây không phải là lớp bảo vệ bình thường mà là một lớp năng lượng vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ. Lớp bảo vệ này không chỉ giúp họ chống lại những nguy hiểm từ thế giới mới mà còn có một mục đích khác. Lớp bảo vệ ấy cản trở cả Trần Nam, không cho anh dễ dàng ra tay với bất cứ ai ở đây.

Với sức mạnh ngang ngửa Lv30, anh thừa biết nếu không có những biện pháp bảo vệ từ hệ thống, sự hiện diện của anh ở đây có thể dẫn đến t·hảm h·ọa.

Trần Nam lặng lẽ quan sát, những tòa nhà, con đường, bầu không khí, tất cả đều mang trong mình một cảm giác hoang tàn, đổ nát. Thành phố này đ·ã c·hết từ lâu, chỉ còn lại bóng tối, sự im lặng và sự hiện diện đáng sợ của một bí ẩn chưa được giải mã.

So với đám zombie, Trần Nam càng chú ý nhiều hơn đến nguồn gốc của loại năng lượng kỳ lạ tràn ngập khắp nơi trong thành phố. Anh nhận ra mối liên hệ giữa năng lượng này và tội nghiệp màu xám dày đặc bao phủ nơi đây. Cả hai dường như có một mối quan hệ tương hỗ, cùng thúc đẩy sự biến đổi trong thành phố, từ con người trở thành sinh vật dị dạng.

"Chúng tôi chỉ là mồi nhử cho các người phải không?! Đừng nghĩ chúng tôi không nhận ra! Các người muốn lợi dụng chúng tôi để tiêu diệt đám zombie đó! Sao không tự mình xông lên đi?!"

Qua những báo cáo chi tiết từ các phân thân và thuộc hạ, Trần Nam nhận ra rằng loại năng lượng này không chỉ ảnh hưởng đến sinh vật trong thành phố mà còn có tiềm năng rất lớn. Nếu được sử dụng trong khu vực nuôi trồng ma pháp, năng lượng này thậm chí có thể khiến các ma pháp động thực vật sinh ra biến dị, gia tăng đáng kể năng lực và khả năng tiến hóa của chúng. Tuy nhiên, việc kiểm soát và quản lý loại năng lượng này đòi hỏi một mức độ hiểu biết rất cao, vì chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ giống như những gì đã xảy ra ở thành phố này.

Bước vào bên trong, bầu không khí nặng nề như áp lên vai họ. Ánh sáng từ những khe cửa nhỏ nhoi hắt vào chỉ đủ để thấy bóng dáng những chiếc bàn ghế cũ kỹ cùng đống tài liệu chất đống trên đó. Số 37 và Tuất không mất nhiều thời gian để nắm bắt ngôn ngữ tượng hình trên những tài liệu cũ. Họ truyền tay nhau những bản hợp đồng, các tờ báo cáo thu nhập, nhanh chóng nhận ra rằng đây là trụ sở của một công ty cho vay nặng lãi.

Đám zombie này thú vị ở chỗ không giống các loại zombie thông thường bị virus hay bệnh dịch t·ấn c·ông. Chúng có hình dáng nhân loại, nhưng lại mọc ra các bộ phận của động thực vật. Qua những báo cáo của khu nghiên cứu, Trần Nam nhận ra rằng chúng không đơn thuần bị biến dị bởi một loại virus nào đó. Thay vào đó, chúng dường như đã bị một loại năng lượng đặc biệt thúc đẩy tiến hóa. Tuy nhiên, thay vì thành công trong quá trình tiến hóa, cơ thể chúng lại gặp phải sự sụp đổ về mặt di truyền, tạo ra những sinh vật dị dạng nửa người nửa cây.

Chương 61: Chìm trong bóng tối thành phố.

Cuối cùng, vị tướng quân cũng ngã xuống vì những v·ết t·hương chí mạng. Nhưng điều ám ảnh nhất không phải là cách ông ta c·hết mà là đôi mắt của vị tướng quân, vẫn lạnh lùng nhìn về phía lão người chơi. Đôi mắt ấy không chỉ thờ ơ trước c·ái c·hết của kẻ địch mà còn thờ ơ cả với chính mạng sống của bản thân. Sự lạnh lẽo, vô tình đó đã khắc sâu vào ký ức của hắn, trở thành cơn ác mộng đeo bám lão mỗi đêm.

Trở lại hiện tại, ánh mắt của thanh niên cầm gậy bóng chày mang một sự lạnh lùng tương tự, như thể anh cũng không quan tâm đến việc sống hay c·hết. Sự thờ ơ đối với sinh mạng của chính mình và của kẻ khác khiến lão người chơi bỗng nhiên cảm thấy run rẩy.

Thanh niên cầm gậy bóng chày không nói, ánh mắt của anh từ từ hạ xuống, lặng lẽ như thể đồng ý với sự áp đặt của lão người chơi. Nhưng khi lão quay mặt đi, tự tin rằng anh đã khuất phục, thì anh đột ngột quay lại, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo đầy nguy hiểm. Lão người chơi giật mình, cảm nhận được sự ám ảnh toát ra từ ánh nhìn của thanh niên trước mặt.

Khi không khí trở nên ngột ngạt, thanh niên cầm gậy bóng chày, mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hét lớn:

Số 37 cùng phân thân của Tuất tiến đến một tòa nhà lớn, tựa như một văn phòng hành chính cũ kỹ, đứng trơ trọi giữa thành phố hoang tàn. Tòa nhà chìm trong sự u ám, những mảng rêu phong bám đầy trên tường, cửa sổ vỡ toang và bên trong đầy những tài liệu giấy rải rác khắp sàn.

Nhìn kỹ hơn, Trần Nam nhận ra rằng không phải tất cả đều là những người chơi lâu đời hay sành sỏi. Một số người trong nhóm này có vẻ như bị cuốn vào trò chơi một cách bất ngờ từ thế giới của chính họ, họ có nét mặt hoảng loạn, đầy lo lắng, như thể chưa từng biết đến sự tồn tại của Chúng Thần Trò Chơi. Những người này có thể là những kẻ bị cuốn lấy một cách vô tình, trở thành người chơi tồn tại nhưng chưa hiểu gì về quy tắc của trò chơi mà họ đang bị ép tham gia giống như anh trước đây.

"Nói nhiều quá đấy." hắn cười nhạt, liếc mắt qua những người còn lại. "Ở đây ai mạnh thì sống, ai yếu thì biến mất. Hiểu chưa?"

Khác với những nơi tội ác thâm căn cố đế thường gắn liền với màu đen hay đỏ rực của sự tàn ác và đ·ồi b·ại, tội nghiệp ở đây lại có màu xám. Bằng [Bán Thần Giác Quan] Trần Nam dễ dàng phân tích được tội lỗi của thành phố này.

Xung quanh anh, hơn 30 người khác đang đứng hoặc ngồi rải rác trên con đường. Trang phục và thái độ của họ hoàn toàn khác nhau. Một số người mặc bộ giáp thời Trung Cổ, tay cầm kiếm, khiên và v·ũ k·hí truyền thống, như những chiến binh bước ra từ các thế giới phép thuật hay huyền thoại. Số khác thì mặc trang phục hiện đại, với s·ú·n·g máy, áo giáp công nghệ và các thiết bị tối tân. Trông họ giống như những người lính hoặc thợ săn đến từ những thế giới bị c·hiến t·ranh công nghệ nuốt chửng.

Lão nhớ lại ký ức về tân thủ thế giới của mình, nơi hắn lần đầu tiên bước vào trong trận chiến đẫm máu. Đó là một thời kỳ c·hiến t·ranh loạn lạc, nơi hắn và đồng đội được giao nhiệm vụ á·m s·át một vị tướng quân. Cả đội đã được trang bị áo giáp chắc chắn, v·ũ k·hí sắc lạnh, tự tin rằng với hơn một ngàn binh sĩ, họ sẽ dễ dàng đánh bại người đàn ông này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Chìm trong bóng tối thành phố.