Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Trần Ôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Trần Ôn


“Hừ! Nhóm người bọn ta nay đi ngang qua đây, không ngờ gặp phải một đám c·h·ó dại cản đường, đánh c·h·ó nhỏ giờ đến c·h·ó lớn xuất hiện!” Long Ngạo Thiên phách lối nói lấy, chả xem đám sơn tặc ra gì.

Trong một nơi nào đó, có một sơn trại, xung quanh đang có đám người hung thần ác sát đi qua đi lại tuần tra, đi vào sâu bên trong, đến trước một căn nhà gỗ, phía bên ngoài treo tấm bảng ‘Trung Nghĩa Đường’ đi vào phía trong có một đại hán ngồi ngay chính giữa, hắn đang buồn bực ngán ngẩm ngồi chơi.

“Tất cả dừng tay!” Trần Ôn hét lớn.

“Ta có thể chia ra thành nhiều khu vực không gian, những ai có lệnh bài màu đen có thể tùy ý qua lại giữa các vùng không gian trong đây!” Long Ngạo Thiên giải thích cho cả Mộc Uyển Tinh bên cạnh nghe.

Từ bàn tay hắn mở ra, một vòng tròn màu đen xuất hiện rồi phóng đại bao trùm tất cả đám sơn tặc bị bao phủ bên trong, bọn chúng không thể nhúc nhích thêm tí nào, mồ hôi trên trán trượt xuống chảy đầy mặt, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ.

“Động thủ!”

Chương 62: Trần Ôn

Tên sơn tặc nói tiếp, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ: “Hiện tại đang có mười sáu vị đường chủ vây công nhưng đều đánh không lại đoàn người này, bọn chúng có khoảng chín tên nam nhân, trong đó tám người có tu vi Tông Sư cảnh, nhất là vị thiếu niên kia, mình hắn đối chiến hơn mười đại đường chủ, ép đến không có sức phản kháng, một vị đại nhân sai thuộc hạ đến đây thông báo ngài ra tay hỗ trợ!”

Phía sau hắn đi theo hơn ba trăm người, ai ai cũng khuôn mặt dữ tợn, từng luồng chân khí hòa vào một chỗ tạo nên hình một con sói đen gào rú trên bầu trời.

Một đám quần áo rách rưới, cầm trong tay cương đao sứt mẻ quơ múa lấy, đem đoàn người Long Ngạo Thiên vây quanh.

Long Ngạo Thiên nhìn Trần Ôn, kẻ này bị sỉ nhục như vậy vẫn có thể nhịn, là một nhân vật, hắn vừa thành lập thế lực, đang cần người như vậy.

Trần Ôn từ đông đảo sơn tặc bên trong đi ra, nhìn trước mắt mười người hỏi: “Các vị ở đây ai có thể làm chủ? Không ngại đứng ra nói chuyện!”

Xét thấy bản thân là Thiên Nhân trung kỳ, Long Ngạo Thiên với hắn cùng cảnh giới, Trần Ôn nhẫn nhịn ra tay xuất thủ mà tươi cười nói chuyện.

Long Ngạo Thiên: “Ta có một yêu cầu với các hạ đây, đó là ta muốn ngươi gia nhập thế lực của ta!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên phía Long Ngạo Thiên, khi thấy một tên có vẻ giống thủ lĩnh đứng ra nói chuyện, dứt lời, Long Ngạo Thiên bước ra phía trước.

Khi Trần Ôn đến nơi, đất đá, bụi mù bay đầy trời, loạn thạch lăn từ trên núi xuống làm ở đây càng thêm hỗn loạn.

Tấm lệnh bài trong tay Tống Ninh Nguyệt và Mộc Uyển Tinh theo nhiệm vụ hệ thống hoàn thành mà tự chuyển đổi, hai tấm lệnh bài đó ban đầu chỉ là hắn tạo ra để có thể tự do ra vào không gian của hắn mà thôi.

Cả đoàn xe lúc này đang đi qua ngọn núi Lương Sơn, nghe nói ở đây là địa bàn của Hắc Lang Trại, tụ tập nhiều cao thủ sơn tặc từ các nơi lại với nhau, mỗi lần có đội xe hoặc người đi qua phải giao tiền nộp phí, nếu không phải bỏ mạng tại đây.

“Lý nào lại thế, dám đến địa bàn của lão tử giương oai, xem ta nay không thu thập hắn kêu cha gọi mẹ!”

“Đi! Theo bổn trại chủ đến gặp đám người này, ta phải xem xem là ai mà phách lối như vậy!”

“Tướng công, chỗ này nhìn khác so với chỗ ban nãy ba chúng ta đến!”

Đám sơn tặc vừa đánh vừa la g·iết ùm trời, binh khí v·a c·hạm bắn ra hỏa tinh.

Hai bên đường là dốc đứng vách núi, phía trên cỏ dại khô héo, mọc rậm rạp trên vách núi, ở giữa là một con đường đi thông qua.

Oanh long long! ! !

Hơn một tiếng sau, khi tất cả đã làm quen với hoàn cảnh trong đây, bọn người tiếp tục xuất hiện bên ngoài, bọn hắn không quên mục đích của chuyến này, đến thành Trường An.

Long Ngạo Thiên mặt không biểu cảm nâng bàn tay lên, từ miệng hắn phun ra bốn chữ: “Không Gian Chi Phối!”

Trần Ôn nhìn tám người hộ vệ và Long Ngạo Thiên, nhất là khi trông thấy Long Ngạo Thiên một mình chiến đấu với mười sáu vị đường chủ, đã vậy còn chiếm thượng phong, trong lòng Trần Ôn hơi hoảng hốt.

Hai bên vách núi, từng cục đá to lớn từ sườn núi lăn xuống theo chiêu thức đám người thi triển gây nên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tượng đất cũng biết giận, Trần Ôn hắn từ khi lên làm sơn tặc vương đến nay, đây là lần đầu tiên khiêm nhường với một người, vậy mà kẻ này lại hết lần này tới lần khác châm chọc, nghĩ hắn dễ bắt nạt hay sao!

Bọn hắn như trông thấy một ác ma có luồng khí tức tà ác bao phủ, tràn ngập g·iết chóc từ cơ thể của thiếu niên trước mắt này.

Một tên sơn tặc thần sắc vội vã từ bên ngoài chạy vào đến, nhìn thấy Triệu Ôn sau, lập tức bẩm báo nói: “Khởi bẩm trại chủ, có bốn chiếc xe ngựa tiến vào ta Lương Sơn!”

Bỗng nhiên! ! ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bình tĩnh!” Trần Ôn đưa tay ngăn cản, hắn nhàn nhạt nhìn Long Ngạo Thiên nói tiếp: “Các hạ tuổi trẻ đã có tu vi bực này, tại hạ bội phục, nay xem như bọn ta sai, mời các hạ bỏ qua!”

Kẻ này tên Triệu Ôn, là thủ lĩnh của tất cả sơn tặc tại dãy núi Lương Sơn, phía dưới có bảy mươi hai đường chủ và ba mươi sáu trạm gác ngầm khắp dãy núi, bất kỳ ai cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn hắn khi đi ngang qua đây.

Tất cả sơn tặc nghe tiếng đều lui ra sau dừng lại, đám người Long Ngạo Thiên theo âm thanh quay sang nhìn lại.

“Ngươi. . .”

Dưới chân núi Lương Sơn! ! ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả đám kinh dị nhìn Long Ngạo Thiên, khi thấy được ánh mắt hờ hững của hắn, cả đám trong lòng không kìm được run lên trong lòng.

“Ha ha ha, xem ra các hạ thấy ta dễ nói chuyện lại nghĩ là mèo bệnh, nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học không nên coi thường người khác, thấy ta không động thủ lại nghĩ dễ nói chuyện!”

Triệu Ôn đứng dậy vỗ mạnh bàn, hai mắt tràn đầy vẻ túc sát.

“Tướng công tốt nhất rồi, chụt..” Mộc Uyển Tinh nghe thế vui mừng hôn vào má Long Ngạo Thiên.

“G·i·ế·t! G·i·ế·t!”

Bên dưới đã có bảy mươi hai đường chủ lo liệu, nên Triệu Ôn bây giờ rất nhàn, trừ đếm bạc và nữ nhân ra hắn không có gì để làm.

Lúc này ở đây đang xảy ra một trận hỗn chiến, bốn chiếc xe ngựa bị hơn tám mươi tên sơn tặc vây quanh, trong đó mười sáu người đứng đầu nhất đang hỗn chiến với một người khác, còn đám sơn tặc đang vây công tám người khác của đội xe.

Trần Ôn phất tay ra lệnh, tất cả bảy mươi hai vị đường chủ cùng tiến lên, khí thế hung hăng lao đến Long Ngạo Thiên đám người.

“Hiện tại ở nơi nào?” Triệu Ôn vẫn thần sắc bình tĩnh hỏi.

. . . .

Đá rơi gây ra tiếng động làm ngựa hoảng sợ lui về sau, bánh xe không ngừng lăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ầm!”

“Keng! Keng!”

Sau đó toàn bộ cao thủ của Hắc Lang Trại bắt đầu di chuyển, ra lệnh một tiếng, đông đảo sơn tặc như ong vỡ tổ, hướng phía dưới núi lao tới.

Thế là hắn mỉm cười nói: “Nếu ta không muốn đi thì sao?”

Tống Ninh Nguyệt lại gần hỏi Long Ngạo Thiên, khi có người khác nàng sẽ gọi hắn là tướng công, lúc chỉ có hai người nàng sẽ kêu hắn là chủ nhân.

. . . .

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Khắp khuôn mặt của tên sơn tặc là vẻ mừng rỡ.

Không phải bốn chiếc xe ngựa thôi sao, chuyện nhỏ như vậy cũng đến bẩm báo hắn.

“Bằng hữu, ta đã đủ cho ngươi mặt mũi, nên thấy đủ!”

Bên cạnh Trần Ôn có một tên đường chủ tức giận đến nghiến răng ken két nhìn Long Ngạo Thiên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Trần Ôn